Sát Chồng_Chương 11

 

“Cô Dịu! Cô làm sao vậy?” Cô Vui lật đật mở cái ổ khóa đã rỉ sét kêu ken két vướng víu, mãi mới mở được.

“Cháu…cháu…vỡ…ối…rồ…i!”

Dịu thều thào, gương mặt hơi tái đi, một tay xách cái giỏ nhựa đựng đồ sơ sinh, tay kia ôm bụng,  miệng mấp máy nói.

“Trời đất ơi! Sao lại vỡ ối giữa giờ này?” Cô Vui cúi xuống khoác tay Dịu lên vai mình, tay kia đỡ lấy lưng Dịu dựa vào người mình, miệng kêu lớn: “Ông Ngà đâu, mau ra đây tui nhờ cái!”

Tiếng cô Vui nói rất lớn nên vừa gọi thì chú Ngà đã nghe thấy chạy liền ra cổng. Đang lớ ngớ chưa hiểu có chuyện gì thì vợ đã hối: “Mau! Mau vào lấy xe máy ra đây chở cô Dịu ra trạm xá!”

“Hả?” Chú Ngà ngơ ngác.

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Cô ấy sắp đẻ rồi! Nhanh lên!”

Chú Ngà dụi mắt ba chân bốn cẳng chạy vào nhà bếp. Một loáng sau đã dắt chiếc xe dream đỏ cũ kĩ lại chỗ Dịu.

“Để tôi dựa xe! Ông bế cô ấy lên!” Cô Vui hối. Chú Ngà lóng ngóng làm theo lời vợ. Cô Vui đứng dậy dựa xe máy cho chồng bế Dịu từ từ đặt lên xe.

“Đặt cô ấy ngồi để hai chân sang một bên. Rồi rồi! Ông dựa lấy xe để tôi leo lên ngồi sau đỡ cô ấy. Dựa cho chắc đấy nhé!”

Cô Vui lần lần ra sau xe, tay vẫn đỡ lấy người Dịu. Dịu buông tay khỏi người chú Ngà rồi bám lấy vai cô Vui.

“Xong rồi! Chạy từ từ thôi!”

Cô Vui ngồi phía sau đỡ lấy Dịu nằm hơi ngửa ra. Cô Vui tuy nhỏ người nhưng nhanh nhẹn và khỏe lắm. Chú Ngà cứ răm rắp làm theo chỉ đạo của vợ.

Mười phút sau thì họ cũng đến được trạm xá. Lúc này trời vẫn chưa sáng. Chú Ngà chạy thẳng vào mãi tận vào trong sân trạm xá. Khu trạm khá nhỏ. Cô Vui gõ cửa phòng trực gọi lớn thì có một nhân viên y tá đang thức trực một tay che miệng ngáp chạy ra hỏi.

“Cô ấy vỡ ối rồi!” Cô Vui nhanh miệng trình bày.

“Nhanh! Đưa cô ấy vào đây!” Cô y tá phụ cô Vui đỡ Dịu xuống xe dìu vào phòng.

“Đưa cô ấy nằm lên ghế đi!” Cô y tá đeo găng tay rồi bắt đầu thăm khám.

 “Mở hơn một phân rồi! Có cơn co tử cung cố chờ tí nữa sẽ sinh thường được!”

Dịu gật đầu chờ đợi. Dù đau tê tái người nhưng khi nghe cô y tá nói sẽ sinh thường được cô mừng lắm. Những cơn co tử cung lại dồn tới. Dịu mím chặt môi, hai  tay bấu chặt lấy thành ghế chịu đựng cơn đau. Cứ năm mười phút lại co một lần.

“Cố chịu chút nữa đi cô!” Cô Vui ở bên cạnh nắm tay Dịu an ủi.

“Cháu chịu được!” Dịu thều thào nhìn cô Vui.

“Vậy cô ở đây, để tôi ra kêu ông nhà tôi đi mua cái gì đó cho cô ăn còn lấy sức để mà rặn đẻ nữa!”

Nói rồi cô Vui vội chạy ra ngoài tìm chồng chạy ù ra chợ cháo với ít bánh, sữa cho Dịu.

Cô y tá ăn sáng xong thì thủng thỉnh đi vào phòng kêu Dịu nằm lên bàn đẻ để khám độ mở tử cung.

“Vẫn có hơn phân!” Cô y tá lo lắng nói với Dịu.

“Hơn hai tiếng đồng hồ mà mở có hơn một phân. Chắc phải chuyển cô lên bệnh viện huyện mổ lấy thai thôi.”

“Không! Cô cứ để tôi đẻ thường đi! Tôi chịu được!”

“Vấn đề là cô lại vỡ ối như vậy tôi sợ cạn ối thì nguy hiểm cho đứa bé.”

Nước mắt Dịu òa ra. Cô không muốn đẻ thường. Những ngày cuối thai kỳ cô rất chịu khó đi bộ, tập những bài yoga tốt cho bà bầu để đầu thai nhi quay xuống. Dịu mua cả một chồng sách vở dạy về chăm con nuôi con từ trong bụng mẹ. Cô nghiền ngẫm hàng trăm diễn đàn học hỏi kinh nghiệm của những bà mẹ đi trước để cuộc vượt cạn thành công. Cô muốn sinh thường để con được khỏe mạnh hơn, không phải chịu tác dụng của những liều thuốc kháng sinh được đưa vào cơ thể mẹ qua đường sữa mẹ… Cô muốn mang đến cho con những gì tốt đẹp nhất có thể khi nó vừa sinh ra.

Thấy Dịu khóc cô y tá hơi ái ngại liền nói:

“Thôi! Để tôi gọi cho bác sĩ của trạm. Chị ấy cũng gần ngay đây thôi. Để chị ấy khám xong sẽ quyết định có để cô đẻ thường không.”

Nói xong, cô y tá để Dịu lại trong phòng một mình rồi ra ngoài. Năm phút sau thì có một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, gương mặt phúc hậu đi cùng cô y tá vào phòng. Đây chính là vị bác sĩ mà cô y tá nói.

Sau khi thăm khám cho Dịu cô ấy hỏi: “Xương chậu của em khá rộng. Em có sao huyết áp, bệnh tim mạch hay bất thường gì trong quá trình mang thai không?”

“Dạ không ạ! Vậy em có thể đẻ thường được không bác sĩ?”

“Nếu em có đủ sức để chịu đựng để rặn thì có thể đẻ thường được.”

“Dạ có ạ! Em sẽ cố gắng ạ!”

“Được rồi! Em cứ nằm đây chịu khó đau cũng đừng la hét giữ lấy sức. Kêu người nhà cho ăn uống thêm không lả đấy.”

“Dạ! Em cảm ơn bác sĩ!” Dịu mừng đến phát khóc.

Bác sĩ dặn dò Dịu mấy câu rồi cùng y tá ra ngoài. Họ đi được một lúc thì một cơn đau dữ dội ấp đến. Dịu không chịu được ngồi dậy ôm chân lấy chân ghế quằn quại. Mồ hôi vã ra từng lớp mịn trên trán dù nhiệt độ bây giờ chỉ hơn mười độ.

Cơn đau càng lúc càng dồn dập và mạnh hơn. Dịu tái hết cả mặt nhưng vẫn cố chịu đựng. Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, hít sâu rồi thở ra để lấy sức. Cứ đau quá thì cô lại bám lấy chân ghế hay bất cứ thứ gì túm được để làm điểm tựa. Cơn đau cứ càng ngày càng dày hơn. Đau như gãy từng đoạn xương sườn, cắt da cắn thịt. Dịu cắn chặt môi đến bật máu, răng nghiến ken két hết quỳ gối lại ngửa mặt lên trời chịu đựng không dám la hét. Cô lần lần tay di chuyển trên thành ghế lại chỗ cái giỏ đồ đã chuẩn bị ở nhà lục tìm cái khăn sữa của con bỏ vào miệng cắn. Qua cơn đau cô lại ngồi thở chuẩn bị đón cơn co tiếp theo.

11 giờ trưa, bác sĩ đi vào kêu cô lên nằm lên bàn kiểm tra lần nữa. “Sắp sinh rồi! Cố lên!”

Cô y tá kêu Dịu lên bàn đẻ. Dịu lần mép ghế với sự giúp đỡ của nhân viên y tá cũng trèo lên bàn đẻ bám chặt hai mép bàn. Theo sự hướng dẫn của y tá đỡ đẻ, cô bắt đầu lấy hơi để rặn. Cơn đau lại ập đến. Đau đến tưởng chừng như không thể thở được nữa.

“Thấy đầu con rồi! Cố lên rặn không bé ngạt thở!” Tiếng bác sĩ nói lớn. Dịu cắn răng lấy hơi rặn tiếp. Bác sĩ rạch tầng sinh môn. Dịu nghe thấy tiếng sột soạt nhưng cơn đau đẻ khiến thịt da tê dại đi không còn cảm nhận được sự đau đớn cắt da thịt ở phía dưới. Bác sĩ kêu cô tiếp tục rặn. Sau bốn hơn rặn dài nữa thì cảm giác nặng nề bỗng trôi tuột đi.

“Oe! Oe! Oe!”

Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên phá tan bầu không khí nặng trịch. Y tá bế đứa trẻ rồi nói: “Ba cân mốt!”

Dịu rớt nước mắt khi y tá đặt đứa trẻ lên ngực cô. Mọi đau đớn dường như tan biến hết nhường chỗ cho niềm hạnh phúc lần đầu được nhìn thấy đứa con bé bỏng của mình. Cuối cùng thì cô cũng được nhìn thấy con. Cô mãn nguyện nhìn con, tay vuốt tấm lưng trần nhăn nheo của nó. Mặt cô xanh tả, tóc tai bám chặt vào cả hai bên thái dương, đôi môi khô khốc rớm máu khẽ nhoẻn cười, nước mắt và mồ hôi cứ thi nhau rớt xuống, trộn lẫn vào nhau mặn chát.

***

“Ấy cô Dịu! Cô để đó tôi giặt cho. Cô mới sinh không được sờ vào nước lạnh lâu quá!” Cô Vui xách miếng thịt lạc vừa mua được ở ngoài chợ mang về. Thấy Dịu đang lúi húi giặt ngoài sân giếng vội ngăn lại.

“Không sao ạ! Cháu có đeo bao tay rồi! Cái gì cũng nhờ cô cháu ngại lắm!”

Dịu quay lại nhìn cô Vui ái ngại.

“Ôi dào! Ngại cái gì chứ! Hàng xóm láng giềng giúp nhau lúc này chứ lúc nào. Mấy cái việc vặt này tôi làm suốt. Trước một tay tôi nuôi đẻ 5 cô em gái đấy. Thôi cô đưa đây tôi giặt nốt cho!”

Cô Vui bỏ chiếc làn nhựa đựng thực phẩm mới mua ngoài chợ sang một bên, kéo Dịu đứng dậy rồi mó tay vào giặt đống tả Dịu đang giặt dở mà chẳng cần bao tay.

Cô Vui nhanh nhảu, thoắn thoắt giặt loáng cái là xong chậu tả rồi vắt kiệt sạch sẽ lấy móc phơi lên giàn.

Dịu nhìn cô Vui, tự dưng ứa nước mắt. Cô nhớ mẹ mình. Giá mà mẹ cô ở đây… Nỗi niềm của một người con gái khi sinh con một thân một mình ở nơi xứ lạ quê người không một người thân thích phải ai đã trả qua mới thấm. Mọi việc từ rửa ráy, vệ sinh cho con, cho mẹ… cô đều tư làm hết. Người ta nói phụ nữ sau sinh phải kiêng tròn ba tháng cữ, nếu không về già dễ bị nhiễm lạnh, run tay run chân, đau nhức xương khớp… đủ thứ bệnh tật. Nhưng Dịu vừa sinh về đã phải tự động tay vào làm tất cả mọi việc rồi. May mà có cô Vui ở bên giúp giặt tã cho mấy hôm. Nhưng dù sao thì cũng không thể nhờ cô làm những việc tế nhị khác.

“Mẹ con cháu chịu ơn cô quá! Nếu không có cô thì…” Dịu rưng rưng nhìn cô Vui đang thoăn thoắt dọn đống thau chậu cho gọn lại.

“Ơn với huệ cái gì. Ai mà chẳng có lúc khó khăn cần giúp đỡ. Biết đâu sau này tôi lại phải nhờ vả cô thì sao?”

Cô Vui cười hì hì: “Thôi tôi về nấu cơm đây, không ông ấy lại mong!”

“Vâng! Cháu cám ơn cô!”

Dịu cầm bọc thịt cô Vui mua hộ ra rửa sạch sẽ rồi thái nhỏ bỏ vào nồi. Cô ra vườn đào mấy củ nghệ đập dập băm nhỏ rồi ướp với thịt. Mấy hôm nay trời hửng nắng. Sáng sớm thì lạnh nhưng trưa trưa một chút thì ấm áp hơn. Dịu cởi bớt chiếc áo phao ra treo lên dây phơi. Cô quét dọn nhà cửa một lúc thì thấy ngực tưng tức. Sữa chảy thấm cả ra áo ngoài. Lại phải đi thay áo.

Một ngày Dịu phải thay mấy lần áo thế này vì sữa thấm ra ngoài. Cô lấy khăn sữa chèn vào nhưng cũng không ăn thua. Cứ đến cữ là nó lại phun ra chảy ướt áo. Dịu nhiều sữa nên con cô không phải bú sữa ngoài. Cực một tí nhưng đỡ bao nhiêu thứ.

Dịu chạy vào phòng thay đồ. Thằng nhỏ cảm nhận được hơi mẹ nó liền cựa quậy, miệng chóp chép đòi vú mẹ.

Dịu thay đồ ngồi xuống giường lần tay sau gáy nó bế lên, áp vào ngực. Nó ngó nguậy tìm vú mẹ ngậm được đầu ti liền nhắm mắt ngủ tiếp. Trộm vía nó ngoan lắm, ít quấy nên Dịu cũng đỡ phần nào. Chỉ có điều đêm nó thức dậy ba bốn bận đòi bú nên mẹ phải thức lây. Trẻ bú sữa mẹ mau đói hơn sữa công thức nên dậy nhiều lần. Dịu thích nhất là lúc nhìn con ngủ. Trông hệt như một thiên thần nhỏ. Vầng trán cao vời giống hệt Tâm. Cái miệng chúm chím hồng hồng lại có má lúm đồng tiền giống Dịu. Đôi mắt đen lay láy là của Tâm. Cái sống mũi cao cao kia là của Dịu. Nó dường như thừa hưởng hết những gì đẹp nhất của hai người.

Được một lúc như đã bú no rồi, nó rời vú mẹ, mắt vẫn nhắm nghiền. Dịu bế vác con lên vai khẽ vỗ vỗ lưng để thằng bé ợ hơi sau mới nhẹ nhàng đặt con xuống nệm, để nghiêng sang một bên. Dịu vuốt mái tóc lưa thưa mượt như tơ của con. Có cái gì nhoi nhói trong lòng. Cô nhớ Tâm. Nước mắt lại trào ra ướt nhòe. Cô cứ ngắm con một hồi lâu như vậy. Lòng da diết nhớ đến anh.

Dịu lau nước mắt, trèo xuống giường rồi lại chỗ bàn làm việc lục ngăn kéo lấy ra cuốn nhật ký.

“Anh Tâm! Con chúng ta đã chào đời rồi! Nó rất khỏe mạnh anh ạ! Em đặt tên con là Tâm Đức. Nó giống anh lắm! Giống lắm anh à! Giống đến nao lòng! Em không biết tại sao nó lại giống anh nhiều đến thế!”

Dịu ngước mắt. Nước mắt đã ráo khô. Cứ mỗi lần cơn xúc động ập đến không kiểm soát được cô lại viết nhật ký. Đó là một cách để cô giải tỏa tâm lý. Từ lúc có thai cô đã viết 3 cuốn nhật ký như vậy rồi. Viết xong lại thấy lòng nhẹ bẫng.

Dịu quay lại ngắm con ngủ say. Mắt nó nhấp nháy. Thỉnh thoảng miệng nó mủm mỉm cười, có lúc lại cười to nắc nẻ rồi lại mếu máo khóc trong khi mắt vẫn nhắm tịt. Người ta nói là bà mụ dạy. Dịu khẽ cười, chợt thấy lòng mình an yên.

***

Chiều tối. Cả nhà vừa ăn cơm xong thì Dịu gọi điện về. Dịu nói chuyện với Thảo vài câu hỏi về công việc mới rồi kêu đưa máy cho bố mẹ. Bà Hiền nghe tiếng con gái gọi thì vội vồ lấy cái điện thoại áp vào tai nói rõ to.

“A lo! Mẹ đây! Bố mẹ khỏe lắm! Con ở trên đó thế nào? Nhớ ăn uống đầy đủ nhé!”

Đang nói giữa chừng thì bà Hiền bỗng không thấy ai nói gì nữa. Dịu buông điện thoại ra xa giấu tiếng nấc khẽ sợ mẹ nghe thấy.

“Sao vậy bà?” Ông Hiền thấy bà Hiền chững lại lo lắng hỏi “Đưa đây cho tôi xem nào!” Ông Hiền giành cái điện thoại từ tay vợ. Tự dưng ông thấy lo lo.

“A lô! Con đây ạ! Bố mẹ ở nhà có khỏe không ạ? Lâu lắm con không về thăm bố mẹ được!” Dịu khẽ nói, tiếng vẫn còn nghẹn ngào.

“Không phải lo cho bố mẹ ở nhà đâu con! Có em Thảo rồi. Bố mẹ cũng còn khỏe. Con cứ yên tâm mà công tác. Lúc nào rảnh thì về thăm nhà cũng được. Đừng có lo con ạ!”

“Vâng! Vậy bố mẹ nhớ giữ sức khỏe giùm con! Con có tí việc, con tắt máy đây ạ!”

“Đưa đây cho tôi, tôi nói với nó mấy câu nữa!” Bà Hiền nóng ruột đòi lại điện thoại từ tay chồng.

“Nó… Nó có việc nên tắt máy rồi!” Ông Hiền nghẹn ngào. Tự dưng ông lại có cảm giác nghèn nghẹn thế này.

“Sao nó nói ít vậy? Dạo này nó làm sao ấy! Ít gọi điện mà mỗi lần gọi nói điện vài câu rồi tắt máy. Cứ như thể đang vội vội vàng vàng chuyện gì ấy.”

“Thì nó chả nói rồi đấy thôi. Trên đấy nhiều việc.”

“Tôi lại nghĩ khác. Có khi nào nó có chuyện gì giấu chúng ta không?”

“Bà nói cái gì vậy?”

“Không! Không được! Nhất định mình phải lên đó thăm nó một chuyến coi tình hình nó sống thế nào chứ thế này tôi lo lắm!”

Ông Hiền nghe vợ nói xong cũng trầm ngâm một lúc. Dạo gần đây đúng là con gái ông có điều khác lạ thật. Chính ông cũng lo lắm nhưng mỗi lần vợ than thở thì ông lại gạt đi, an ủi vợ. Nhưng lần này thì ông lo thật. Có điều gì đó cứ vướng mắc trong lòng. Dịu nói bận công chuyện. Nhưng cũng non một năm trời rồi chưa về thăm nhà. Gọi điện cũng ít hơn. Bận gì mà bận nhiều thế? Ngày xưa mới lúc mới vào nghề cô cũng không bận đến mức như vậy.

“Được rồi! Để mấy hôm nữa tôi sắp xếp công việc rồi lên thăm con một chuyến bà ạ.”

“Phải đấy! Ông phải lên đấy một chuyến cho an tâm. Chứ cứ ở nhà đoán già đoán non thế này tôi sốt ruột lắm! Con bé đó cứ chuyện gì cũng chịu đựng một mình, cấm bao giờ nói ra cho người ta biết. Suốt đời cứ phải chịu thiệt thòi.”

Ông Hiền không nói gì. Ông với tay vặn nhỏ tiếng tivi. Bà Hiền thở dài nhìn vào góc phòng Dịu. Từ ngày cô đi, ngày nào bà cũng vào phòng cô dọn dẹp. Dù đồ đạc cũng chỉ có vậy, chẳng có miếng bụi nào. Góc bàn làm việc vẫn có lọ tường vi đỏ thắm, bà vừa cắt ngoài vườn cắm vào. Loài hoa mà Dịu thích nhất. Thỉnh thoảng Thảo đi làm về muộn, bà Hiền dọn cơm lại xếp thừa một cái bát, một đôi đũa cho Dịu. Ông Hiền kêu bà lẫn mất rồi. Bà cũng không biết nữa. Nhưng dạo này, đúng là bà rất nhớ con gái. Nhớ quay quắt xen lẫn những thấp thỏm không yên.