Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 1:
Hiếu Nhân chở An về đến nhà thì thấy mọi người đang có mặt đông đủ. Vinh và Hoa cũng đều ở đó.
“Chào mừng cô đã trở lại!”
Vinh nở một nụ cười thật tươi. Hoa đứng bên cạnh Vinh cũng chạy ra ngoài cầm lấy tay An.
“Chúc mừng bà đã quay lại!”
An vòng tay qua lưng Hoa thì thầm.
“Cảm ơn bà nhiều lắm!”
Hoa cũng siết chặt lấy vòng tay bạn rồi buông ra nhường cô cho ông bà Trọng.
An đứng trước mặt bố mẹ mình, ánh mắt rưng rưng:
“Con đã về ạ!”
Bà Nhiên nhìn bộ dạng của An lúc này không kìm được xúc động mà rơi nước mắt rồi dang tay ôm lấy con.
“Ơn trời con gái mẹ đã trở về!”
An có vẻ gầy hơn trước một chút nhưng gương mặt nhẹ nhõm và trông có vẻ thanh thản về lắm. Nhìn rất dễ chịu. Đúng là người có năng lượng tốt thì luôn tỏa ra cảm giác tích cực dễ chịu đối với mọi người xung quanh. An bây giờ chính là như vậy.
Hoài đứng nhìn chị mình lòng cũng thấy khấp
khởi mừng thầm. Đây mới là chị gái của cô.
An nhìn em gái nhoẻn miệng cười rồi dang tay ôm lấy cô.
“Chị!”
“Mấy ngày qua em đã vất vả rồi!”
An ôm em vừa nói vừa cười.
“Chỉ cần chị bình an vui vẻ là được ạ.”
Hiếu Nhân đứng nhìn An cùng mọi người gặp nhau trong không khí vui mừng khôn xiết thì lòng cũng thấy mơn man như vừa hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc.
An buông tay mẹ rồi nhìn sang bố.
Ông Trọng cũng nhìn con gái, ánh mắt lấp lánh vui mừng.
“Bố!” An khẽ gọi.
Ông Trọng mỉm cười rồi dang tay đón An vào lòng.
“Cảm ơn vì con đã trở lại. Nếu không bố sẽ ân hận suốt cả cuộc đời này.”
“Bố, bố đừng nói như vậy. Tất cả mọi chuyện đã qua rồi.”
An rớt nước mắt ôm bố. Cô biết trong lòng bố luôn áy náy vì việc mình đã gây ra để đến mức bị đi t ù. Chính hành vi không suy nghĩ của ông đã làm cả gia đình điên đảo. Suýt nữa An còn chôn vùi cuộc đời mình trong hố đen sâu thẳm của hận thù không có cách nào thoát ra được.
Cuộc sum họp kéo dài cả tiếng đồng hồ mới thôi. Ai cũng bùi ngùi xúc động nhưng gương mặt thì rạng rỡ tươi vui như đón đón chào bình minh sau nhiều ngày mưa hạn.
“Nhưng sao mọi người biết con về hôm nay mà đón vậy?”
An bất ngờ nhớ ra. Trong suốt 10 ngày tham gia khóa thiền cô không hề liên lạc với ai cũng không báo trước ngày về. Thế mà hôm nay mọi người đều biết và đón cô đông đủ vậy. Lúc nãy vì xúc động quá nên cô không để ý. Bây giờ mới chợt nhớ ra.
Hoa nhìn Hiếu Nhân tủm tỉm cười. Bà Nhiên ông Trọng cũng nhìn về phía Hiếu Nhân. Vinh vỗ vai Hiếu Nhân rồi nói:
“Còn ai vào đây nữa ạ? Chính là vị thần hộ mệnh này đây.”
An nhìn về phía Hiếu Nhân tròn xoe mắt.
“Đúng rồi làm sao anh biết được em về ngày hôm nay?”
Hiếu Nhân nhoẻn miệng cười, ánh mắt trìu mến nhìn An.
“Chẳng phải anh đã nói với em rồi còn gì? Vị thiền sư đó là bạn của anh.”
“À…” An cúi đầu cười.
Lúc này cả nhà cũng cười òa lên vui vẻ.
“Chính anh Hiếu Nhân đã thông báo với mọi người là hôm nay chị xuống núi đấy. Cả nhà chờ chị ở đây từ sáng cơ.”
Hoài nhìn An cười đầy ẩn ý.
“Hôm nay các cháu ở lại đây ăn cơm với cả nhà bác nhé!”
Bà Nhiên mở lời.
“Hôm nay là ngày vui. Bác mong là các cháu có thể cùng nhà bác ăn một bữa cơm ấm cúng. Coi như là chào mừng anh trở về. Và cũng coi như lời cảm ơn của bác đến các cháu đặc biệt là Hiếu Nhân.”
Ông Trọng cũng nói.
“Vâng ạ!” Vinh nhanh mồm nhanh miệng nhận lời.
“Vậy để cháu cùng anh Vinh ra ngoài mua thêm ít đồ.”
Hoa thấy Vinh nói vậy cũng hòa vào luôn.
An ngạc nhiên nhìn Hoa.
Hiếu Nhân cũng nhìn em gái bất ngờ không kém. Chả hiểu sao con bé này lại tự dưng xông xáo như vậy.
Nhưng Hoa thì không thấy có vẻ gì là ngại ngùng cả. Cô thản nhiên túm lấy tay Vinh giục:
“Mình đi thôi anh Vinh!”
Vinh ngờ người ra một lúc rồi lắp bắp:
“À …ừ…”
Sau giây phút ngập ngừng Vinh cũng đứng dậy lấy chìa khóa rồi đi theo Hoa.
An nhìn hai người bọn họ đi khuất rồi mới quay sang nhìn Hiếu Nhân.
Hiếu Nhân cũng lắc đầu tỏ ra không biết gì.
“Hai hgười họ…”
An khẽ nói thầm vào tai Hiếu Nhân.
“Anh cũng không biết đâu.”
Hiếu Nhân lắc đầu ra hiệu.
An khẽ cười rồi nói.
“Như thế thật tốt!”
An cười mỉm rồi nói với mọi người:
“Con vào sửa soạn một lúc. Mọi người cứ ở đây nói chuyện ạ.”
Nói xong cô ghé tai Hiếu Nhân nói tiếp:
“Anh ở đây nói chuyện với bố mẹ em nhé! Em đi tắm cái đã.”
“Ừ, em cứ đi đi!”
Hiếu Nhân cười dịu dàng.
Ông Trọng châm thêm nước trà vào chén cho Hiếu Nhân.
Bà Nhiên và Hoài đứng dậy vào bếp chuẩn bị đồ đạc nấu nướng.
Vinh chở Hoa đi vào siêu thị mua thêm một ít thực phẩm về nấu nướng. Anh và Hoa chưa bao giờ có thời gian riêng tư với nhau như thế này. Vinh có đến nhà để gặp Hiếu Nhân mấy lần bàn bạc công việc nên có gặp hoa ở đây. Ấn tượng ban đầu của Hoa về Vinh là một anh chàng điềm tĩnh, ít nói, lạnh lùng và có vẻ rất bản lĩnh. Hoa hơn tuổi Vinh. Nhưng nhìn anh chững chạc hơn nhiều so với những người đàn ông cùng tuổi. Ấn tượng của Vinh đối với Hoa khá mạnh. Ngay từ phút đầu tiên gặp gỡ Hoa đã cảm thấy chàng trai này có điều gì đó cuốn hút vô cùng nên cô đã để ý đến anh ta. Thỉnh thoảng Hoa lấy cớ công việc của An để hỏi thăm về Vinh. Chả hiểu từ bao giờ cô thầm cảm mến nhưng chàng trai này. Dù biết Vinh trước đây từng là dân anh chị một thời.
Vinh bây giờ đã hoàn toàn bước ra khỏi băng đảng xã hội đen và chuyên tâm vào việc kinh doanh công ty Tân An mà An đã giao phó cho anh. Một số tên đàn em tâm huyết tay chân cũng hoàn lương theo anh về.
Từ ngày theo nghiệp kinh doanh Vinh trở nên trầm tĩnh và điềm đạm hơn trước. Điều này khiến cho Hoa càng cảm thấy bị cuốn hút.
Thấy Vinh có vẻ ít chủ động Hoa quyết định mở lời trước:
“Anh Vinh thấy anh Hiếu Nhân với An như thế nào?”
“Họ ở sinh ra là để dành cho nhau.” Vinh đáp lời không một chút suy nghĩ.
“Hiếu Nhân là một người đàn ông hoàn hảo. Nhất là đối với cô An. Anh ấy là một người đàn ông chững chạc và có suy nghĩ sâu sắc. Một người phụ nữ như cô An phải gặp được anh ấy. Tất cả những điểm còn khuyết thiếu của cô An đã được Hiếu Nhân nhân bù đắp. Tôi không biết nếu không gặp được Hiếu Nhân thì cô ấy sẽ như thế nào nữa? Tôi rất ngưỡng mộ hai người bọn họ.”
Vinh nói. Ánh mắt lấp lánh khi nghĩ về An và có phần nể trọng khi nhắc đến Hiếu Nhân.
“Mọi người đều có một ưu điểm riêng. Anh Hiếu Nhân đúng là rất phù hợp với An. Người ta nói mỗi người một vẻ. Giống như anh Vinh đây. Tuy không giống anh Hiếu Nhân nhưng anh lại có một ưu điểm đáng quý khác mà ngay cả anh Hiếu Nhân cũng không có được. Ở đây không nói đến sự hoàn hảo mà là nói đến sự phù hợp. Người như anh Vinh chắc hẳn cũng có rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ đấy!”
Hoa thẳng thắn bày tỏ.
“Tôi ư? Tôi thì có được gì tốt chứ? Một người có quá khứ như tôi…”
“Suỵt”
Vinh chưa nói hết câu thì Hoa đã đưa tay lên bịt miệng anh lại.
“Ai cũng có quá khứ! Có ai trên cuộc đời này khẳng định mình là người tốt hoàn toàn đâu? Nhưng với tôi Vinh là một người đàn ông bản lĩnh dám nói dám làm, dám chịu trách nhiệm. Tôi rất ấn tượng với Vinh đấy!”
Hoa nói khẽ bên tai bên khiến Vinh đỏ ửng cả mặt lên. Lần đầu tiên anh thấy bối rối trước một người con gái mà ban đầu anh không có ấn tượng gì mấy.
“Thôi mình về đi anh!”
Hoa vô tư lấy thêm máy vỉ trái cây bỏ vào xe đẩy quay sang chủ đề khác một cách bất ngờ không để Vinh kịp trở tay gì.
Anh còn chưa hết ngỡ ngàng vì câu nói của Hoa thì cô đã làm ra vẻ tự nhiên như không có gì hết. Điều này khiến Vinh cũng cảm thấy cô gái này có gì đó rất thú vị.
Hoa lấy xong mấy vỉ trái cây thì quay mặt đi trước. Vinh nhìn cô gái nhỏ nhắn đang đi tung tăng trước mặt mình nở nụ cười rồi. Lòng có chút xốn sang và tươi mới. Xem ra cô gái này cũng thú vị thật! Vinh nghĩ thầm.
Cả nhà quây quần ăn một bữa cơm thật ấm cúng và vui vẻ. Mãi đến tối khuya mọi người mới chào nhau ra về. Vinh ra về trước còn anh em Hiếu Nhân nhân ở lại một lúc nữa mới ra về sau. An tiễn Hiếu Nhân ra mãi tận đến cổng. Hoa biết ý ra xe ô tô trước để Hiếu Nhân tâm sự với An một lúc nữa.
Khi chỉ còn hai anh em Hiếu Nhân mới quay sang hỏi em gái:
“Em thích cậu ta à?”
“Ai cơ?”
Hoa giả vờ ngờ nghệch.
“Thôi đi cô nương. Còn ai vào đây nữa!”
Hoa biết Hiếu Nhân đã nhìn ra rồi nên cũng không muốn giấu nữa.
“Anh thấy Vinh thế nào?”
“Cũng là một trang hảo hán!”
Hoa thấy anh mình nói về Vinh như vậy thì có vẻ yên tâm hơn.
“Quan trọng là em thôi.”
Thấy anh đã mở lời như vậy rồi Hoa liền nói luôn:
“Nếu như em và cậu ấy đến với nhau thì anh nghĩ thế nào?”
“Thì càng tốt chứ sao!”
“Anh không quan trọng quá khứ của anh ấy ư?”
“Thế em nghĩ anh trai em là một người ấu trĩ như vậy ư?”
Yếu nhân khẽ véo vào tai em gái.
“Vậy mà em cứ lo.”
Hoa thở phào.
“Ngốc ạ. Chỉ cần em thấy vui vẻ và hạnh phúc là được. Anh tin em đủ trải nghiệm để nhận định đúng sai về một con người. Huống hồ cậu ấy là một người chính nhân quân tử. Với những gì anh biết về cậu ấy thì em có thể yên tâm. Thậm chí nếu em cần anh có thể giúp em làm cầu nối giữa hai người nữa đấy.”
“Thật chứ ạ?” Hoa nói như reo lên.
“Chẳng nhẽ lời anh trai của em nói mà em cũng không tin tưởng sao?”
“Đương nhiên là em tin anh rồi.”
Hoa nghiêng đầu vào vai anh nũng nịu. Cô tin mình và càng tin hơn vào con mắt nhìn người của anh trai.
***
An mở một trung tâm dạy tiếng Anh. Buổi sáng cô dành dạy miễn phí cho những trẻ em nghèo không có tiền đi học thêm. Buổi tối cô dạy thêm những học viên vừa học vừa làm. Khoản phí này cô bù lại với cho khoản miễn phí dạy buổi sáng. Chi phí giáo viên và cơ sở vật chất cũng vừa đủ với nguồn thu chỉ dư một chút ít. An thấy hài lòng với công việc như vậy dù có phần vất vả hơn nhiều so với trước đây cô đi dạy ở trường. Cô mang ơn cuộc đời này nên muốn trả ơn cho những người thiếu may mắn hơn mình. Hiếu Nhân luôn đứng đằng sau ủng hộ, lo lắng thủ tục giấy tờ và những vấn đề liên quan. Hiếu Nhân quả thực là chỗ dựa vững chắc cho An. Trong cái rủi lại có cái may. An trải qua những việc đau thương như thế này nhưng cũng đã sớm hiểu sâu sự vô thường của cuộc đời khi tuổi còn trẻ cũng là một điều may mắn. Từ nay dù có sóng gió gì đối với An cũng sẽ như những cơn giông nhỏ của cuộc đời. Vậy mới nói không có hoàn cảnh nào là hoàn toàn tuyệt vọng chỉ có con người tuyệt vọng về hoàn cảnh.
Hàng ngày sau giờ làm việc Hiếu Nhân thường đến trung tâm dạy học của An chờ cô. Có khi là chỉ đến ngắm cô dạy học cho bọn trẻ cũng có khi là chờ cô đi dạo mỗi lần cô không có tiết dạy. Cuộc sống êm đềm trôi qua như vậy nhưng không hề nhàm chán bởi cả An và Hiếu Nhân nhân đều tìm thấy niềm vui nho nhỏ của mình trong cuộc sống hàng ngày khi làm những công việc có ý nghĩa cho đời.
Hôm nay Hiếu Nhân đang làm việc thì chợt nhớ An quá. Anh gạt công việc sang một bên cố tình đến thật sớm để chờ An. Anh muốn nhìn thấy An lúc này.
Cô nhân viên trực thấy Hiếu Nhân đến định chạy vào lớp học báo cho An thì anh đã ngăn lại:
“Không cần đâu!”
Hiếu Nhân ngồi xuống hàng ghế chờ nhìn vào lớp học bên trong An đang say sy dạy cho đám trẻ nhỏ. Mấy giáo viên khác đã về hết. Chỉ còn một lớp đặc biệt này gồm hơn chục đứa trẻ bán vé số không có thời gian đi học vào buổi sáng, trình độ lại chênh lệch nên đích thân An kèm cặp chuyển từ buổi sáng sang buổi chiều. Nhìn An tận tình chỉ dạy cho từng đứa nhỏ, Hiếu Nhân cảm thấy tâm hồn mình như có dòng suối mát lành đang chảy qua. Anh nhớ lại tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của mình. Giờ nhìn thái độ dịu dàng và ân cần của An anh lại càng khao khát có một mái ấm cho riêng mình. Có anh và những đứa trẻ do chính An sinh ra. Anh chắc chắn mình sẽ yêu thương con mình bằng tất cả những tình cảm mà anh đã khao khát trước đây cộng lại. Nếu có con chắc chắn chúng sẽ rất hạnh phúc. Thiếu nhân tưởng tượng tất cả những viễn cảnh xa xôi đó như đang hiện ra rõ một trong đầu mình.
Kết thúc giờ dạy, An ra khỏi lớp nhìn thấy Hiếu Nhân cô ngạc nhiên kêu lên:
“Sao anh đến mà không gọi em? Anh chờ em lâu chưa?”
“Anh có gọi thì chắc chắn em cũng không ra đây đâu. Anh hiểu em mà. Với lại anh cũng muốn ngắm nhìn em lâu thêm chút nữa. Nhất là khi em đang say mê làm việc. Thật sự đó là một hình ảnh rất đẹp trong mắt anh.”
Hiếu Nhân nhìn An dịu dàng nói.
An hơi ngượng vì có cô nhân viên đang ngồi ở đó. Hai má cô ưng hồng, khóe miệng hơi mỉm cười nhưng cố giả vờ đánh trống lảng nhìn sang nhân viên của mình:
” Hôm nay lại phải phiền em ở lại làm việc trễ giờ rồi.”
“Hihi! Không sao. Chị còn làm thì em còn đợi được. Sếp còn xắn
tay vào làm thì nhân viên có lý do gì lại từ chối chứ”
Cô nhân viên vui vẻ nói với An rồi lại liếc nhìn sang Hiếu nhân cười tủm tỉm.
“Được rồi giờ em không phiền hai người nữa. Em đi về trước nhé.”
Cô vừa nói vừa soạn lại giấy tờ cất gọn gàng rồi giao chìa khóa cho An.
Hai người chở nhau ra công viên đi bộ. Họ có thói quen như vậy mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.
Trời mùa đông gió lạnh nhưng An vẫn thích đi bộ ven hồ để thả hồn mình qua từng cơn gió nhẹ.
An đi trước. Hiếu Nhân chậm rãi đi sau. Lần nào cũng vậy, anh luôn lùi lại phía sau như một cách để bảo vệ cô âm thầm. Có lẽ vì thế nên khi đi cùng anh, An thấy an toàn và thoải mái nhất.