Yêu thầm_25

Chương 25:

 

Diễm Hằng đi dưới màn mưa tầm tã. Đầu trần, chân không đi dép, quần áo phong phanh. Mưa và gió phả vào mặt cô rát rúa nhưng dường như Diễm Hằng chẳng cảm nhận được điều gì. Cô đi như một kẻ tâm thần, chẳng biết đi đâu về đâu nhưng đôi chân thì cứ lả lướt trong đêm mưa gió.

 

Cô đi như vậy một lúc lâu thì mệt quá, đầu óc ong ong, mắt nhìn không rõ nữa. Một chiếc xe máy từ trước lao tới, cô lảo đảo không tránh mà cố tình lao vào.

 

“Rầm!”

 

Chiếc xe máy lao sượt qua người Diễm Hằng, trượt bánh đổ xuống. Diễm Hằng đập mặt xuống mặt đường xi măng. Máu chảy ra hoà vào với nước ngất lịm. Hai thanh niên thấy người phụ nữ không động đậy, ngó nghiêng không thấy ai liền dựng xe lên chạy mất trong đêm tối.

 

***

Sáng, trời đã tạnh mưa, hửng nắng, Thục Hiền đi đến trường sớm. Trên đường đi thì cô thấy có một đám đông đang xúm lại xì xào, người thì hô nhau gọi cấp cứu, nhao nhao ầm ĩ. Hình như là có người bị tai nạn giao thông. Thục Hiền tò mò chạy lại ngó qua thì nhận ra người phụ nữ đang nằm kia chính là Diễm Hằng, người đã tự xưng là người yêu của Lực.

 

“Chị ấy làm sao vậy?” Thục Hiền chạy lại hỏi.

 

“Không biết. Chắc là bị xe tông rồi bỏ chạy. Trên người không có điện thoại hay giấy tờ gì. Cô quen cô ấy à?”

 

Thục Hiền gật đầu đại rồi chạy lại xem tình hình của Diễm Hằng.

 

“Cô ta vẫn còn thở” Một người đang ôm Diễm Hằng nói.

 

“Làm ơn gọi cấp cứu giúp!”

 

“Đã gọi rồi. Chắc sắp đến rồi.”

 

Người đàn ông đang đỡ Diễm Hằng vừa nói xong thì tiếng xe cấp cứu chạy tới. 

 

“Cô đi theo cô ấy đi. Để xe tôi giữ giùm cho. Tôi bán hàng ở góc đằng kia.” Một người phụ nữ nói với Thục Hiền. Cô ta tưởng Thục Hiền là người quen của Diễm Hằng nên tốt bụng đề nghị.

 

Thục Hiền quýnh quá, cứu người là trên hết. Chậm một giây thôi là có thể chết một mạng người. Cô nhìn người phụ nữ cảm ơn rồi chạy lên xe cấp cứu đi theo Diễm Hằng.

 

May quá! Thục Hiền gặp bạn học cùng cấp ba là bác sĩ cấp cứu trên bệnh viện tỉnh. Thục Hiền nhờ anh ta nhanh chóng làm thủ tục rồi đưa Diễm Hằng vào phòng cấp cứu.

 

Xong xuôi, Thục Hiền mới bình tâm lại. Cô gọi điện cho hiệu phó chuyên môn nhà trường xin nghỉ vì có việc gấp. Giờ gọi cho ai đây? Thục Hiền không biết chút gì về Diễm Hằng. Chẳng có thông tin về người thân của cô ta. Dù sao thì cũng phải báo thông tin cho người nhà của họ.

 

Đang nghĩ ngợi không biết làm thế nào thì bất chợt có tiếng chuông điện thoại gọi đến. Là Lực. 

 

“Em đang ở đâu vậy?” Lực lo lắng hỏi.

 

“Em ở bệnh viện.”

 

“Hả? Em bị làm sao? sao không nói với anh? Ở bệnh viện nào để anh đến ngay?”

 

Lực hốt hoảng hỏi liên tục.

 

“Anh bình tĩnh đi. Em không bị làm sao cả. Là một người khác bị tai nạn em đưa người ta cấp cứu thôi.”

 

“Trời đất. Làm tim anh xuýt nữa nhảy ra ngoài lồng ngực mất rồi.”

 

“Mà sao tự dưng anh lại gọi cho em?”

 

“Thì cũng là tự dưng anh thấy lòng dạ cứ bứt rứt như kiến cắn. Anh nóng ruột quá!”

 

Thuc Hiền phì cười: “Hoá ra anh cũng tin vào giác quan thứ sáu nhỉ!”

 

“Sao không! Khi hai người có mối quan hệ rất mật thiết với nhau thì sẽ có một sợi dây liên hệ đặc biệt. Nếu một trong hai có chuyện gì đó thì người kia sẽ cảm nhận được.”

 

Thục Hiền nghe xong câu nói này của Lực thấy lòng nhẹ nhõm như mây. Cô cười dịu dàng nói khẽ:

 

“Được rồi. Em tin anh!”

 

“Ừm. À quên mất. Thế người nhà họ đến chưa? Để anh đến đón em nhé!”

 

Thục Hiền mới chợt nhớ ra: “Em không biết người nhà họ. Với lại…”

 

Thục Hiền ngập ngừng.

 

“Sao vậy em?” 

 

“Chị ấy… Chị ấy đã từng gặp em và nói là người yêu cũ của anh.”

 

“Người yêu cũ của anh?” Lực kinh ngạc: “Có phải cô ta tên là Diễm Hằng?”

 

“Em không biết tên của chị ấy. Nhưng chị ấy rất đẹp. Chị ấy nói là bạn học cũ của anh.”

 

“Vậy là đúng cô ta rồi. Em đừng tin những gì cô ta nói về anh.”

 

“Em tin anh. Nhưng chuyện gấp bây giờ là tình hình của chị ấy. Anh có biết người thân của chị ấy không?”

 

“À… Có. Để anh gọi báo cho chồng cô ta. Em chờ anh. Anh sẽ đến đó ngay.”

 

“Dạ!”

 

Lực cúp máy rồi gọi cho ông Thoại báo tin Diễm Hằng bị tai nạn. Ông Thoại nghe xong liền nói với con trai. Cả nhà cũng đang nháo lên vì sự mất tích của Diễm Hằng từ đêm hôm qua tới giờ. 

 

Thiêm vội vàng lái xe đưa bố đến bệnh viện. Họ gần ngay bệnh viện lên đến sớm hơn Lực.

 

Hỏi thăm mãi thì người ta chỉ về phòng cấp cứu. Thấy bác sĩ vừa đi ra, Thiêm vội chạy lại hỏi thăm:

 

“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?”

 

“Anh là người nhà bệnh nhân? Tôi tưởng là cô gái này?” Vị bác sĩ chỉ về phía Thục Hiền.

 

“Dạ không phải tôi. Tôi chỉ là người qua đường gặp đưa chị ấy vào bệnh viện thôi.”

 

“À ra vậy.” Vị bác sĩ nói tiếp: “Bệnh nhân không ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng. Bị xe máy bị đâm sượt ngang hông, ngã đập mặt xuống đường. Tuy không ảnh hưởng đến não bộ nhưng gương mặt bị trầy xước nhiều. Cộng với việc cô ấy bị dầm mưa, suy nhược cơ thể nên bị cảm lạnh mà ngất đi. Nói chung là may mắn không ảnh hưởng đến tính mạng là may rồi. Người nhà nhờ chăm sóc động viên cho cô ấy là được.”

 

Vị bác sĩ vỗ vai Thiêm.

 

Gương mặt Thiêm tái nhợt nhưng nghe bác sĩ nói xong thì cũng nhẹ người đôi chút. 

 

“Vâng! cảm ơn bác sĩ nhiều!”

 Thục Hiền thấy tình hình có vẻ ổn rồi liền nói:

 

“Vậy tôi xin phép gia đình, tôi về ạ.”

 

Thiêm nhìn sang Thục Hiền, ánh mắt biết ơn nói:

 

“Cảm ơn cô rất nhiều. Nếu không có cô không biết mẹ tôi sẽ như thế nào nữa.”

 

“Không có tôi thì sẽ người khác đưa chị ấy vào bệnh viện. Cuộc đời vẫn còn nhiều người tốt hơn tôi nữa. Thôi anh và gia đình cố gắng chăm sóc chị ấy. Chúc chị ấy mau bình phục.”

 

Thục Hiền nói rồi quay sang phía ông Thoại: “Cháu chào chú!” Cô lịch sự cúi đầu chào ông.

 

“Cảm ơn cháu!”

 

Thục Hiền nói xong thì liền nhanh chóng rời đi. Thật may là Lực đã không đến kịp. Cô không muốn Lực gặp mặt cha con ông Thoại sẽ khiến họ khó xử. 

 

Thục Hiền đi nhanh ra cổng bệnh viện để chờ Lực. Vừa ra đến cổng thì xe Lực cũng vừa đi tới. Thục Hiền vội chạy lại phía xe của Lực.

 

Lực thấy người yêu đang đứng đợi thì vội vàng mở cửa xe đi xuống:

 

“Xong rồi hả em? Em đợi anh lâu chưa?” 

 

“Dạ. Mình vào xe đi rồi nói anh.”

 

Thục Hiền giục rồi kéo Lực lên xe.

 

Lực vẫn còn chưa hết lo lắng, mắt lái xe nhưng tay vẫn cầm lấy tay người yêu.

 

“Chị ấy… Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị thương ở mặt có vẻ khá nặng, bị trầy xước hết một bên má. Với lại bị cảm lạnh vì dầm mưa. Hình như bị xe máy tông trúng rồi họ bỏ chạy mất.”

 

Thục Hiền nói, có vẻ xót thương.

 

“Cô ta bị như vậy âu cũng là do chính bản thân cô ta gây ra thôi. Ai cũng phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm.” Lực nói, có vẻ như rất bình thản.

 

Thục Hiền thấy hơi lạ. Dù gì hai người cũng là bạn học của nhau.

 

“Anh! Chị ấy…”

 

Lực nhìn Thục Hiền, trìu mến nói: “Chuyện về Diễm Hằng nhiều lắm. Em từng gặp cô ta rồi chắc cũng đoán được một phần tính cách cô ta. Anh còn chưa tính chuyện cô ta tự ý đến gặp em đấy. Nhưng thôi, dù sao chuyện cũng ra nông nổi này rồi, âu cũng là một bài học cho cô ta. Em cũng đừng quan tâm đến chuyện của người khác nữa.”

 

Ánh mắt Thục Hiền buồn buồn, tự dưng nhớ lại cảnh Diễm Hằng nằm một mình trơ trọi trong đêm mưa gió không một bóng người bên cạnh.

 

“Dù sao thì chị ấy cũng là phụ nữ. Nếu tỉnh dậy mà thấy mình bị thương hết mặt mày như thế chắc là sốc lắm!”

 

Lực nắm chặt tay Thục Hiền an ủi: “Em lương thiện quá! Nhưng ông trời hẳn là có cách an bài của ổng. Em đừng lo!”

 

Lực tưởng tượng đến cảnh Diễm Hằng đến gặp Thục Hiền. Anh càng thấy cô ta chẳng đáng thương chút nào. Cũng may cô ta chưa làm gì Thục Hiền. Tự dưng Lực thấy lo lo. 

 

“Thục Hiền! Hay là mình cưới nhau đi!”

 

“Hả?” Thục Hiền ngạc nhiên kêu lên: “Sao tự nhiên anh lại vội vàng vậy?”

 

“Thục Hiền! Anh không muốn ai làm tổn thương đến em nữa. Anh muốn cả thế giới này biết, em là vợ của anh. Anh không muốn giấu diếm nữa. Vụ việc của Diễm Hằng vừa rồi khiến anh sợ. Lỡ như cô ấy làm gì em… Anh không thể tưởng tượng được. Thục Hiền! Chúng mình về thưa chuyện với bố mẹ ngay bây giờ được không em?”

 

Thục Hiền nhìn thái độ khẩn trương và lo lắng của Lực vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy hạnh phúc. Đúng là trong mắt Lực, Thục Hiền vẫn mãi là cô bé con cần anh bảo vệ và che chở mà đâu nghĩ rằng cô cũng sắp ba mươi tuổi rồi, chứ chẳng còn bé bỏng gì nữa. 

 

Thục Hiền đưa tay còn lại của mình úp lại bàn tay của Lực đang nắm chặt lấy bàn tay kia của cô như sợ cô đi đâu mất mỉm cười gật đầu.

 

“Vâng! Vậy mình về nhà ngay bây giờ nhé anh!”

 

Lực nhìn Thục Hiền, ánh mắt long lanh hạnh phúc.

 

***

Hai người lái xe ghé vào chợ mua ít đồ ăn rồi mới nhà. Ông Hoàng vừa ở Uỷ ban xã về. Thấy hai người về mà không báo trước thì ngạc nhiên lắm.

 

Thục Hiền xuống xe trước. Lực mở cốp xe xách lích nhích nào rau rợ, thịt, cá… Thấy thế bà Hường liền chạy ra phụ rồi hỏi:

 

“Hai người về mà không báo trước, lại mua lắm đồ thế làm gì?”

 

Thục Hiền liếc nhìn Lực rồi nhìn mẹ nói: “ Từ từ, vào nhà rồi chúng con có chuyện muốn thưa với bố mẹ ạ.”

 

Bà Hường nhìn chồng dò ý. Ông Hoàng lắc đầu không hiểu gì. Lực hơi ngượng. Chỉ có Thục Hiền là còn giữ được vẻ thoải mái tự nhiên.

 

Lực lên nhà trước với ông Hoàng. Thục Hiền và mẹ sắp xếp thực phẩm dưới bếp cho gọn gọn một chút rồi cũng rửa tay lên nhà.

 

“Sao? Có chuyện gì thì nói đi! Hai người là có biệt tài khiến người khác sốc lắm đấy. Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.” Ông Hoàng nhìn thằng bạn thân sắp trở thành con rể mình chọc.

 

Lực hơi mất tự nhiên nhưng cũng cố giữ vẻ bình thản nhất nói.

 

“Chuyện này… hơi khó mở lời một chút!”

 

“Còn có cả chuyện gì còn khó mở lời hơn chuyện cậu yêu con gái tôi hả?” Ông Hoàng cố tình chọc Lực.

 

Thấy người yêu có vẻ nghi ngại. Thục Hiền liền nói thay:

 

“Dạ! Chúng con xin thưa với bố mẹ về chuyện kết hôn ạ. Xin bố mẹ cho phép chúng con…”

 

Lực nghe đến từ kết hôn thì hơi căng thẳng, chỉ sợ ông Hoàng nhảy đổng lên bắt chờ một thời gian nữa. Nhưng không ngờ bà Hường đã nói luôn:

 

“Tưởng gì. Chuyện đó thì tính càng nhanh càng tốt chứ sao. Thục Hiền cũng gần ba mươi tuổi rồi còn phải sinh con nữa. Còn để người ta đợi đến bao giờ. Để mai, Thục Hiền sắp xếp việc trên trường rồi cùng mẹ đi xem thầy coi ngày lành tháng tốt thế nào rồi mình bàn tiếp.”

 

Thục Hiền và Lực nhìn nhau vui mừng, hai người không nói gì mà chỉ trao nhau ánh mắt hạnh phúc đang dâng lên từ đáy mắt họ.

 

“Mẹ!” Thục Hiền cầm lấy tay mẹ với ánh mắt biết ơn. 

 

“Cảm ơn hai người đã chấp nhận cho con và Thục Hiền.”

 

Lực xúc động nói. 

 

Hoàng nhìn thằng bạn thân của mình. Bình thường thì thấy nó ngầu lòi ra đấy mà bây giờ nó cúi đầu trước mặt mình với địa vị là một đứa con rể thấp hơn mình cả hai bậc, kể ra cũng hay hay. Nhưng mà cũng xúc động thật.

 

“Tao giao con gái tao cho mày. Từ nay nó hoàn toàn thuộc về mày rồi đấy.”

 

“Cảm ơn… bố” Lực buộc miệng, vẫn còn ngượng lắm khi xưng hô như thế này.

 

“Không quen hả?” Ông Hoàng cười cười vỗ vai Lực: “Vậy thì bên ai nấy gọi đi!”

 

“Không được! Dù thế nào cũng phải giữ tôn ti trật tự. Từ nay tao… À không! Con sẽ gọi dần cho quen đi!”

 

“Hảo bạn tốt! À không! Con rể tốt! Được! Từ nay tao cũng phải tập lại cách gọi cho quen đi mới được.”

 

Ông Hoàng lại đập vai Lực cười ha ha. Thục Hiền và bà Hường nhìn nhau lắc đầu cười. Hai cái người này, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.