Yêu thầm_23

Chương 23:

 

Diễm Hằng đến cổng công ty chờ Lực. Cô ta thuê hai kẻ giang hồ đi xe máy dõi theo, mang cả máy ảnh để chụp hình lén. Chờ khi nào có cơ hội Diễm Hằng tiếp cận với Lực thì sẽ chụp hình để gửi cho Thục Hiền.

 

Như lần trước, Diễm Hằng gọi điện cho Lực nói mình đang dưới công ty rồi. Lực không nói gì, tắt điện thoại rồi nhìn qua cửa sổ phòng mình. Thấy đúng là Diễm Hằng đang ở đấy thật. Anh sai thư ký nói với bảo vệ đuổi người phụ nữ đang đứng trước cổng công ty mình đi.

 

Hai người bảo vệ trẻ tuổi, cao to đi lại chỗ Diễm Hằng đang đứng đợi. Diễm Hằng nghĩ là Lực cho người ra mời mình vào nên rất hồ hởi.

 

“Xin hỏi chị cần tìm ai?”

 

“Ơ, ông chủ của các anh không nói cho các anh biết tôi là ai à? Tôi là bạn anh Lực.”

 

“Phiền chị đi cho. Ông chủ của chúng tôi không muốn tiếp chị.”

 

“Cái gì? Các anh đuổi tôi?”

 

“Đây là ý của ông chủ chúng tôi!”

 

“Nói láo! Tôi phải vào gặp anh ấy mới được.”

 

Diễm Hằng vùng vằng hất tay hai người đàn ông xăng xăng định đi vào cổng công ty thì cả hai cánh tay của cô bị nhấc bổng lên:

 

“Chúng tôi xin lỗi, nếu chị còn gây rối chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh này.”

 

Diễm Hằng bị bê đi như một tên tội phạm quăng xuống chỗ xe cô ta đang đỗ. Một người kéo cánh cửa xe ô tô rồi nhét cô ta vào.

 

Người kia gõ gõ lên mui xe nói:

 

“Nếu cô còn không rời đi tôi sẽ gọi công an phường đến giải quyết rằng cô cố tình gây rối trật tự nơi công cộng.”

 

Diễm Hằng tức giận hùng hổ đạp cửa xe xông xuống nhưng lần nữa lại bị anh bảo vệ ném lên quay trở lại lên xe. Diễm Hằng la hét ầm ĩ, kêu cứu rằng hai người này đang cố tình cưỡng đoạt cô. Mấy người đi đường tò mò dừng lại đứng nhìn. Để bảo vệ uy tín của mình cũng như công ty, anh bảo vệ đành phải lấy điện thoại ra gọi cho công an phường đến giải quyết.

 

Diễm Hằng bị đưa lên đồn công an lấy lời khai vì tội cố tình gây rối trật tự công cộng. Cô ta khai muốn gặp giám đốc công ty nhưng bị hai người này cản lại. Lực uỷ quyền cho nhân viên đến lấy lời khai mà không tự mình đến gặp Diễm Hằng. Cuối cùng Diễm Hằng chịu phạt hành chính rồi được thả ra về.

 

Lực biết trước thể nào Diễm Hằng cũng sẽ không bỏ cuộc. Càng bị từ chối thì cô ta lại càng hăng máu làm tới. Lực sai nhân viên đi dò la thông tin về Diễm Hằng thì biết được chồng cô ta là một cán bộ cấp cao ở huyện, có một con trai đã lập gia đình và một con gái đang học đại học. Lực cũng có luôn số điện thoại của ôngThoại, là chồng của Diễm Hằng.

 

Đúng như dự đoán của Lực, kế hoạch không thành lại còn bị bắt lên đồn công an, Diễm Hằng điên lắm. Ngay tối hôm đó, Diễm Hằng đến chờ ở cổng nhà Lực. Cô ta cố tình uống say đứng vạ vật ở đấy. Nghe thấy tiếng xe ô tô của Lực cô ta chạy ngã bổ vào đập cửa xe ầm ầm.

 

Lực buộc phải xuống xe mở cửa. Diễm Hằng thấy thế liền lăn xả vào ôm chầm lấy Lực.

 

“Sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy hả? Sao anh lại lạnh lùng bỏ mặc em? Anh có biết là em nhớ anh như thế nào không? Em chưa từng quên anh. Chưa bao giờ. Bây giờ cũng vậy. Được gặp lại anh thì tình cảm ngày xưa của em lại càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Em xin anh! Đừng xua đuổi em! Xin anh đấy!”

 

Lực đẩy Diễm Hằng ra rồi nói:

 

“Diễm Hằng. Anh đã nói với em rồi. Anh chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có tình cảm với em. Em cứ cố chấp như vậy chỉ khổ mình thôi. Em cũng có chồng con đàng hoàng, một gia đình đáng mơ ước. Xin em hãy giữ tự trọng một chút. Đừng biến mình thành gã đàn bà ngốc, đi qua nửa đời người lại mang tiếng hư hỏng thì không đáng chút nào.”

 

Diễm Hằng nghe vậy nhưng dường như không thấy lọt tai một chút nào cả. Những lời này cô đã nghe quá nhiều lần rồi.

 

“Em không cần gì hết. Không cần tự trọng. Em sẵn sàng bỏ chồng để theo anh. Chỉ cần anh đồng ý. Em sẽ ly dị với anh ta ngay lập tức.”

 

Diễm Hằng không một chút tự trọng vùi mặt mình vào ngực Lực ngay giữa đường siết chặt lấy anh nghiến ngấu.

 

Lực dùng tay gỡ hai bàn tay đang bấu chặt vào eo mình rồi đẩy Diễm Hằng ra.

 

Diễm Hằng bị hất tung ra ngoài loạng choạng giây lát rồi lại lao vào Lực như con thiêu thân, bất chấp liêm sỉ.

 

“Nếu em còn làm vậy tôi sẽ gọi cho chồng em đến chứng kiến cảnh này.”

 

“Anh cứ gọi. Em chẳng sợ điều gì cả. Em chỉ cần có anh thôi.”

 

Lực lấy điện thoại từ trong túi áo bấm số điện thoại gọi cho chồng Diễm Hằng.

 

Diễm Hằng dường như chẳng để tâm đến cuộc điện thoại của Lực. Cô ta cứ lao vào Lực hết lần này đến lần khác mặc dù bị Lực cự tuyệt hất ra ngã chúi dụi mấy lần.

 

Một lúc sau thì có một chiếc ô tô tiến đến chỗ bọn họ rồi đỗ lại. Người đàn ông trung tuổi vội vàng bước xuống xe. Ông ta chính là Thoại, chồng của Diễm Hằng.

 

Diễm Hằng thấy có xe ô tô đến nhưng vẫn cố tình lờ đi, khóc lóc van xin Lực hãy cho mình một cơ hội rồi lại lao vào ôm lấy Lực.

 

“Khốn nạn!” Một cú tát như trời giáng bay vào má Diễm Hằng khiến tai cô ù lại, liêu xiêu ngã xuống đường.

 

Diễm Hằng ôm mặt đau đớn ngước mắt nhìn lên chồng mình:

 

“Anh… dám đánh tôi!”

 

“Tôi còn dám giết chết cả cô nữa kìa. Con đàn bà lăng loàng. Bao nhiêu lâu nay tôi biết cô đong đưa với nhiều người nhưng khuất mắt trông coi, tôi tảng lờ đi cho yên nhà yên cửa. Không ngờ cô được đằng chân lân đằng đầu, không thèm nể mặt tôi dám ngang nhiên chèo kéo đàn ông bên ngoài đến nỗi người ta phải gọi điện đến cho tôi để cảnh cáo. Giờ cô đẹp mặt chưa?”

 

Diễm Hằng hùng hổ đứng dậy sấn lại chỗ chồng mình, mặt sát mặt anh ta, mắt trợn lên quát:

 

“Phải! Tôi chèo kéo đàn ông đấy! Tôi đong đưa đàn ông đấy thì làm sao? Anh nghĩ lại bản thân anh đi? Anh đã làm tròn nghĩa vụ làm chồng của mình chưa hả? Anh để vợ mình đi tìm trai ở bên ngoài mới là người đàn ông thất bại, đáng xấu hổ đấy!”

 

“Cô dám!” Ông Thoại định giơ tay táng cho người vợ lăng loàn này một bạt tai nữa thì đã bị một bàn tay khác chặn lại.

 

Lực thấy Diễm Hằng bị đánh đau quá liền can ngăn. Thoại đang điên tiết mà Diễm Hằng lại đổ thêm dầu vào lửa thì thế nào cũng xảy ra chuyện lớn.

 

“Anh bình tĩnh lại đi! Dù sao đây cũng đang ở ngoài đường. Anh là đàn ông đánh vợ cũng không hay. Nhất là lại là một người có vai vế trong xã hội. Ai nhìn thấy chắc sẽ không có lợi. Hai người nên về nhà rồi từ từ nói chuyện.”

 

Thấy Lực nói cũng có lý. Thoại cũng hơi nguôi nguôi liền bỏ tay xuống.

 

“ Coi như hôm nay cô gặp may. Về nhà đi, tôi và cô sẽ nói chuyện cho rõ ràng.”

 

Ông Thoại nói xong thì quay mặt đi lại chỗ xe ô tô đi về. Lực cũng mở cửa xe chạy vào nhà. Diễm Hằng lật đật chạy theo Lực nhưng không kịp. Cánh cửa sắt to đùng nhà Lực đã khép lại trước mắt cô như không cho cô ta một chút cơ hôi nào. Diễm Hằng ôm cánh cửa đập ầm ầm, vừa đập vừa gào khóc nhưng vô vọng. Chẳng có một phản ứng nào từ trong nhà ra cả.

 

Trời bắt đầu đổ mưa. Cả Lực và ông Thoại không còn ở đó, chỉ còn một mình Diễm Hằng. Cô ta hết gào khóc rồi lại cười một mình. Rồi mệt quá ngồi xuống đơ ra như mụ điên. Có người đi đường thấy vậy tưởng ai đó bị làm sao dừng lại hỏi thăm định giúp đỡ thì cô ta điên tiết mắng chửi rồi đuổi người ta đi. Mấy người mới vỡ lẽ hoá ra là một bà điên hay bị thất tình gì đó. Họ cũng chẳng rỗi hơi đâu mà đụng vào.

 

Ông Thoại về nhà một lúc lâu sau vẫn không thấy vợ về. Trời thì mưa, lo sợ có điều gì đó xảy ra nên ông đã gọi điện cho con trai mình đến đón mẹ. Ông cho địa chỉ nhà Lực để anh ta tự chạy xe đến đón.

 

Cả con trai và con dâu Diễm Hằng nghe bố gọi điện báo thông tin về mẹ giữa đêm hôm thì cũng sốt sắng nhờ ô sin trông con rồi hai vợ chồng đánh xe sang nhà bố mẹ. Ông Thoại không nói gì chỉ bảo là đến địa chỉ kia đón mẹ về.

 

Con gái Diễm Hằng học đại học ngoài Hà Nội nên ông không tiện gọi.

 

Vợ chồng anh con cả đến nơi mà bố mình cho địa chỉ thì thấy Diễm Hằng đang ngồi vật vã dưới màn mưa như một người điên. Anh con trai xót mẹ vội vàng mang ô xuống che cho mẹ:

 

“Mẹ! Mẹ bị sao thế?”

 

Diễm Hằng ngước nhìn lên thấy con trai thì ôm chầm lấy oà khóc:

 

“Con ơi! Mẹ khổ quá con ơi!”

 

“Có chuyện gì thì về nhà hãy nói. Sao mẹ lại ngồi giữa trời mưa gió thế này, lỡ ốm ra đấy thì khổ.”

 

“Không! Mẹ không muốn sống nữa. Cuộc đời mẹ thật khổ đủ rồi. Hãy để mẹ chết đi cho xong!”

 

“Mẹ lại cãi nhau với bố phải không? Được rồi! Mẹ cứ về với con, chúng con sẽ đứng về phía mẹ mà.”

 

Anh con trai cố gắng dỗ dành mẹ để Diễm Hằng tin tưởng mà trở về.

 

Nghe con trai mình nói vậy, Diễm Hằng cũng cảm thấy an ủi phần nào, cô nhìn con trai gật đầu.

 

Chỉ chờ có thế, con trai Diễm Hằng đỡ mẹ dậy rồi dìu cô về phía xe ô tô của cô ta.

 

“Em tự lái xe mình về. Anh sẽ chở mẹ về.” Anh con trai nói với vợ mình.

 

Con dâu Diễm Hằng vốn dĩ đã không ưa bà mẹ chồng này. Nay thấy bà ta cứ vật vã như người ăn vạ thế này lại càng ghét. Cô không xuống xe với chồng là vì vậy. 

 

Hai vợ chồng anh con trai đưa Diễm Hằng về đến nhà thì cũng đã 12 giờ đêm. Ông Thoại vẫn còn thức chờ. Mặt ông hằm hằm nhìn vợ trong bộ dạng ướt sũng, khoác chiếc áo vest của con trai không một chút xót xa.

 

“Cô vào tắm rửa thay đồ đi rồi ra đây nói chuyện.” Ông Thoại lạnh lùng đề nghị.

 

“Thôi muộn rồi bố ạ. Để mẹ con đi ngủ, mai có gì thì nói chuyện sau cũng được.”

 

Anh con trai khuyên can.

 

“Chuyện này không thể để ngày mai được nữa. Mẹ mày càng ngày càng quá thể, không còn biết nể cái mặt tao nữa rồi.”

 

“Bố! Bố bớt giận! Tính mẹ con là vậy. Bao lâu nay bố vẫn thấy đấy thôi. Mẹ hôm nay đã mệt thế này rồi để mẹ nghỉ tí đi bố.”

 

“Mày không biết mẹ mày đã làm cái chuyện xấu xa này nên mày còn bênh cô ta. Cô ta không biết liêm sỉ đã dám chạy đến cả nhà người đàn ông khác để cầu xin tình yêu đấy. Cô ta cởi cả áo giả lả chèo kéo họ như một ả điếm. Đến nỗi họ phải gọi điện cho bố mày đến dẫn vợ về để dạy lại. Mày thấy cái mặt tao có đủ nhục chưa?”

 

Ông Thoại đập tay ầm ầm xuống bàn quát tháo ầm ĩ.