Nàng dâu thảo_C6

Chương 6:

 

Bà Lai ra chợ mua bánh cuốn về ăn sáng. Nguyệt hối mãi bà mới đứng dậy xới một bát cơm với hai quả trứng gà luộc thảy vào cặp lồng mang lên cho con dâu đang đẻ ăn.

 

“Mẹ nhanh lên không con muộn giờ làm bây giờ!”

 

 Nguyệt đã đứng chờ sẵn sàng ở sân. Chân cô chấp chới trên chiếc xe gắn máy vì đã chờ một lúc mỏi cả chân lên rồi.

 

“Muộn vài phút có chết ai mà mày kêu lắm vậy?”

 

 Bà Lai tự dưng cáu gắt với con gái.

 

“Mẹ làm sao vậy? Tự dưng chửi con?”

 

“Chửi cái gì? Mà sao tự dưng mày lại tốt với nó vậy? Tao thấy mày cũng có ưa nó đâu?”

 

“Ưa gì mà ưa! Đến giờ không thấy mặt nhà mình, người ta chửi vào mặt cho ấy. Với lại, con sắp muộn làm rồi. Mẹ nhanh lên cho con nhờ với!”

 

Bà Lai khục khặc uống thêm miếng nước rồi mới leo lên xe con gái.

 

Nguyệt chở mẹ đến cổng trạm xá thì để bà xuống đi bộ vào, còn mình thì vọt thẳng đến trường.

 

Bà Nguyệt tay xách cặp lồng, miệng còn cầm tăm xỉa răng đi đủng đỉnh vào phòng trực của y tá hỏi thăm. May sao vừa gặp Hiền, y tá đỡ đẻ cho cho Thảo nên cô chỉ luôn cho bà đến thẳng phòng của Thảo đang nằm.

 

Đi tới gần thì bà nghe có tiếng nói thủ thỉ từ trong phòng vang ra. Hình như là tiếng đàn ông thì phải. Bà Lai nghe đã thấy tức tối trong người.

 

“Mẹ mới đến ạ!” Nụ cười rạng rỡ của Thảo tắt ngay trên môi khi nhìn thấy mặt mẹ chồng. 

 

“Ừm!” Bà Lai hằn học rồi để cái cặp lồng bịch xuống bàn.

 

Hóa ra không phải thằng đàn ông nào khác mà đó là con trai mình. Bà lại chuyển sang tức anh ách trong người.

 

“Thi cử xong chưa mà về?” Bà vừa nói vừa liếc xéo hằn học con dâu. 

 

Bình vẫn đang mải mê bế con trên tay cho nó ngủ. Gớm! chật vật mãi mới bế nó gọn trong vòng tay anh được. Nó bé như con mèo  mun ở nhà vậy. Lúc đầu bế con lên anh cứ sợ nó lọt thỏm xuống cơ.

 

“Con thi xong thì về luôn.”

 

Bình trả lời mẹ nhưng mắt vẫn mải mê nhìn con gái say đắm.

 

“Lúc mẹ anh bệnh nằm viện anh sốt sắng nhanh chân lệ miệng mà về được như vậy thì tôi được nhờ rồi.”

 

Bà Lai mát mẻ, tự dưng thấy ghen tị với chính đứa cháu nội của mình vừa mới sinh. Bà nhớ đến cái ngày bà bị tăng huyết áp phải lên trạm xá cấp cứu rồi truyền nước. Gọi cho Bình mà mãi chiều anh mới về. Bà Lai giận con không thèm nhìn mặt mất mấy ngày.

 

Thảo trách chồng khiến mẹ tủi thân. Bình giải thích rằng, anh đã gọi điện hỏi thăm chị Cúc rồi, mẹ anh không sao nên anh không vội về. Với lại, bệnh cao huyết áp của mẹ anh đâu có gì lạ, thỉnh thoảng bà vẫn bị như thế. Nhẹ thì choáng đầu nằm tí là khỏi. Nặng thì phải lên trạm xá cho y tá theo dõi cho an tâm.  Mà cũng tại mẹ anh cả. Ai đời bị cao huyết áp mà cứ thích ăn thịt ba chỉ kho mặn với uống nước ngọt có ga. Bình nhắc nhở nhiều lần nhưng đều bị bà chửi ngược lại là tiếc tiền không mua cho mẹ anh thì thôi. Đằng này, đây là tiền của bà, bà muốn ăn gì là quyền của bà. Bình mà nói thêm câu nữa lại là lu loa lên rằng con trai bất hiếu, bắt mẹ ăn kham ăn khổ… Thế nên lần nào Thảo cũng bắt Bình phải chịu nhịn xin lỗi mẹ cho yên chuyện.

 

Phải lần này, Bình còn vướng chuyện thi cử, học lên tốn bao công sức tiền của chứ ít gì. Đâu phải ai bệnh viện cũng ưu tiên cử đi học đâu. Vậy mà chỉ vì vợ đẻ mà vội vội vàng vàng bỏ chạy từ Hà Nội mà về. Rồi thi cử mà xôi hỏng bỏng không là nhục mặt với thiên hạ. Càng nghĩ bà càng tức tối trong dạ. Mình bị bệnh cấp cứu, nó lần là mãi chiều mới về. Con nó mới sinh có bao nhiêu người bên cạnh sung sướng vậy có sứt mẻ gì đâu mà nói hối hả bỏ chạy về luôn vậy.

 

Thảo ý tứ nhìn mẹ chồng rồi bấm bấm tay chồng ra hiệu cho anh bỏ con xuống mà tiếp mẹ. Thảo hiểu tính mẹ chồng, phải tỏ ra quan tâm hỏi han bà, bà mới vừa lòng. Cho dù bà chẳng bị làm sao cả.

 

“Mẹ! Mẹ ăn sáng chưa ạ? Để con nhờ dì Thu mua cái gì rồi đem qua cho mẹ ăn luôn.”

 

“Khỏi! Tôi ăn rồi.” Bà Lai vẫn còn hậm hực. Bà đứng dậy đi lại chỗ con bé đang nằm ngủ say trên giường.

 

“Nó có quấy không?”

 

“Dạ, trộm vía ngủ ngoan lắm mẹ ạ.”

 

“Hôm qua mẹ không lên hả?” Bình ngạc nhiên nhìn mẹ.

 

“Ai chở mà lên? Mày thì đi vắng. Con Nguyệt thì đi làm mãi đến chiều.”

 

“Vậy là nhà mình không ai lên với vợ con sao?”

 

“Thì có ngoại với dì nó đó thôi.”

 

“Đó là chuyện khác. Con đang nói nhà mình cơ mà.” Giọng Bình to dần gằn lên.

 

“Anh!” Thảo túm tay áo chồng giật giật. 

Bình biết ý không muốn to tiếng trong lúc này nữa. 

 

“Bà mới lên ạ!” Giọng nói nho nhỏ của bà Lam từ cửa vào. 

 

“Vâng!”

 

“Tôi cũng vừa về nấu miếng cháo cho cháu.”

 

 Bà Lam vừa nói vừa dở cái cặp lồng cháo trong cái túi giữ nhiệt ra. 

 

“Đang nóng con ăn đi cho mau về sữa. Thu nó chạy ra chợ mua ít thịt nạc về kho nghệ rồi. Trưa em nó mang cơm cho. Chân dê này bạn Thu nó mua giùm cho đấy.”

 

Thảo ái ngại nhìn mẹ chồng. Cô nhớ lúc nãy bà Lai cũng vừa mang lên đây một cái cặp lồng mà chưa thấy bà nói gì, cũng không biết là bữa sáng hay bữa trưa. Cô e ngại nên cũng không dám hỏi.

 

Bà Lai nghe bà Lam nói vậy thì nhăn mặt khó chịu. Nghĩ đến cái cặp lồng chỉ có vài muôi cơm với hai quả trứng gà chan nước mắm của mình, tự dưng thấy như thể sui gia đang bẽ mặt mình thì phải. 

 

“Bác gái mang lên lắm đồ thế! Chiều về được rồi, không cần phải mang đi mang về cho mất công.”

 

Giọng chị Cúc sang sảng vui vẻ nói xen vào. Thật may cho bà Lai, chẳng ai để ý đến cái cặp lồng bà vừa mang lên cho con dâu đẻ ăn cả.

 

Bình gọi xe taxi lên chở mẹ con Thảo về. Bà Lai không ưng lắm vì từ nhà đến trạm xá có mấy bước chân mà vẽ chuyện đưa với chả rước. Nhưng thấy chỗ đông người, với lại chỉ có một mình một chiến tuyến nên cũng không dám lên tiếng. Bà cố nuốt cái cục tức ứ nghẹn tại cổ họng im ỉm đi về.

 

Bà Lam xin phép thông gia được đến ngủ với con gái trong thời gian ở cữ. Đương nhiên bà Lai chả thể từ chối được rồi. Tuy không ưa cái bản mặt thông gia xuất hiện trong nhà mình lắm. Nhưng vì Thảo đẻ, phải kiêng cữ nên cần có người đến phụ giúp vệ sinh giặt giũ. Bà Lai đành bấm bụng đồng ý. Rõ ràng là việc này có lợi cho bà mà sao trong bụng bà cứ tưng tức khó chịu thế nào ấy. Nhất là cái vụ mang cơm cháo cho Thảo. May mà lúc đó Thảo không mở cái cặp lồng bà mang trước mặt tất cả mọi người. Nếu không thì không biết có cái lỗ nào để bà chiu xuống đó không nữa. “Nhìn cái mặt thì tỏ vẻ hiền lắm. Mà bụng thì thâm chưa từng.” Bà Lai càm ràm mỗi lần bà Lam đến nhà giặt giũ cho con gái xong ra về.

 

Được một tuần thì Bình nói mẹ vợ không phải đến ngủ nữa để anh chăm vợ thay cho. Cả bà Lam và bà Lai đều không đồng ý. Bà Lam thì lo cho sức khỏe con gái mới sinh xong chưa ổn định, lại gần chồng như thế lỡ có chuyện gì thì khổ. Còn bà Lai thì lại cho rằng, đàn ông đang phấn đấu sự nghiệp, không nên dính đến chỗ sinh đẻ của phụ nữ. Thế là Bình đành phải ngủ riêng sang phòng khác. Nhưng đêm nào anh cũng phải mò sang nhìn vợ nhìn con vài ba bận cho đỡ nhớ.

 

Được hai tháng thì bà Lam mới đồng ý cho Bình ngủ cùng Thảo. Thực ra bà kiêng cũng có lý do của bà. Mà Bình thì cũng có lý của Bình. Anh làm bên y tế nên cũng biết làm thế nào để không ảnh hưởng đến sức khỏe của vợ con mình. Nhưng bà Lai thì nhất quyết phải bảo vệ sức khỏe con gái mình cái đã. Những chuyện khác dù sao cũng không thể tin tưởng tuyệt đối được.

 

Thảo sinh xong da dẻ lại trắng nõn nà hẳn ra. Thân hình mỡ màng mềm mềm ôm rõ thích. Bình thường vòng tay ôm cái bụng mỡ của vợ mà hôn mà hít nịnh nọt vợ như vậy.

 

Thảo ngượng ngùng đẩy ra. Đang cho con bú mùi hôi sữa ám vào. Rồi cái bụng cũng bị xồ ra chẳng còn eo ót như hồi con gái khiến cô không khỏi tự ti về cơ thể. Thế mà Bình cứ lao vào ôm ấp rồi hít lấy hít để cứ như thể ôm ấp của quý ấy.

 

Cái bụng của Thảo chỉ bị rạn vài chỗ nhưng to ra hẳn. Nhất là những lúc ngồi cho con bú, hai cái ngấn mỡ cuộn tròn lại trồi lên. Cứ mỗi lần chồng bất ngờ ấp vào là cô lại cô lại vội vàng lấy khăn hay áo che lại.

 

“Gớm! Vợ chồng với nhau rồi em lại còn xấu hổ với anh làm gì. Cơ thể của em có chỗ nào là anh không rõ chứ! Thậm chí trên người em có bao nhiêu cọng lông anh còn nắm được nữa là.”

 

Vừa nói Bình lại vừa ập vào vợ xoa xoa cái bụng mỡ của vợ mình.

 

“Đi ra đi cho con bú!”

 

 Thảo dùng chân đẩy chồng ra. Dù điều Bình nói là hoàn toàn chính xác. Đã là vợ chồng còn cơ thể của nhau ai còn lạ gì nữa. Nhưng đó là trước kia thôi, khi cô còn chưa sinh đẻ gì. Với vòng eo thon gọn và vòng môt đầy đặn cô vô cùng tự tin trước chồng. Nhưng bây giờ thì khác, mỗi lần chồng cô muốn gần gũi là cô cố tình lẩn tránh hoặc tìm lý do để đuổi chồng đi.

 

Nhưng ngược cái là càng đuổi thì Bình lại càng xấn vào trêu chọc cô. 

 

“Cái bụng mỡ mỡ này ôm mới thích này. Ôi chao! Êm hơn cả nệm Kim Đan nữa.”

 

Bình chun chun cái mũi vào hít rồi lại hôn chùn chụt khiến Thảo cũng phải nhột mà cười phá lên, quên mất cả sự tự ti hồi nãy.

 

“Ông nỡm này!”

 

Bình đỡ con trên tay rồi nhẹ nhàng ủ nó xuống giường. Con bé đã ngủ say. Bình làm động tác ủ con này thuần thục lắm rồi. Có khi còn khéo hơn cả bà ngoại ấy chứ.

 

Thảo rảnh rang đưa tay sửa lại cái áo ngực cho con bú bị lệch đi thì bất ngờ bị bàn tay của Bình đẩy nhẹ khiến cô ngã ngửa xuống giường.

 

“Con ngủ rồi. Giờ đến lượt em dành thời gian cho anh chứ nhỉ!”

 

“Anh này! Giữa ban ngày ban mặt!”

 

“Ban gì mặc kệ. Trong phòng này chỉ có vợ chồng mình chứ ai. Em bỏ bê anh hơi lâu rồi đấy!”

 

“Khoan… ”

 

Thảo chưa dứt lời thì chiếc áo thun rộng thênh thang của cô đã bị bàn tay Bình lột tung qua đầu một cách gọn ghẽ.