Sát chồng_Chương ̣9

 

Sau cuộc điện thoại đó, Dịu tránh mặt Tâm không gặp anh nữa. Tâm có sang nhà Dịu ngồi cả tối cô cũng không về. Tâm như điên dại đi tìm ở đâu cũng không gặp cô. Hai người ở cùng làng có xa xôi gì đâu mà không thể gặp được. Dịu trốn ở đâu không ai nói cho anh biết. Cứ như thể Ngưu Lang  Chức nữ vậy. Nhưng bọn học còn biết thời gian và địa điểm gặp nhau để mà còn hy vọng. Đằng này, Tâm không hề biết Dịu đi đâu về đâu. Mãi sau bà Hiền mới nói thật là Dịu đã lên nhà một người bà con xa chơi một thời gian cho khuây khỏa rồi. Nói là vậy nhưng thực ra là cô đi để tránh mẹ phát hiện về chuyện cái thai. Dịu có lên nhà người họ hàng đó ít ngày sau đó lên chỗ công tác mới tìm hiểu nơi ở trước. Còn nhiều chuyện phải lo. Bây giờ không phải chỉ cho bản thân mình nữa mà còn có một sinh mệnh đang lớn dần trong bụng cô. Mọi thứ đều phải được chuẩn bị kỹ càng. Một mình Dịu tự lên kế hoạch mua sắm mọi thứ cần thiết cho em bé ở dưới thị trấn để chờ ngày sinh. Cô cất tất cả mọi thứ vào chiếc vali nhỏ rồi về qua nhà thăm bố mẹ vài ngày.

Bà Hiền mua đủ thứ đồ ăn thức uống, cá khô, mắm muối, bột nếp… đóng vào ba cái thùng giấy cho con gái. Từ nhà cô đến trường mới cũng cả trăm cây số. May là xe lên đến nơi công tác đi qua nhà cô nên vận chuyển đồ đạc cũng không khó khăn lắm. Dịu dặn cái Thảo ở nhà chăm sóc cho bố mẹ, không cần lo cho chị, thỉnh thoảng cô sẽ về thăm. Mọi người không cần lo. Ngày xưa lúc đi học ngoài thành phố cô cũng tự mình lo liệu đấy thôi. Giờ trưởng thành rồi lên cái huyện miền núi xa một tí nhưng thì có nhằm nhò gì. Dịu an ủi mẹ để bà không phải lo lắng. Bà Hiền đỏ mắt sụt sùi. Bà biết Dịu tự lo được cho mình. Dịu tự lập từ nhỏ và tin tưởng cô không bao giờ bị sa ngã trước những cám dỗ. Huống hồ bây giờ cô đã là một cô gái chín chắn rồi. Nhưng trong lúc đang đau khổ thế lại không có người thân bên cạnh bà thấy xót lắm. Ông Hiền không ngăn cản chuyện Dịu đang yên đang lành tự dưng chuyển lên miền núi mà chỉ khuyên con gái đã chọn lựa con đường của mình rồi thì hãy vững tâm mà đi, có gập ghềnh cũng cố đừng để mình bị ngã. Bao giờ mệt quá thì hãy trở về với bố mẹ. Con Thảo thì khóc nức nở cứ như thể chị nó đi lấy chồng xa không bao giờ trở về nữa ấy. Nó quen có chị ở nhà bao năm rồi. Nhà có mỗi hai chị em gái làm gì cũng có nhau. Thảo kém Dịu cả chục tuổi nên trong mắt Dịu, Thảo còn bé bỏng quá mặc dù nó đang học năm cuối Cao đẳng y rồi. Nó dự định ra ra trường rồi sẽ xin vào làm ở trạm y tế xã nên Dịu cũng đỡ lo phần nào về bố mẹ.

Buổi tối, Dịu sang nhà Duyên gặp bạn để nói chuyện. Dù sao thì Duyên cũng là bạn thân nhất của Dịu, trước khi đi cũng phải nói với nó một lời. Dịu nghĩ vậy.

“Mày có dở không hả Dịu? Người ta mất cả trăm triệu xin về dưới xuôi không được mày lại đòi lên miền núi. Mày hâm thì cũng hâm vừa vừa thôi chứ!” Duyên tức giận chửi như tát nước vào mặt Dịu khi cô nói đã có quyết định thuyên chuyển lên miền núi công tác. Không chỉ Duyên mà cả trường đều há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy Dịu làm đơn xin được thuyên chuyển. Dịu đọc thông báo của Sở thấy năm sau có những ba chỉ tiêu thiếu. May sao lại có môn của cô. Vậy là Dịu làm đơn. Lúc ký duyệt, thầy hiệu trưởng cũng là giáo viên cũ của cô cũng ngạc nhiên lắm. Dịu là học trò cũ của trường. Sau khi tốt nghiệp loại ưu đạt lại có phần ưu tiên là cựu học sinh nên Dịu được nhận về trường huyện dạy. Chứ bây giờ giáo viên ra trường để được xin vào một chân dạy học dù ở trường làng như Dịu thôi cũng khó lắm. Công việc đang thuận lợi như thế bỗng dưng Dịu lại xin chuyển đi làm ai cũng thắc mắc. Dịu làm đơn xong mới nói cho bố mẹ biết. Lúc này ông bà cũng chẳng còn cách nào khuyên can vì cô đã có quyết định.

Chuyện Dịu chuyển đi chỉ người trong trường biết, người nhà cô biết và hôm nay đến lượt Duyên biết. Dịu đến để nói với Duyên. Tính Duyên nóng nảy vừa nghe xong đã nhảy bổ vào họng Dịu chửi đong đỏng lên. Xong thấy bạn có vẻ như sắp khóc, Duyên khựng lại:

“Có phải… Mày và anh Tâm có chuyện rồi phải không?”

Dịu không nói mà gật đầu, mắt đỏ hoe. Duyên hiểu ngay mọi căn nguyên rồi. Không tự dưng mà Dịu lại quyết định rời xa bố mẹ mình.

“Tao biết ngay mà. Chỉ có chuyện đó mới khiến mày có các quyết định điên rồ ấy. Mày không việc gì mà phải bỏ đi. Chúng mày cứ đăng ký kết hôn đi mà ở với nhau. Tao xem bả làm được gì?”

Dịu ngước lên nhìn Duyên lắc đầu, miệng cười chua chát: “Mày cũng thấy rồi đấy. Bác ấy có chết cũng không chấp nhận tao. Mấy bữa trước còn tự tử đấy. Chuyện này cả làng ai cũng thấy!”

“Ôi dào! Bả làm mình làm mẩy vậy đấy! Cứ để cho mụ ấy tự tử coi mụ có dám chết không? Ai đời đi tự tử mà đi hô to cho cả làng biết tôi đi chết đây! Giỏi thì im im mà uống liều chuột là chết được liền. Tao thừa biết mánh khóe của bả. Mày sợ cái đếch gì!”

Dịu thở dài: “Dù biết là bác ấy chỉ dọa thôi. Nhưng anh Tâm…” Dịu ngập ngừng: “Anh Tâm dù gì cũng là con trai. Nếu chúng tao kết hôn. Bác ấy dăm bữa nửa tháng lại làm mình làm mẩy đòi tự tử thì liệu anh ấy có yên ổn mà sống với tao được không? Tao không muốn làm anh ấy khó xử nữa.”

Duyên nhìn Dịu. Mặt mày ỉu xìu: “Vậy là mày đã quyết định rồi?”

“Ừm!”

“Khổ thân chúng mày! Yêu nhau ba bốn năm trời cuối cùng cũng mỗi người mỗi ngả. Thôi thì mày quyết định vậy cũng được. Đi xa cái làng này mong mày gặp được người tốt, không phải chịu tiếng nọ điều kia nữa.”

Duyên cầm tay bạn an ủi. Dịu cười cười nhưng đôi mắt còn ươn ướt: “Được rồi! Tao nói với mày thôi. Anh Tâm có đến đây hỏi địa chỉ thì mày cũng đừng cho anh ấy! Tao cũng dặn mấy người trong trường tao rồi. Chắc một thời gian nữa thì sẽ ổn thôi!”

“Ừm!” Giọng Duyên buồn buồn nhìn Dịu vừa thương vừa không nỡ. Chả hiểu sao Dịu vừa đẹp vừa hiền lại công việc ổn định mà cái số lận đận đến vậy.

***

Nghỉ hè. Dịu xin bố mẹ cho lên Thái Nguyên chơi một thời gian. Mấy ngày liền Tâm không liên lạc được với Dịu. Gọi điện toàn thuê bao không liên lạc được.

Tâm quyết định đến nhà Duyên tìm cô. Chỉ có Quốc ở nhà. Duyên vừa chạy ra ngoài mua sữa cho con. Bà mẹ chồng đang bế thằng bé dỗ ngủ dưới nhà. Nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ tự dưng Tâm nghễu mặt ra. Cảm giác xót xa luyến tiếc. Giá như Dịu còn… Chắc chẳng bao lâu nữa anh cũng sẽ được làm cha như Quốc.

“Anh uống nước đi!” Quốc đẩy chén nước chè vừa rót ra khỏi ấm tích về phía Tâm vẻ mặt cảm thông.

“Tôi cũng chẳng biết nhiều chuyện về Dịu. Duyên cũng không nói nhiều. Cô ấy chỉ nói lần này Dịu có vẻ quyết tâm lắm!”

“Tôi phải tìm cho bằng được cô ấy.”

“Vâng! Tôi hiểu anh rất yêu cô ấy. Chuyện này tôi cũng không biết nhiều. Anh đợi tí Duyên về thì hỏi cô ấy cho rõ.”

Quốc nhìn Tâm ái ngại. Anh đến nhà Quốc lần thứ hai để gặp Duyên rồi mà lần trước cô bận đi đâu đó mãi tối muộn mới về. Tâm có gọi điện cho Duyên mấy lần mà cô không nghe máy. Hôm nay anh lại đến tìm cô lần nữa. Nhưng cô lại vừa đi ra ngoài rồi. Tâm muốn hỏi cô về Dịu. Chỉ có Duyên là biết rõ nhất.

Đang nói chuyện thì có tiếng xe máy. Quốc nhìn ra sân: “Cô ấy về rồi. Có gì hai người cứ tự nhiên nói chuyện nhé!” Quốc đứng dậy chào Tâm rồi ra sân cầm hộp sữa vào nhà dưới pha cho con.

“Anh Tâm đến lúc nào vậy?”

“Ừm! Anh đến một lúc rồi!”

Duyên vừa nói vừa cởi cái áo khoác ra. Thực ra cô cũng biết Tâm đến đây là vì chuyện gì rồi.

“Anh cũng đừng cố tìm nó làm gì. Chuyện của hai người thôi thì như thế này kể ra lại hay. Chứ kéo dài ba bốn năm trời cuối cùng có được gì đâu. Anh cứ để nó đi, biết đâu nó lại tìm được người phù hợp với nó, yêu thương nó cho nó đỡ khổ.”

Tâm cúi xuống bất lực, giọng tha thiết như sắp khóc: “Anh cũng yêu thương cô ấy. Em biết mà Duyên. Anh yêu cô ấy biết bao nhiêu!”

“Nhưng anh… Ai chà!” Duyên rót cốc nước lạnh uống một ngụm dài.

“ Mẹ anh trái khoáy như thế làm sao nó sống được cơ chứ!Hai người đúng là số khổ mà.”

“Thì em cứ cho anh địa chỉ của cô ấy đi. Anh muốn trực tiếp gặp cô ấy để nói cho rõ chuyện này. Chứ bây giờ cô ấy không chịu nói chuyện với anh.”

Duyên thở dài rồi bỗng đứng dậy nói khẽ: “Anh chờ em một lát!” Xong liền đi vào phòng lấy ra một phong thư đã được dán kín.

“Đây! Nó nhờ em gửi cái này cho anh! Chắc nó cũng đau lắm nên không thể đối diện với anh được. Anh cũng nên hiểu cho sự khó xử của nó. Quyết định chia tay cũng chẳng dễ dàng nào với nó đâu. Đọc xong rồi nếu anh vẫn muốn xin địa chỉ của nó thì em đưa cho anh!”

Tâm cầm lá thư của Dịu từ tay Duyên, mắt rưng rưng. Nét chữ nắn nót ngay ngắn của Dịu vẫn như ngày nào. Tay Tâm run run anh đặt lá thư lên túi áo ngực cạnh trái tim mình rồi lên xe về.

Tâm về nhà, mặt lầm lũi không nói gì. Bà Hoạt và con Thảo đang ăn trái cây ở hiên nhà thấy vậy cũng chỉ nhìn theo không dám nói câu nào. Tâm để chiếc cặp lên bàn làm việc cạnh cửa sổ. Không kịp cởi quần áo dài mà lao lên giường lấy bức thư trong trong túi áo ra đọc.

“Anh Tâm!

Em biết giờ này anh rất đau khổ. Em cũng vậy. Tình cảm của chúng ta đã kéo dài đẵng đẵng ba năm trời như vậy, làm sao mà không đau chứ! Nhưng chúng ta sống đâu phải chỉ có tình yêu phải không anh? Chúng ta cũng không còn là những cô bé cậu bé tuổi đôi mươi sống chết vì tình yêu phải không anh? Chúng ta phải có trách nhiệm với bố mẹ và nghĩa vụ với những người thân của mình nữa. Tình yêu có thể tồn tại trong một giai đoạn rồi cũng sẽ qua đi nhưng trách nhiệm và nghĩa vụ thì nặng lắm. Em tin anh cũng hiểu những điều em nói mà tôn trọng quyết định của em. Xin anh đừng cố tình tìm cách gặp em nữa.

Em yêu anh, thương anh và chưa bao giờ hối tiếc về quãng thời gian tươi đẹp chúng ta đã có với nhau, đã trao cho nhau. Em luôn trân trọng và giữ gìn nó suốt cuộc đời mình. Hãy sống thật tốt phần đời của mình anh nhé! Em cũng sẽ cố sống phần đời của em để nếu có ngày chúng ta gặp lại sẽ có thể nhìn nhau mà nở một nụ cười bình thản như hai người bạn. Em tin thời gian sẽ có thể chữa lành mọi thứ!

Người anh đã từng thương!

Em Dịu!”

Tâm nhắm mắt áp bức thư của Dịu vào ngực mình. Những cơn đau cứ nhói lên từng đợt bên ngực trái. Những dòng chữ Dịu viết nhẹ nhàng đến vậy mà sao trái tim anh lại đau đớn đến thế! Đây là lần đầu tiên Dịu viết thư bằng giấy cho anh. Nhưng Dịu không biết từ hồi còn đi học anh đã viết bao nhiêu bức thư tình như vậy cho cô mà đâu dám gửi đi. Những lúc Dịu buồn, những lần Dịu vui và cả những ngày Dịu hạnh phúc bên Bính, anh đều viết thư rồi lặng lẽ tự mình đọc lại rồi đốt đi. Trong suốt những năm tháng là học sinh rồi sinh viên, Tâm viết cho Dịu cả trăm bức thư như vậy rồi lại đốt đi không dám để người khác biết. Ngày Dịu nhận lời yêu anh vui sướng biết bao nhiêu. Và cũng từ đó Tâm đã không còn thói quen viết thư tay nữa bởi anh biết từ nay anh có thể tự do mà bày tỏ tình yêu của mình bằng lời nói, bằng ánh mắt, bằng những hành động yêu thương trực tiếp với người anh yêu mà không cần đến những dòng chữ cô đơn trên giấy rồi lại xé bỏ đi. Những tưởng hạnh phúc đã đến trong tầm tay, anh cuối cùng đã có được tình yêu của người con gái mà anh thầm yêu bằng cả tuổi trẻ của mình. Những bức thư tay kia sẽ trở thành những kí ức đẹp đẽ. Thế nhưng bây giờ, bức thư tay cuối cùng anh nhận được lại kết thúc tất cả mối tình đẹp đẽ đó.

“Dịu! Dịu ơi!” Tiếng Tâm rên khẽ. Nước mắt chảy xuống gương mặt góc cạnh. Bức thư trên tay cũng ướt nhòe. Màu mực loang lổ. Tâm đau đớn tột cùng trong cơn vật vã. Anh biết trách ai bây giờ?