Nàng dâu thảo_C8

Chương 8 

 

Ánh gọi điện cho mẹ báo sẽ dẫn người yêu về nhà ra mắt. Bà Lai chẳng hiểu mô tê gì. Tự dưng đang học ngoài Hà Nội lại báo mang người yêu về. 

 

“Mày có chuyện gì rồi phải không?” Linh cảm của một người mẹ khiến bà Lai nghi ngờ về dấu hiệu bất thường của con gái.

 

“Thì có chuyện con mới phải về.” Ánh gắt gỏng với mẹ.

 

“Có chuyện gì thì nói đi, khỏi phải về cho mất công.”

 

“Về rồi biết. Con tắt máy đây.”

 

Ánh vẫn quen cái thói đỏng đảnh. Từ nhỏ ốm yếu được mẹ chiều quen rồi nên dù cô có lỗi đi chăng nữa thì cô cũng chưa bao giờ biết nhận lỗi về phần mình. Ngược lại còn gắt gỏng lên với người khác nếu như họ dám làm phật ý cô.

 

Bà Lai nghe con nói vậy, cũng chỉ nói con vài lời nhưng cuối cùng cũng làm theo ý con. Tính bà là vậy, chiều con chiều cái hết nấc, nhất là Ánh. Nó có làm điều  gì sai quấy thì chỉ nói vài câu rồi đâu lại cũng vào đấy. Nhưng có một điều đặc biệt là hễ ai nói động đến con gái bà, dù là người ta nói đúng thì bà cũng giãy nảy lên bổ nhào ăn thua đủ với người ta cho bằng được. Kể cả Bình, con trai bà. Với bà, con gái bà luôn đúng, chỉ có bà mới có quyền nói con  gái mình, không ai được quyền nói đụng đến nó.

 

Bà Lai nói với Thảo, Ánh đưa người yêu về ra mắt nên phải chuẩn bị đồ ăn thức uống cho tươm tất mà đón tiếp.

 

Thảo biết ý nhờ mẹ chồng trông con rồi chạy ù ra chợ mua bán. Thảo nhỏ người nhưng được cái nhanh nhẹn, tháo vát. Làm cái gì cũng vèo cái là xong. Thảo không thuộc dạng mồm mép nhưng được cái xởi lởi, tay làm miệng cười nên nhiều người yêu quý. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen ngợi Thảo, kể cả họ hàng nhà chồng, cô chưa bao giờ làm mất lòng ai. Thế nên mỗi lần bà Lai sang hàng xóm nói xấu con dâu là người ta lại bĩu môi nói lại cho. Bà Lai không lôi kéo được bè phái lại càng tức anh ách về cô con dâu chỉ được cái khéo lấy lòng người ngoài này.

 

Thảo đi chợ loáng cái đã về nhà rồi lăn vào bếp nấu nướng luôn. Mọi việc được Thảo xoay xở nhanh chóng trong vòng hơn một  tiếng đồng hồ. Xong xuôi cô tắm rửa để vào cho con bú thì thấy bà Lai đang ngủ cùng cháu gái, tay còn ôm lưng nó. Có lẽ nó cựa mình nên bà phải vỗ lưng cho cháu ngủ. 

 

Gương mặt bà Lai lúc nhìn cũng không đến nỗi nào. Có lẽ lúc con ngườ ta ngủ say là lúc họ buông bỏ mọi sân si của cuộc đời. Thiên thần và ác quỷ đều cũng như nhau.

 

Nhìn thấy bà Lai say ngủ bên con gái mình, Thảo cũng có phần xúc động. Có lẽ trong thâm tâm bà cũng thương cháu gái lắm chứ. Nhưng tại sao bà cứ tỏ thái độ dửng dưng rồi lại cay độc buông ra những lời lẽ gớm ghiếc kia chứ! Thảo nhẹ nhàng vén lại màn để hai bà cháu ngủ yên rồi đi ra ngoài dọn dẹp lại nhà cửa cho gọn gàng.

 

Bốn giờ chiều, Ánh về. Đi cùng cô là một chàng trai mặt mũi láu táu, non choẹt, tóc vàng tóc xanh, người gầy đét, mặc chiếc quần Jean rách chỗ đầu gối một mảnh to tướng. 

 

Vừa thấy chị dâu, Ánh hỏi trống không:

 

“Mẹ đâu?”

 

“Mẹ mới qua nhà cô Long. Hai đứa vào nhà đi, để chị đi gọi mẹ về.”

 

Ánh kéo người yêu vào nhà, cũng chẳng buồn giới thiệu đây là chị dâu mình. 

 

Thảo nhanh chân sang nhà cô Long gọi mẹ chồng.

 

Bà Lai tranh thủ lúc con gái chưa về sang quán cô Long ghi mấy số đề, không thì lại quên mất quá giờ.

 

“Mẹ em đấy!” Ánh chỉ cho người yêu thấy khi bà Lai vừa về đến cổng.

 

“Mẹ em nhìn già nhờ. Vậy mà anh cứ tưởng bà em cơ đấy.”

 

“Thì bà đẻ em lúc bốn mấy gần năm mươi mà.”

 

Hai người trẻ tuổi nói qua nói lại những chuyện đẩu chuyện đâu.

 

Chàng trai tên Khanh, cùng tỉnh với Ánh nhưng khác huyện, đang học đại học tại chức năm ba. Bà Lai liếc qua một lượt cảm thấy không hài lòng lắm. Người bà mong muốn phải là một chàng trai đã đi làm ổn định cơ,chứ đang học hành thế này thì biết đâu mà lần. Nhưng mà thôi, dù sao cũng là người yêu của con gái nên bà cũng cố tỏ ra vui vẻ.

 

Bữa cơm vừa dọn ra thì Bình cũng vừa đi làm về. Từ ngày vợ sinh, anh luôn tranh thủ để được về chăm vợ. Công việc bệnh viện phải đi từ sáng đến tối, anh sốt ruột lắm. Có hôm trực cả đêm anh không ngủ được gọi video về cho vợ để được nhìn mặt vợ con. Nhưng anh ngại vợ bận chăm con rồi còn để thời gian cho vợ nghỉ ngơi nữa. Thế là anh nghĩ đến việc lắp camera trong phòng mình để được nhìn thấy vợ con mình 24/24 giờ. 

 

Bình vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ánh dẫn người yêu về một cách bất thình lình như vậy. Biết tính chồng nóng tính nên khi anh vừa về, Thảo đã lôi chồng vào phòng mình dặn dò phải giữ bình tĩnh, chờ ăn cơm xong đi rồi nói chuyện gì thì nói. Trời đánh tránh bữa ăn mà.

 

Bình nhìn Khanh hơi khó chịu. Cái cách nói chuyện cộc lốc giống hệt Ánh khiến Bình càng thấy ngứa con mắt. Cả bữa cơm, Thảo phải dừng lại liếc chồng ra hiệu cho anh mấy lần để không gây chuyện.

 

Bữa cơm cuối cùng cũng diễn ra yên ổn như Thảo mong muốn. Ánh nói với mẹ có chuyện cần thưa. 

 

Cả nhà ngồi vào bàn uống nước. Thấy Bình ngồi nghiêm nghị ở bàn, Khanh hơi e nên mãi không nói. Cho đến khi Ánh thúc vào hông, Khanh mới dè dặt nói:

 

“Bác gái! Hôm nay cháu cùng Ánh về đây để xin được làm đám cưới!”

 

“Cái gì! Hai đứa còn đang đi học, sao lại phải cưới xin vội vàng vậy hả?”

 

Bình lên tiếng trước cả bà Lai. Anh cũng lờ mờ đoán ra sự việc rồi. Chẳng phải tự nhiên mà Ánh lại mang người yêu về ra mắt một cách bất thình lình như thế này.

 

“Anh! Để từ từ cho cô chú ấy nói!” Thảo nhẹ nhàng khuyên bảo chồng.

 

Ánh nhìn mẹ dè dặt nói: “Con có thai bốn tháng rồi.”

 

“Trời đất ơi! Sao lại có chuyện này hả Ánh? Con còn đang đi học sao lại để cho có thai? Rồi việc học hành của con làm sao? Mất bao nhiêu công sức tiền bạc mới chạy được cho con đi học. Giờ gần ra trường rồi lại kêu cưới chồng bỏ ngang hông rồi làm sao?”

 

“Mẹ! Mẹ lạc hậu quá! Con cưới chồng nhưng vẫn bảo lưu kết quả được mà. Đẻ xong con sẽ học tiếp.”

 

“Đẻ đái đâu phải chuyện đơn giản. Rồi thời gian đâu mà chăm con?”

 

“Kệ đi! Đến đâu tâu đến đấy! Mẹ cứ gật đầu làm đám cưới đi để chúng con báo về bên ấy.”

 

“Không được!” Bình đập bàn quát lên: “Mới tí tuổi đầu cưới xin cái gì! Ăn còn chưa lo được rồi lo cho con làm sao?”

 

“Thế giờ anh tính thế nào? Định để cái bụng em to vượt mặt cho người ta nói vào mặt nhà mình à?” Ánh cãi lại.

 

“Chuyện này là do mày gây ra, mày tự lo mà giải quyết, còn sợ người ta cười nữa à?”

 

“Anh nói đấy nhé! Chuyện của em thì để em tự giải quyết. Anh đừng có can dự vào!”

 

Ánh cao kỳ nói thẳng vào mặt Bình. Đến giờ này cô còn chưa biết mình sai ở chỗ nào.

 

“Mày hỗn vừa thôi! Tao táng cho một trận bây giờ! Đã sai mà còn cao giọng cãi lại hả?”

 

“Em cãi bao giờ? Chính miệng anh nói là việc của em thì em tự lo liệu đấy mà. Có ai bắt anh đứng ra lo việc của em đâu!”

 

“Thôi im hết đi!” Bà Lai nãy giờ ngồi thừ ra như pho tượng. Suy đi tính lại cũng chưa tìm ra cách giải quyết ổn thỏa.

 

“Mai thằng Bình đưa con Ánh lên bệnh viện giải quyết!”

 

Câu nói bất ngờ của bà Lai khiến cả nhà ngạc nhiên nhìn bà. 

 

“Không được đâu mẹ! Đứa trẻ không có tội gì cả!” Bình buột miệng nói. Là đàn ông con trai nhưng Bình không bao giờ cổ súy cho việc phá thai của phụ nữ. Trẻ con thì không có tội.

 

“Khỏi đi mẹ! Con đi rồi mà bệnh viện người ta không chịu làm. Người ta nói con yếu quá bỏ không được.” Ánh khẽ nói.

 

“Mẹ! Cô Ánh nói đúng đấy mẹ ạ. Cô ấy thể trạng vốn yếu. Giờ mà bỏ là nguy hiểm lắm, sau này e là ảnh hưởng đến khả năng có con nữa đấy mẹ ạ. Bạn con cũng có đứa bị vô sinh vì trót phá thai đấy mẹ.”

 

Bà Lai giật mình khi nghe câu nói của Thảo. Bà lo cho tương lai của con gái bà, không muốn nó lấy chồng sớm lại khổ. Nhưng khi nghe đến lời Thảo nói về khả năng vô sinh khi cố tình phá bỏ thai, bà lại càng sợ hơn. Lỡ như chuyện đó là sự thật thì chết đi còn hơn. Phụ nữ không có con khác nào bỏ đi. “Cây độc không trái, gái độc không con.” Miệng đời mai mỉa, lúc đó con gái bà còn khổ nữa.

 

“Vậy phải làm sao đây?” Lòng bà Lai rối như tơ vò.

 

“Trước mắt, mẹ cứ đồng ý để bên ấy sang nhà mình nói chuyện. Mọi chuyện cứ tùy cơ ứng biến, để cô Ánh bảo lưu kết quả sinh con xong thì học cũng được mẹ ạ. Bây giờ cũng nhiều người như thế lắm, không sao đâu. Chuyện cũng xảy ra rồi, mẹ đừng nghĩ nữa, cứ để từ từ rồi mình tính từng bước một.”

 

Thảo nhẹ nhàng nói với mẹ chồng. Bà Lai ngước nhìn Thảo gật đầu. Lúc này bà bỗng dưng trở nên ngoan như một đứa trẻ nghe lời con dâu sắp xếp.

 

Thấy bà Lai đang rối trí, Thảo động viên mẹ chồng xong mới quay sang hỏi Khanh:

 

“Gia đình chấp nhận lời hỏi cưới của chú rồi. Giờ mong chú về nói với bố mẹ bên đằng ấy. Có gì thông báo cho chúng tôi sớm để biết đường mà lo liệu. Cô chú cũng trưởng thành rồi, có quyền quyết định cuộc đời mình, gia đình chỉ đứng ra hỗ trợ lúc cần. Mọi việc là do cô chú quyết định. Sướng khổ gì trăm sự nhờ chú cả.”

 

Ánh nghe chị dâu nói với người yêu, trong lòng có chút xao động. Không ngờ cái bà này ngày thường thấy ghét mà hôm nay lại thấu hiểu tâm tư nguyện vọng của mình như vậy. Cô nhìn Khanh gật đầu ra hiệu. Khanh lấc cấc hình như cũng không chú tâm lắm đến câu chuyện. Tay chân lắc lắc xoay xoay gật gù:

 

“Vâng chị dâu!”

 

Ánh nhéo hông người yêu tuyên bố:

 

“Anh nhớ đấy nhé! Lấy được em rồi mà không đối xử tốt với em là em bỏ anh luôn đấy!”

 

“Cái con này! Nói gở vừa chứ!” Bà Lai lo lắng mắng con gái. Chả hiểu sao bà cứ bất an thế nào về cái đám cưới bất ngờ này của con gái. Bà không sợ hàng xóm chê cười. Bà chỉ sợ con gái bà tính tình thế này thì có nhà chồng nào chịu nổi không? Bà sinh con ra bà hiểu tính nó. Tuy miệng lúc nào cũng bênh con gái chằm chặp nhưng trong lòng bà biết nó sai lè lè ra rồi. Bà chả biết làm thế nào cho vẹn cả đôi đường. Con mình dại thì còn đòi hỏi gì hơn nữa. May mà thằng kia nó còn lương tâm về hỏi cưới. Chứ như mấy thằng quất ngựa truy phong đầy rẫy ngoài kia thì con gái bà có mà khổ cả đời.

 

Việc cưới hỏi của Ánh tạm thời đã được sắp xếp xong.