Nàng dâu thảo_C4

Chương 4:

Đường từ nhà lên đến công ty cách mười lăm cây số. Có lần Thảo đi làm về gặp trời mưa bị ngã xe. May là cô đi chậm nên chỉ xây xước nhẹ. Bình lo lắng phải nhảy về ngay coi vợ như thế nào. Cũng từ dạo đó, anh không cho Thảo đi làm nữa mà bắt ở nhà dưỡng thai.

 

Nói là dưỡng thai nhưng ở nhà Thảo làm việc nhà còn cực hơn cả đi làm. Nhà chỉ có hai mẹ con quanh quẩn ở nhà. Nấu cơm giặt giũ, lau dọn nhà cửa, Thảo cáng đáng hết. Nguyệt thì đi dạy từ sáng sớm đến tận chiều tối mới về. Được ngày chủ nhật nghỉ thì vắt vẻo đi theo bạn đám bạn chơi bời. Bà Lai thì chỉ đi chợ vào buổi sáng giúp con dâu vì Bình không cho Thảo đi xe máy đi chợ nữa. Về nhà bà lại quẳng cho Thảo, mặc cô muốn nấu thứ gì thì nấu.

 

Thỉnh thoảng Bình đột xuất về nhà thăm thì thấy vợ mình ở nhà bê cả một thau quần áo nặng nề đem phơi, anh tức giận to tiếng với mẹ và mắng Nguyệt.

 

“Cả nhà toàn người đàn bà với phụ nữ, mẹ thì già rồi, chị dâu thì chửa, mày không giặt được giúp chị thì thôi còn chất đống quần áo ra đấy để chị giặt. Mày không thấy chướng mắt à?”

 

“Nó đi làm từ sáng đến tối mới về. Thời gian đâu mà giặt. Với lại có ai kêu con Thảo phải giặt đâu?”

 

“Mẹ! Mẹ để con dạy nó! Thảo đang bụng mang dạ chửa mà phải mang vác nặng thế kia, lỡ có chuyện gì thì sao?”

 

“Ôi dào! Ngày xưa đến ngày đẻ tao còn quẩy cả gánh lúa ngoài đồng, về đến nhà thì đẻ mày đấy! Có làm sao? Có mấy cái quần cái áo mà kêu ầm lên. Đúng là sướng quá hóa rồ!”

 

Bà Lai vênh mặt, nguýt dài Thảo. Cứ có chuyện gì Bình cãi nhau với mẹ là y như bà đổ hết lên đầu Thảo.

 

Nguyệt được mẹ bênh thì được nước vênh váo đi luôn. Thảo lại níu chồng lại lắc đầu ra hiệu cho anh đừng cãi với mẹ và em chồng nữa. Bình biết nếu cứ tình trạng này, bao nhiêu việc lại cứ vào tay Thảo mất thôi. Thảo là do anh cương quyết cưới về bất chấp sự phản đối của gia đình. Giờ cả gia đình về một phía để bắt nạt cô, mà anh thì lại không có bên cạnh. Thảo thì cứ nhường nhịn, kêu ta riêng cũng nhất định không chịu ra. Tình thế trước mắt không thay đổi được thái độ của bên chồng đối với Thảo, chỉ còn cách bản thân anh phải làm gì đó để hạn chế gánh nặng cho Thảo.

 

Nghĩ là làm Bình dồn tiền lương lại mua một cái máy giặt mà không bàn trước với vợ. Bởi anh trước có nói cô cũng gạt đi. Kệ! Cứ mua về rồi buộc cô ấy phải dùng thôi. Ai mà đi trả lại.

 

Cái máy giặt được người làm của chủ cửa hàng Đồ điện lạnh chở bằng xe kéo về nhà khiến cả nhà ngỡ ngàng. Thảo là người bất ngờ nhất.

 

“Anh nhà đặt mua máy giặt này nhờ em lắp đặt cho gia đình.”

 

Thảo hốt hoảng tưởng người ta giao nhầm liền lấy điện thoại ra gọi cho chồng hỏi. Bình cười hỉ hả thú nhận là mình đã mua. Thảo la lên kêu anh trả lại mau nhưng Bình nhất quyết không cho. Cuối cùng thì Thảo cũng miễn cưỡng chấp nhận.

 

Có cái máy giặt. Việc nhà của Thảo đỡ hơn một khoản. Nhưng bà Lai bỗng dưng lại càng ghét Thảo hơn trước. Nhìn cách quan tâm của con trai với con dâu, bà Lai cảm giác ghen tị thì phải. Bà nhìn Thảo như cái gai trong mắt. Có tốt đẹp gì đâu mà con trai bà hết lòng hết dạ phục vụ nó không biết! Bà càng ấm ức thì hình ảnh Thảo trong mắt bà càng méo mó xấu xí cùng cực. Nhưng bà lại không biết một điều rằng, chính cách cư xử cay độc của bà với con dâu đã đẩy con trai bà phải bảo vệ vợ anh ta nhiều hơn. Mối quan hệ giữa bà với con trai ngày trở nên xa cách.

 

Tháng thứ 9, Bình bước vào kì thi tốt nghiệp nên không về được mà Thảo thì ngày càng nặng nề. Ngày chủ nhật, Thảo xin phép mẹ chồng gọi em gái là Thu sang chở mình đi siêu âm. Bác sĩ nói còn hai tuần nữa là đẻ. Thảo báo với chồng để anh yên dạ mà ôn thi cho tốt.

 

Mấy ngày gần đây, Thảo thấy bụng dạ mình cứ lâm râm đau ở phần dưới. Mấy người hàng xóm nói bụng cô tụt rồi, chuẩn bị sinh rồi. Nhưng Thảo cười nói mới siêu âm hôm qua, bác sĩ nói còn hai tuần nữa mới đẻ.

 

Thảo về giặt sạch đồ sơ sinh mua cho con rồi phơi phóng gấp gọn gàng trong cái tủ nhựa mãi đến 10 giờ tối mới xong. Cô nhắn tin cho chồng một lúc rồi đi ngủ. Nhưng chả hiểu sao cô cứ trằn trọc không nhắm mắt được. Được vài phút thì mắc đi vệ sinh rồi cứ đau từng cơn một.

 

Thảo đoán chắc là mình sắp sinh. Cô mở cửa ra nói với mẹ và em chồng vẫn còn xem ti vi.

 

“Ôi dào! Bác sĩ nói còn vài tuần nữa cơ mà. Làm gì mà cuống lên!”

 

“Tại con thấy cứ đau lâm râm ấy mẹ ạ.”

 

“Đau sao?”

 

“Dạ! Cứ năm mươi phút lại đau một đợt!”

 

Bà Lai nghe con dâu nói xong mới ngừng lại nhìn vào bụng Hoài rồi nói: “Có khi con so nên đẻ sớm cũng nên. Con Nguyệt đâu lấy xe máy chở chị mày lên trạm y tế người ta khám coi!”

 

Nguyệt nhìn lướt qua Thảo một cái rồi cũng phụng phịu đứng lên. Tuy không ưa Thảo, nhưng đứa trẻ trong bụng Thảo là máu mủ nhà mình. Đương nhiên không thể bỏ mặc được.

 

“Chị lấy đồ đi, tui chờ ngoài sân!”

 

Thảo nghe vậy thì vội vàng vào phòng vơ vội mấy bộ quần áo bầu, tã bỉm của con và của mẹ cho vào cái làn nhựa rồi khoác nhẹ cái áo khoác, quàng thêm cái khăn trùm kín đầu đi ra sân chỗ Nguyệt đã chờ sẵn.

 

Đêm rồi nên chỉ có hai cô y tá trực ở trạm. Một cô ngáp ngủ khi bị dựng dậy, tay che miệng kêu Thảo trèo lên bàn đẻ để cô ta kiểm tra.

 

“Thấy đầu rồi. Ở lại đây chắc là đến sáng sẽ đẻ thôi.”

 

“Vâng!” Thảo không mấy bất ngờ vì tin tức này. Cô lấy máy điện thoại gọi cho Thu báo mình sắp sinh. Một lúc sau thì Thu tất tả chạy lên.

 

Nguyệt thấy Thu lên thì lạnh lùng nói: “Ở đây có người rồi. Tui về báo mẹ. Có gì sáng mai mẹ lên.”

 

“Ừm! Cô về đi! Có dì Thu rồi!”

 

Nguyệt không nói gì quay xe ra về.

 

“Bả ăn nói với chị như vậy hả? Em út gì mà mất nết. Vậy là cũng làm cô giáo dạy con người ta được.”

 

Thu thấy cách nói chuyện của Nguyệt với chị mình hỗn như vậy tức lắm.

 

“Thôi Thu! Đừng nói linh tinh nữa, người ta nghe thấy thì sao?”

 

“Ai nghe? Chị hiền quá nó bắt nạt cho.”

 

“Tính cô ấy thế, mặc kệ đi!”

 

“Kệ thế nào được. Để hôm nào gặp mà nói chuyện với chị như vậy em bửa cho một trận.”

 

“Chị nói mày đừng có mà…” Thảo đang nói dở thì một cơn đau thoáng qua khiến cô nhăn nhó ôm bụng rên.

 

“Á…za…”

 

“Sau vậy chị?”

 

“Gò tử cung ấy. Trước đẻ thường hay vậy.”  Thảo túm lấy cái thành giường vừa cố chịu đựng.

 

“Chừng nào thì sinh chị?”

 

“Nhanh thì hai ba tiếng. Lâu thì có khi vài ngày.”

 

“Eo! Vậy á? Thôi thế chả lấy chồng làm gì cho khổ!”

 

“Á…” Lại một cơn co tử cung ập đến. Thảo cứ cắn răng chịu đựng nhưng không chịu được lại la lên.

 

Thu thấy vậy lấy mấy cái khăn quấy lại để chị nắm vào rồi nắm chặt lấy tay Thảo.

 

Cả đêm Thảo thỉnh thoảng phải đứng dậy đi lại mới đỡ. Thu cũng phải thức theo để dìu chị đi lại.

 

7 giờ sáng, Thu mệt nên ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm tay chị trên giường đẻ. Tự dưng cô bị đánh thức bởi tiếng la hét của Thảo.

 

“Đau… au…qu…a!”

 

Thu vùng mình tỉnh dậy vội vàng hỏi: “Sao rồi chị?”

 

Thảo nhìn xuống váy mình. Một vũng nước ướt sũng.

 

“Chị…Chị… vỡ ối rồi!”

 

Thảo lắp bắp nói.

 

“Chị Cúc! Chị Cúc ơi!” Thu hốt hoảng chạy thục mạng vào phòng trực của trạm y tá gọi.

 

Hai cô nhân viên y tá đang ăn dở gói xôi nghe thấy tiếng gọi vội vã của Thu liền hỏi: “Chuyện gì?”

 

“Vỡ… vỡ…ối…rồi”

 

Ngay lập tức hai người phụ nữ mặc đồng phục blouse trắng đứng dậy chạy sang phòng sinh.

 

Thảo toát mồ hôi hột đang ôm cái chân giường quằn quại.

 

“Dìu cô ấy lên bàn đẻ nhanh lên!” Một cô y tá hối.

 

Thảo được Thu và cô y tá còn lại dìu lên bàn đẻ.

 

Cô kia đeo bao tay y tế rồi thọc sâu vào cửa mình Thảo kiểm tra.

 

“Mở 12 phân rồi. Nhanh thế!”

 

Nói xong liền nói với Thảo: “Nào nào! Hít sâu rồi thở…Đúng rồi! Không nên la hét nhiều sẽ mất sức. Tốt lắm! Được rồi! nào! Nghe theo lệnh của chị! Hít… rồi…rồi thở ra!”

 

Cô y tá nhẹ nhàng hướng dẫn Thảo cách hít thở để giữ sức. Thảo bám tay vào thành giường, một tay thì được Thu nhét nắm chặt cố hết sức hít một hơi dài lấy sức rồi rặn thật mạnh. Cứ hết cơn đau, cả cơ thể Thảo như rã ra. Cô lại được hướng dẫn hít sâu bằng mũi rồi rặn tiếp.

 

Người Thảo ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rũ rượi, mặt tái mét.

 

“Nào! Nào! Hít dài ra. Rồi! Tốt lắm!”

 

“Rồi! Ra rồi! Mẹ dặn tiếp đi! Được rồi!”

 

Đứa trẻ lọt thỏm vào tay cô y tá. Sau đó mấy giây là tiếng khóc oe oe vang khắp phòng.

 

“Trộm vía! Khóc khỏe quá! Chắc phổng phổi lắm đây!” Chị Cúc nhìn con bé quở.

 

Thảo ngước lên nhìn con, miệng nhỏe cười, hai môi tái nhợt.

 

Cô y tá lau người cho con bé rồi áp nó lên ngực mẹ nó. Thảo đưa tay vuốt đầu nó, nước mắt trào ra trong hạnh phúc.

 

Cơn vượt cạn của Thảo diễn ra khá suôn sẻ khiến cô cũng bất ngờ. Mấy cô y tá cứ xuýt xoa khen Thảo đẻ dễ, đẻ nhanh.

 

Thu chứng kiến cảnh rặn đẻ của Thảo thì sợ xanh mặt, tự dưng cô ám ảnh cảnh lấy chồng phải sinh con thế này. Quả thực, làm phụ nữ sao khổ quá đi mất!

 

Thu để Thảo nằm ở phòng sinh cùng cháu rồi chạy về nhà chở bà Lam lên trạm xá thăm con gái đẻ. Nhưng đi đến giữa đường đã thấy bà đang lọc cọc đạp xe đạp đi lên rồi.

 

Thu trách mẹ đã nói để cô về chở rồi mà không nghe, chân cẳng thì yếu đi run run lỡ xảy ra chuyện gì thì khổ. Thằng Tú và thằng Tuấn thì đi học chưa về. Bà Lam sốt ruột không chịu được nên mới khóa cửa mượn cái xe đạp của hàng xóm chạy lên coi con thế nào. Ai dè Thảo đã đẻ rồi.

 

Cả đêm hôm qua lúc Thảo gọi điện cho Thu sang đón đưa cô lên trạm xá kiểm tra coi đã sắp đẻ chưa, thấy con chưa về bà Lam đoán thể nào Thảo cũng đẻ sớm. Thu quýnh quá nên cả đêm quên gọi điện báo tin cho mẹ. Bà Lam sai con trai bắt con bồ câu ngoài vườn nấu cháo cho con gái. Chờ mãi đến sáng vẫn không thấy tin tức gì. Bà lo quá lật đật múc cháo vào cặp lồng cơm của Thu hay mang đi ăn trên công ty, bỏ vào làn rồi lật đật chạy đi thăm con gái luôn.