Yêu thầm_28

Chương 28

 

Lực đứng ngoài phòng hồi sức, ôm tấm chăn, mắt dán về phía vợ khiến ai nhìn anh cũng thấy rất buồn cười.

 

Thục Hiền ở trong phòng hồi sức, môi khô nẻ nứt, cô khát nước nhưng bác sĩ chỉ khuyên nhấp từng ngụm nhỏ để đỡ khát. 

 

Cả cơ thể Thục Hiền bỗng rét run lên dù nhiệt độ trong phòng hồi sức không quá lạnh, lại còn có cả đèn sưởi. Nhưng càng ngày Thục Hiền càng thấy rét, cô co ro trong chiếc chăn của bệnh viện, hai hàm răng cô va vào nhau kêu lộp cộp. 

 

Lực đứng từ xa nhìn vào nhưng anh vẫn thấy hình như vợ mình có biểu hiện lạ. Anh cố giương mắt nhìn cho kỹ thì thấy vợ đang run thật, tay cố bấu lấy hai mép chăn kéo co lại. Không chần chừ, Lực liền đẩy cửa chạy vào mang theo cả tấm chăn đắp lên người vợ.

 

“Em lạnh hả?” Lực lo lắng nhìn vợ, tay vuốt vuốt bộ tóc rối bời bết dính mồ hôi của cô.

 

Thục Hiền nhìn chồng ứa nước mắt gật đầu. Lực phủ chăn lên người vợ, kéo chiếc quạt sưởi lại thật gần cho vợ, tay chân lóng ngóng, ruột gan thì rối bời.

 

“Đỡ lạnh chưa em?”

 

“Dạ rồi!” Thục Hiền cố gắng mỉm cười nhìn chồng, thật ra cô vẫn còn lạnh lắm, chân tay run cầm cập, môi nứt nẻ đau đớn nhưng cô không muốn anh lo lắng quá nhiều cho mình.

 

Lực thấy chân tay vợ vẫn còn run thì lo phát khóc, không biết phải làm sao, cứ liên tục xoa xoa lòng bàn tay vợ cho ấm lên.

 

“Anh kia! Mời anh ra ngoài cho! Phòng này người nhà không được phép vào.”

 

“Nhưng vợ tôi cô ấy đang rất lạnh. Cô nhìn đi, tay chân cô ấy đang run lên, cô không thấy sao? Môi thì khô nứt ra kia kìa.”

 

Lực nói, giọng cố kìm lại không phát thành âm thanh lớn làm phiền người khác, nhưng vẫn ức lắm vì xót vợ.

 

“Đây là phản ứng bình thường của sản phụ sau sinh. Cộng với việc cô ấy mất máu quá nhiều. Anh cũng đừng lo lắng quá. Lát nữa cô ấy sẽ hồi phục.”

 

“Nhưng cũng phải cho vợ tôi uống nước chứ. Môi cô ấy…” Giọng Lực chùng xuống như một kẻ bất lực thấy người thân yêu của mình bị thương mà không làm gì được.

 

Cô y tá thấy Lực xúc động quá cũng không nỡ làm mặt nghiêm mà an ủi:

 

“Anh có thể cho cô ấy nhấp một chút nước để đỡ khô môi. Nhưng không được uống quá nhiều.”

 

Lực nghe y tá nói vậy liền nói với vợ.

 

“Em ở đây, anh đi mua nước.”

 

Chưa kịp để vợ trả lời, Lực đã chạy thục mạng. Chỉ vài phút sau mang vào chai nước suối mở nắp đưa lên miệng vợ. Thục Hiền nhìn bộ dạng lo sốt vó của chồng, khóe mắt cay cay, cố gắng nhấp vài ngụm cho đỡ khô miệng.

 

“Được rồi! Anh đi ra được rồi!” Cô y tá nghiêm túc nói.

 

Thục Hiền cũng đã bớt ớn lạnh. Cô không run lên cầm cập nữa dù vẫn còn lạnh.

 

“Anh đi ra ngoài đi! Em đỡ nhiều rồi.”

 

Cô khẽ nói với chồng.

 

Lực nhìn vợ, ánh mắt vẫn chưa vơi lo lắng.

 

“Vậy anh ra ngoài nha. Anh đứng ngay bên cạnh phòng. Có gì em cứ gọi anh.”

 

Nói xong anh quay sang nói với cô y tá: “Nhờ cô trông chừng vợ tôi giúp. Cô ấy rất yếu.”

 

“Anh yên tâm! Nhiệm vụ của chúng tôi mà.”

 

Cô y tá nói.

 

Lực nghe xong thì từ từ lùi ra khỏi phòng nhưng ánh mắt thì vẫn không rời vợ.

 

“Cô thật có phước đấy. Tôi chưa từng gặp người chồng nào lại thương vợ như anh ấy. Vợ đẻ mà cứ chăm chăm lại gần vợ. Cứ như thể cả thế giới này không ai chăm sóc được cho vợ ngoài anh ấy vậy.”

 

Cô y tá sửa lại chăn mền nói với Thục Hiền.

 

“Cảm ơn cô! Tính anh ấy là vậy. Lúc nào cũng nghĩ tôi đang còn bé.” Thục Hiền khó nhọc nói trong kiêu hãnh. Tuy không cảm thấy đau nhưng trong người vẫn rất mệt. Dường như không còn sức lực. 

 

Lực đứng chờ một lúc ngoài cửa phòng hồi sức thì mỏi chân quá ngồi xuống. Nhưng ánh mắt thì vẫn không rời vợ. Thục Hiền qua cơn ớn lạnh thì mệt quá, cô dần thiếp đi trên giường bệnh.

 

Thấy vợ không động tĩnh gì, Lực lo lắng đập cửa phòng xin vào. Cô y tá phải ra giải thích là vợ anh mất sức nên ngủ thiếp đi rồi, anh mới yên tâm ngồi xuống canh vợ tiếp.

 

2 giờ đồng hồ trôi qua, Thục Hiền vẫn ngủ mê man. Lực cũng bắt đầu thấm mệt, anh ngủ gục luôn bên cửa phòng hồi sức. Mãi cho đến 7 giờ tối, Thục Hiền tỉnh dậy, bác sĩ cho phép cô trở về phòng sản phụ.

 

“Dậy đưa vợ anh về phòng kìa!” Cô y tá hồi nãy chăm sóc Thục Hiền gọi Lực mới bật dậy chạy theo, phụ đẩy giường của vợ về phòng sinh Vip đã được Lực đặt trước.

 

Bà Hường đang ngồi trông cháu trên giường. 

 

Y tá và Lực phụ chuyển Thục Hiền sang giường bệnh. Thằng bé được y tá hướng dẫn phương pháp da kề da sau sinh để tiếp xúc trực tiếp với mẹ. Y tá cởi tã đặt thằng bé lên ngực trần của Thục Hiền, đầu nghiêng áp sát vào bầu ngực mẹ. Đến bây giờ Lực mới được nhìn mặt con trai mình.

 

Thục Hiền hạnh phúc ôm trọn con trong vòng tay mình. Thằng bé tí tẹo ngủ say trên ngực cô. Lực vuốt ve lưng nó, rồi nhìn vợ. 

 

Bà Hường nhìn cách Lực chăm sóc vợ cười hài lòng. Đáng lẽ ra cái nhiệm vụ chăm sóc lo lắng cho bà đẻ phải là bà mới đúng. Vậy mà Lực đã tự mình làm hết rồi. Ngay cả khi vừa sinh con ra, như mọi ông bố khác người ta sẽ giành bế con mà nhìn mặt xem nó giống ai trước. Đằng này con rể bà chỉ chăm chăm xem vợ nó thế nào thôi, thằng bé bị cha nó quẳng cho bà ngoại không nhìn nhỏ gì chạy loăng quăng theo đuôi mẹ nó đến bây giờ. Bà Hường bất đắc dĩ phải thay bố nó chăm cháu. Nhưng bà lại thấy rất hạnh phúc, bà thấy mừng vì con gái mình đã không lấy nhầm chồng. Ngay cả ông Hoàng, chồng bà dù rất thương yêu vợ nhưng cũng không thể lo lắng cho vợ được như Lực.

 

Con gái đã vượt cạn thành công. Đi bên cạnh nó lại có một người đàn ông thương yêu, lo lắng và hết lòng chăm sóc cho nó như vậy, bà Hường chẳng còn gì để lo nghĩ nữa. Thật cho đến giờ bà vẫn không thể tưởng tượng nổi cái cảnh mà Lực bật khóc lúc biết tin vợ phải mổ đẻ. Nghĩ đến đây bà vừa thương vừa buồn cười.

 

Lực vẫn mải mê ngắm nhìn hai mẹ con Thục Hiền không chán. Từ lúc Thục Hiền vào viện đến giờ cũng bảy tám tiếng rồi. Thục Hiền chưa ăn gì đã đành, Lực cũng chưa có gì bỏ vào bụng nốt. Bệnh viện người ta đã đưa suất cơm đến phòng nhưng Lực vẫn chưa đụng đến.

 

“Được rồi! Hai mẹ con nó an toàn rồi, giờ thì con ăn cơm được rồi chứ?” Bà Hường khẽ lên tiếng. Cả nhà ba người họ cứ như bị cuốn hết cả vào nhau mà quên đi sự có mặt của bà Hường.

 

“Anh chưa ăn gì sao?”

 

Thục Hiền thấy mẹ nói mới hỏi chồng.

 

“Em như thế làm sao anh ăn được.” Lực nói, giọng vẫn còn nghẹn ngào.

 

“Trời ạ. Em khác. Em phải kiêng ăn. Còn anh phải ăn đi chứ.”

 

“Thấy em đau đớn như vậy anh cũng không nuốt nổi. Biết thế, anh không cho em đẻ nữa. Thôi, mình chỉ đẻ mỗi thằng cu này thôi.”

 

“Không được! Phải có nếp có tẻ mới vui.”

 

Thục Hiền chọc chồng.

 

“Mà anh phải ăn cơm đi còn có sức mà chăm vợ nữa chứ.”

 

“Thôi, cũng sắp đến bữa tối rồi. Tí nữa anh ăn cùng em cũng được.”

 

Thục Hiền liếc yêu chồng mỉm cười. Cô không nói nữa, đằng nào Lực cũng không chịu ăn một mình.

 

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới. Lực và bà Hường vui vẻ ăn hết suất của mình. Riêng Thục Hiền chỉ được uống nước lọc và chút nước cháo loãng. 

 

Thấy vợ có vẻ rất bình thường, tự dưng Lực đâm lo. Trước lúc vợ anh đi đẻ, anh có tham khảo trên mạng các cách chăm sóc vợ sau sinh nhiều lắm. Có người nói đẻ mổ rất đau. Nhưng sao vợ anh lại không thấy kêu đau vết mổ nhỉ? Lực băn khoăn nhìn Thục Hiền rồi hỏi:

 

“Vết mổ… Có đau không? Có cần gọi người ta đặt thuốc giảm đau không em? Anh thấy người ta nói là mấy mẹ sau sinh mổ đều phải đặt thuốc giảm đau đấy.”

 

Thục Hiền phì cười khi thấy chồng quan tâm đến cả việc nhỏ như vậy.

 

“Có đau nhưng một chút chút thôi. Chắc là em chịu được. Đặt thuốc giảm đau nhiều em sợ không tốt cho sữa mẹ.”

 

“Em có chắc không?” Lực vẫn còn nghi ngờ.

 

“Chắc! Em chịu được.” Thục Hiền nói như đinh đóng cột.

 

“Sẽ rất đau đấy!”

 

“Anh làm như anh đã trải qua rồi ấy.”

 

“Thì anh nghe mấy mẹ bàn luận trên các diễn đàn vậy.”

 

“Anh cũng vào mấy cái diễn đàn đó à?”

 

“Có chứ! Anh phải tìm hiểu để còn biết cách chăm vợ đẻ chứ.”

 

Thục Hiền liếc chồng cười hạnh phúc. Bà Hường thấy hai vợ chồng họ nói chuyện vô tư cứ như bà là người vô hình vậy đấy. Nhưng mà bà lại thấy hạnh phúc lắm lắm.

 

Thục Hiền mất sức nhiều nên nói chuyện một lúc thì ngủ thiếp đi. Bà Hường cũng nằm bên cạnh cháu ngủ. Lực nằm cạnh mép giường của Thục Hiền cho tiện ngó ngàng vợ. Cả ngày chạy sấp chạy ngửa chẳng được nghỉ ngơi nên mệt quá cũng thiếp đi luôn. Thằng bé thì trộm vía cũng ngủ một mạch không quấy quả gì.

 

11 giờ đêm. Dường như đã hết tác dụng của thuốc tê, vết thương của Thục Hiền đau kinh khủng. Cố gắng chịu đựng không dám cựa người sợ làm mọi người thức giấc. Nhưng càng cố chịu thì vết thương càng đau buốt như xé da xé thịt. Cô không chịu đựng được nửa rên lên thành tiếng rất khẽ.

 

Không hiểu sao dù Thục Hiền rên rất khẽ nhưng Lực lại rất thính tai bật ngay dậy. Thấy vợ đang nhăn nhó mặt mày anh lo lắng hỏi:

 

“Em đau vết mổ đúng không?”

 

Thục Hiền đau đớn mức không nói được, mồ hôi vã ra như tắm, mặt tái mét khẽ gật đầu.

 

“Để anh gọi bác sĩ!”

 

Lực vội vàng chạy xuống phòng trực giữa đêm hôm gọi y tá.

 

“Mau mau xuống phòng 103, vợ tôi đau vết mổ sắp không chịu được rồi.”

 

Cô y tá thấy thái độ khẩn trương của Lực cũng vội vàng lấy mấy đồ nghề rồi chạy theo lên phòng.

 

Bà Hường đã tỉnh dậy đang ngồi dựa con gái.

 

“Đau lắm hả? Tôi đã nói rồi nhưng chị nhà cứ nhất quyết không đặt. Giờ thấy đau thấu trời thấu đất phải không?”

 

Cô y tá vừa nói vừa lấy ra viên thuốc giảm đau.

 

“Giúp tôi nâng mông cô ấy lên!”

 

Cô y tá nói với bà Hường.

 

“Mẹ để con làm cho!”

 

Lực nhẹ nhàng đỡ lấy vợ từ tay bà Hường, ngồi chắc chắn từ sau lưng cô nâng mông vợ lên để cô y tá đặt thuốc vào.

 

“Được rồi! Tí nữa sẽ đỡ đau ngay.”

 

“Cảm ơn cô!” Lực nhìn thấy gương mặt của vợ dịu đi thì cũng đỡ căng thẳng hơn chút.

 

“Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại bàn nhé!”

 

“Vâng! Cảm ơn chị nhiều ạ!” Thục Hiền thều thào. Sức cô yếu đi nhiều vì cơn đau hồi nãy.

 

“Biết đau đớn thế này anh không cho em đẻ nữa đâu.” Lực vừa nói vừa chảy nước mắt.

 

Bà Hường cũng đang xót con khóc nãy giờ, nghe thấy câu nói của con rể cũng phì cười. Cô y tá vừa ra đến cửa cũng phải bật cười quay lại nhìn vợ chồng Thục Hiền giây lát rồi mới về phòng trực.

 

9 giờ tối, hiệu quả của thuốc tê đã giảm. Thục Hiền