Nàng dâu thảo_C23_Kết
Chương 23:
Chiều, Thảo vừa đi đi chợ về đến nhà thì thấy một thanh niên đang thập thò trước cổng nhà mình.
“Ai vậy?” Thảo đứng cách xa một đoạn hỏi to cảnh giác.
“Em…Em…!”
Gã thanh niên gỡ cái mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống lắp bắp nói.
“Thì ra là chú. Chú đến đây có công việc gì?” Hóa ra đó là Khanh, không biết cậu ta thập thà thập thò ở đây làm gì.
“Em… Em… Có thể vào nhà nói được không chị? Ở đây không tiện lắm.”
Thảo nhìn Khanh đắn đo một lúc. Trong mắt Thảo Khanh mãi vẫn là thằng bé trẻ ranh chưa lớn. Dù hai bên sui gia có xảy ra nhiều mâu thuẫn lớn, Khanh và Ánh cũng chỉ là những đứa trẻ chưa trưởng thành làm cha làm mẹ bất đắc dĩ nên mới xảy ra nhiều chuyện cười ra nước mắt như vậy.
Thảo đi vào trước rồi mở cổng:
“Chú vào đi!”
Khanh không nói gì cum cúp đi theo.
“Nào! Chú có gì muốn nói thì nói đi!”
“Em… Em… Muốn nói với chị về chuyện của thằng Bom hôm trước. Quả thật là nhà em cũng có chút quá đáng khi không lại đến nhà chị đòi người khơi khơi như vậy. Em…Em thay mặt mẹ em xin lỗi gia đình mình.”
Khanh dè dặt nói, có vẻ rất chân thật.
“Ơ, chuyện này chú phải đến gặp mẹ chồng tôi và cô Ánh mà nói chứ chú nói với tôi thì có ý nghĩa gì?”
“Thú thật với chị. Em cũng đến nhà mẹ vợ vài lần để gặp Ánh rồi nhưng em lại không dám. Với lại, chị cũng biết tính tình mẹ vợ em rồi đấy, bả mà thấy mặt em thể nào cũng cho em vài gáo nước đ.a.i nữa.”
Khanh nói đến đây thì Thảo bụm miệng phì cười.
“Xin lỗi chú… Chú cứ nói tiếp đi!” Thảo cố ngăn cơn buồn cười của mình lấy tay ra hiệu cho Khanh nói tiếp.
“Chuyện kiện ra tòa ấy. Bữa đó, mẹ em giận quá nên nói vậy thôi chứ thật tình em không muốn vậy, tranh giành con làm gì sau này nó lớn nó lại hận bố mẹ ông bà.”
“Chú biết nghĩ như thế là đúng đấy. Rồi còn gì nữa không chứ giờ cũng muộn rồi tôi phải đi nấu cơm?” Thảo biết Khanh đang có ý muốn nói gì đó nhưng ngại nên chưa nói. Cô cố tình khơi gợi để anh nói thêm.
“Dạ… dạ… Em nhờ chị nói giúp với Ánh, từ nay xin cô ấy cho em được chu cấp tiền nuôi con. Rồi thỉnh thoảng cho em đón con về chơi.”
“Ôi! Chuyện này chú phải cầu xin cô Ánh mới phải chứ! Tôi chả có quyền gì trong chuyện này đâu.”
“Chị!” Khanh khúm núm người lại van xin:
“Em xin chị! Em không dám gặp Ánh bây giờ. Em biết Ánh chỉ nghe lời chị thôi. Chị làm ơn giúp em đi, em hứa sẽ xin việc làm tử tế, không chơi bời trác táng nữa. Em cũng phải nghĩ cho tương lai của con em nữa chứ! Ánh… Cô ấy… Cô ấy hình như cũng thay đổi nhiều lắm rồi. Cô ấy không còn là Ánh ngày xưa nữa. Có lẽ… Có lẽ… Em cũng cần phải thay đổi.”
Cuối cùng thì Thảo cũng chờ được câu nói này của Khanh. Cô cười cười nói:
“Tôi mừng vì chú đã nghĩ được như vậy. Chú nói đúng, cô Ánh đã thay đổi nhiều lắm rồi. Chú cũng nên thay đổi nếu muốn cuộc sống sau này tốt hơn. Chuyện chú nhờ tôi sẽ nói lại với cô Ánh. Còn cô ấy có đồng ý hay không là còn chờ vào hành động và biểu hiện của chú. Giờ thì chú cứ yên tâm về đi, được chưa nào?”
“Ôi! Em cảm ơn chị nhiều. Chị nhớ nói lại giúp em nha chị! Ánh mà đồng ý, bố con em mang ơn chị suốt đời.”
“Không cần mang ơn tôi. Chú đối xử tốt với con chú là được.”
“Vâng ạ!Được chị nhận lời em mừng quá đi mất. Thôi em về nha chị!”
Khanh vội vàng đội chiếc mũ lưỡi trai che kín một bên mặt rồi nhanh chóng ra về. Chiếc xe wave đỏ cũ vẫn để ngoài cổng chờ đợi.
***
Thảo kể với Bình về chuyện Khanh gặp mình rồi hai vợ chồng sắp xếp công việc tối hôm sau về nhà để gặp Ánh nói chuyện.
Bà Lai vừa nghe đến tên Khanh thì lồng lộn lên chửi đổng:
“Tiên sư cha nhà nó, còn lâu tao mới cho nó nhìn nhận thằng Bom, để coi nó dám đến đây làm gì tao nào!”
“Mẹ! Mẹ để yên cho chị Thảo nói hết đi mẹ.”
Ánh can mẹ mình.
Thảo ngừng lại giây lát nhìn Ánh, có vẻ như chuyện đang đi theo quỹ đạo của cô mong muốn rồi. Cô chậm rãi kể lại chi tiết câu chuyện của Khanh cho mọi người nghe.
“Chuyện là như vậy. Giờ ý cô Ánh thế nào?” Nghe xong câu chuyện Bình mới hỏi ý kiến em gái.
“Em… Em…” Ánh hơi ngập ngừng. Hình như cô có ý gì đó nhưng ngại không muốn nói.
“Theo anh chị, em nên làm gì thì mới phải? Em cũng muốn nghe ý kiến của chị Thảo.”
“Tôi thì thấy chú Khanh chú ấy chả phải là kẻ vũ phu gia trưởng gì đâu. Chú ấy được nuông chiều rồi chơi bời quen thói, đâm ra lười nhác làm ăn vô trách nhiệm với con cái. Nếu chú ấy thay đổi được như lời chú ấy nói thì cứ để cho chú ấy nhìn nhận con. Đằng nào thì mình cũng chẳng thiệt thòi gì.”
Ánh cúi gằm mặt xuống. Lời nói của Thảo vô tình chạm vào tâm can Ánh. Ánh cũng như Khanh thôi, cũng từ những thói quen xấu ấy mà ra nông nỗi này. Nếu không nhờ thằng Bom thì chắc cô còn trượt dài trong hố đen của cuộc đời mà không tài nào ngoi lên được.
“Cô Ánh…” Thảo thấy Ánh có vẻ trầm tư mới nghĩ đến lời nói của mình có chút động chạm đến Ánh. Quả thực cô chỉ là đang nói đến Khanh mà thôi.
“Em không sao chị. Em nghĩ chị nói đúng. Nếu như anh Khanh anh ấy…”
“Mày lại mềm lòng với thằng ấy chứ gì? Tao là tao không có đồng ý.”
“Mẹ! Con xin mẹ hãy suy nghĩ lại. Con… Con của mẹ cũng chẳng tốt đẹp gì. Con sinh con mà cũng chẳng nuôi được con. Nếu không có mẹ, có anh chị thì chắc thằng Bom cũng đầu đường xó chợ mất. Mong mẹ hãy nghĩ lại cho anh ấy một cơ hội.”
“Đúng đấy mẹ ạ. Thằng Bom và cô Ánh vẫn ở nhà mình có ai làm gì được đâu mà sợ. Nếu chú ấy không làm được như lời chú ấy hứa thì mình không cho gặp nữa.”
Thảo khuyên thêm vào.
Bà Lai nghĩ ngợi thêm một lúc nữa thì thấy Thảo và Ánh nói cũng có lý. Với lại nhỡ không đồng ý mà nhà họ đâm đơn kiện cáo thì mệt.
“Thôi chúng mày muốn làm gì thấy hợp lý thì làm. Mẹ già rồi có khi suy nghĩ không được sáng suốt như chúng mày được.”
Thảo và Ánh nghe bà Lai nói vậy thì nhìn nhau mừng ra mặt.
“Vâng! Con cảm ơn mẹ.”
Bà Lai vẫn cái tật lườm nguýt cũ, quay lưng vào các con mình thở dài thườn thượt. Rồi không biết có nên cơm nên cháo gì không đây!
***
Thấy Khanh mãi tối muộn mới về, quần áo thì lấm lem, bà Lý đang ngồi xem tivi quát:
“Hôm nào cũng về muộn như vậy? Mày học việc hay làm osin không công cho nhà nó vậy hả?”
“Mẹ lại vậy rồi? Người ta nhận cho là may rồi ấy.”
“Thiếu gì chỗ, không học chỗ này thì học chỗ khác. Để tao nói với bố mày một tiếng, ổng xin cho.”
“Thôi, tự con làm được.”
“Tự dưng lại siêng năng như vậy. Chả biết được mấy bữa!”
Bà Lý nói xong tự xỉa xói con mình. Cái tính siêng ăn nhác làm cũng từ bà mà ra cả. Thế mà hơi cái gì bả lại đổ lên đầu con chứ chớ bao giờ nhận sai.
Đúng là tự dưng Khanh đổi khác nên bà còn không tin. Chật vật mãi mới lấy được cái bằng tại chức, phải mất bao nhiêu tiền thi lại mới qua. Thế mà lấy được rồi lại vứt cái bằng vào xó không chịu đi làm. Giờ bỗng dưng nói đi xin học sửa xe máy. Đúng là trời sập. Cái nghề suốt ngày tay chân dính dầu dính mỡ bẩn thỉu mà lại chẳng thể ngơi. Chả biết sao nó lại đòi như vậy.
Khanh nói qua với mẹ chỉ mang tính chất thông báo. Chứ thực ra anh cũng có ý định xin học sửa xe máy lâu rồi. Trước học đại học chỉ là học cho có học thôi chứ cũng chả biết gì về cái ngành nghề đó. Giờ anh thực sự muốn có một công việc làm kiếm được tiền và nó phải thực tế. Ngày xưa lúc còn đi học cũng hay táy máy sửa xe cộ nên cũng có biết chút ít. Với lại làng bây giờ toàn đi xe máy mà cửa hàng sửa xe thì hiếm. Cửa hàng Honda thì mãi trên thị trấn, lỡ có hư hỏng cái gì cũng khó mà đưa xe lên đó được. Giờ mở cái tiệm sửa chữa lặt vặt thôi cũng ối cái để làm. Làm cái nghề này chắc chắn sẽ nhanh chóng có ăn. Nghĩ vậy nên anh quyết định xin chú Thành học nghề sửa xe máy mà chẳng cần bàn bạc với bố mẹ.
Bà Lý thì cũng quen để mặc con trai muốn làm gì thì làm rồi. Bà chỉ nói vài câu hỏi xem sao thôi chứ mặc kệ nó.
“Mà cái chuyện kiện cáo đến đâu rồi?”
“Kiện gì cơ?”
“Thì kiện cái nhà con vợ mày đòi thằng bé Bom về đây cho tao!”
“À… chuyện đó…”
“Làm sao?”
“Thôi, khỏi kiện!”
“Hả? Mày nói cái gì? Mày điên rồi hả? Mày tính để cháu tao cho cái con lẳng lơ ấy nuôi hả? Không được! Lôi nó về đây cho tao!”
“Thế mẹ tưởng con trai mẹ quý hóa lắm hả? Cũng là cái thành phần ăn bám của xã hội thôi, không công ăn việc làm, gần ba mươi tuổi đầu vẫn phải để bố mẹ nai lưng ra nuôi, lại còn nghiện game nữa chứ!”
Bà Lý há hốc mồm trước những lời lẽ của Khanh. Trời ạ! Có chết bà cũng không tin chính miệng nó đang nói ra những lời hạ nhục bản thân nó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bà phải thừa nhận những lời nó nói là hoàn toàn chính xác.
“Nhưng… Nhưng mày còn đỡ hơn nó. Nó… Nó… nó đi ăn cướp chồng cướp vợ người ta. Nó làm đ.ĩ đó mày biết không hả?”
“Mẹ!” Khanh bất ngờ quát lên.
“Cái gì? Tự nhiên quát tao! Tao nói không đúng hả mà mày còn bênh nó?”
“Đấy là quá khứ rồi. Mẹ không thấy bây giờ cô ấy thay đổi rồi sao?”
“Sao bỗng dưng mày lại hồ đồ thế hả con? Mày bị nó làm cho u mê rồi. Tao không bao giờ chấp nhận cái con dâu như vậy.”
Khanh biết có cãi lý với mẹ mình cũng thua nên không cãi nữa. Anh chốt hạ luôn:
“Vậy bây giờ con mang thằng Bom về cho mẹ nuôi nhá. Còn con sẽ lấy vợ. Tất nhiên chả có người phụ nữ nào chấp nhận nuôi con riêng của chồng. Còn nếu họ chấp nhận thì lại sẽ hành hạ nó thôi. Mẹ cứ muốn thấy cháu mẹ bị đánh đến chết giống như mấy vụ trên tivi ấy hay là ôm thêm một đứa cháu mà nuôi cho đến già? Vậy nhá! Mẹ cứ suy nghĩ đi rồi quyết định. Con đi tắm đây!”
Bà Lý cứng họng không biết nói với con thế nào nữa! Chẳng nhẽ lại tự dưng ôm thêm một đứa cháu nuôi báo cô nó đến già. Không! Cái thời khổ vì con nó qua rồi. Bà chả dại gì mà ôm vào người cho khổ. Bà già rồi, cái tuổi này là cái tuổi được nghỉ ngơi, bà không thể nuôi con mọn được. Còn cái vụ để cháu mình cho dì ghẻ… Ôi thôi! Bà chẳng dám nghĩ. Cứ nghĩ đến cái hình ảnh con bé 8 tuổi bị dì ghẻ hành cho đến chết mà bà vẫn còn rùng mình.
Thôi thì! Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. Con là của chúng nó, cứ để chúng nó tự liệu đi. Bà chả dại gì mà dây vào nữa. Ngu gì!
………………………..Hết……………………………………