Nàng dâu thảo_C2
Chương 2:
Thảo biết hoàn cảnh gia đình mình không cân xứng với Bình nên nhiều lần từ chối. Bạn bè cũng khuyên cô không nên lấy Bình vì địa vị hai người chênh lệch, bà Lai mẹ Bình và hai cô em gái lại nổi tiếng đanh đá cá cầy, Thảo khó mà sống được trong cái nhà đấy. Thế mà trời xui đất khiến Bình thế nào, anh không chịu bỏ cuộc, ngày ngày tan giờ làm lại tranh thủ đến đón Thảo. Ngày không trực ca lại đến nhà cô phụ mẹ Thảo làm việc, dạy hai đứa em Thảo học bài, đóng lại cái chuồng gà, sửa lại cái bàn hư, lợp lại mái ngói bị dột, thỉnh thoảng cho tiền mấy đứa tiêu vặt… Cứ như vậy năm năm ròng rã cho đến khi các em cô lớn, mẹ cô cũng coi anh như người trong nhà, Bình nghiễm nhiên trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình cô.
Thảo vừa mang ơn vừa cảm động trước tấm chân tình của Bình nên chấp nhận yêu anh. Ngày cô nhận lời Bình, mẹ cô vừa khóc vừa cười nói rằng: “Có lẽ hai đứa nợ nhau kiếp này. Thôi thì con về bên ấy lựa cách mà sống. Phước đức đến đâu là do con tự tạo. Thằng Bình nó là người tốt, nó sẽ chở che được cho con.”
Có câu nói của mẹ, Thảo vững vàng hơn với quyết định của mình. Cô về nhà chồng với hai bàn tay trắng, không có bất kì khoản dắt lưng nào. Bà Lam vét sạch số tiền tiết kiệm đưa cho con nhưng Thảo từ chối: “Đã bà bạc với nhau như vậy rồi, nhà mình có sao thì chịu vậy, cả làng này ai chả biết hoàn cảnh của của nhà mình.” Thế nhưng chả hiểu ai xui khiến mà hôm đám cưới con gái, bà Lam kiếm đâu được cái còng vàng 5 chỉ nhờ MC đám cưới gọi tên mìnhlên trao cho con.
Thảo bất ngờ nhưng trước đám đông không dám từ chối. Cô miễn cưỡng nhận quà của mẹ nhưng ngay sau đám cưới cô đã hỏi thẳng mẹ về món quà đắt tiền kia. Bà Lam đành phải khai thật là vay mượn rồi đi kéo. Mấy bà hàng xóm nói đi lấy chồng nhà giàu mà không có của hồi môn trao cho gái người ta khinh cho, rồi con gái mình khổ chứ ai. Thảo không đồng tính, cô bắt Thu đem bán dù bị lỗ cả mấy trăm nghìn rồi đem tiền trả mẹ. Thế mà chả biết ai độc mồm độc miệng đồn cái còng vàng đó là do bà Lam mượn của người ta giả vờ trao cho con gái cho đẹp mặt, xong lấy lại luôn. Một đồn mười rồi mười đồn trăm, cả làng này ai cũng rao ráo câu chuyện về mẹ đẻ đi mượn còng vàng trao cho con gái ngày cưới khiến bà Lam cả một thời gian dài không dám ra ngoài nhìn ai.
Bình trách Thảo không nói chuyện này với anh để mẹ mình phải chịu tiếng xấu. Nhưng đây là chuyện riêng của mẹ con Thảo, cô muốn tự mình giải quyết. Cô cũng không giải thích với mẹ chồng dù biết bà đang hiểu nhầm về chuyện cái còng vàng. Nhưng biết nói thế nào được, vì lý do gì thì Thảo cũng không được nhận chiếc còng đó. Đó mới là lý do khiến bà Lai đã vốn không hài lòng với Thảo lại càng ghét Thảo hơn. Người ta nói, không ưa thì dưa cũng có dòi. Thảo làm chuyện gì cũng trái tai gai mắt bà. Rồi chẳng biết bà lôi ở đâu cái chuyện tuổi tác không hợp ra bắt bẻ khi chồng bà qua đời. Bà càng có cớ để nói nặng nói nhẹ, kêu Thảo vía nặng át chết cả bố chồng.
Bình bênh vợ nói mẹ. Nhưng khổ nỗi anh càng bênh vợ thì bà Lai càng ghét Thảo ra mặt. Lúc trước còn chửi Thảo sau lưng con trai, giờ bà còn chẳng ngại chửi thẳng mặt cả hai nếu Bình ra mặt bênh vợ. Bình nóng tính cãi lại thì bà lại bù lu bù loa lên giãy đành đạch. Thế là Thảo phải xuống nước xin lỗi thay chồng mặc dù chưa bao giờ bà chấp nhận lời xin lỗi của con dâu. Bình càng làm căng với mẹ, Thảo càng khổ. Lần này cũng vậy, Thảo lại khuyên chồng nhẫn nhịn mẹ mình cho yên nhà yên cửa vậy.
Thảo nắm chặt tay chồng động viên dù chính cô mới là người cần động viên. Bình thương vợ đứt ruột nên phải miễn cưỡng nghe lời vợ vào làm lành với mẹ.
Cái chiếu vẫn chưa được cuốn lại. Nồi cơm điện bị Bình đá văng hồi nãy vẫn nằm tung tóe dưới đất, không ai dọn vào.
Bình từ từ tiến lại bàn uống nước. Bà Lai và hai cô em chồng nguây nguẩy cái mặt dán mắt vào ti vi coi hai vợ chồng Thảo như người vô hình.
Thảo thúc vào hông Bình ra hiệu. Bình tiến thêm hai bước cúi trước mặt mẹ lí nhí nói: “Lúc nãy con giận quá nên hơi quá lời! Mong mẹ bỏ qua cho!”
“Tao làm gì mà mày giận?” Bà Lai liếc Thảo, ánh mắt sắc lạnh hơn cả dao cau.
Thảo khép nép đứng sau chồng cũng cúi đầu nói: “Con xin lỗi mẹ! Mọi việc là do con mà ra ạ.”
Bà Lai không thèm nhìn con dâu, rót chén nước uống ực một cái rồi đứng dậy đi vào phòng nằm. Hai cô em chồng cũng lườm Thảo rồi đứng dậy đi theo sau mẹ, đứa nào về phòng đứa nấy.
Thảo lặng lẽ cúi xuống nhúm mấy hạt cơm vương vãi ra chiếu bỏ lại vào nồi. Bình cũng cúi xuống lấy cái chổi quét nhà, cuốn chiếu giúp vợ rồi chạy xuống bếp cùng vợ rửa cho xong chậu chén bát chưa xong hồi nãy.
Tối, Nguyệt và Ánh đi chơi với người yêu. Bình bàn với vợ sang nhà ngoại thăm mẹ vợ. Tháng anh mới về một ngày nên muốn sang hỏi thăm bà. Thấy nhà đã đi vắng hết, chỉ còn mình bà Lai ở nhà, Thảo lại thấy e ngại không dám mở lời.
“Chúng con xin phép sang bên nhà một chút!” Bình nói với mẹ.
Thảo lo lắng thăm dò thái độ của mẹ chồng rồi lại nhìn chồng, sẵn sàng chờ đợi vài ba câu xóc xỉa.
Nhưng thật bất ngờ, bà Lai chưa lên tiếng gì thì Bình đã kéo tay vợ đi.
Bà Lai giận quá quát lên: “Nhà này không còn ra thể thống gì nữa rồi. Bố mày chết rồi nên chúng mày không coi tao ra cái gì nữa phải không?”
Thảo dứt tay chồng ra quay đầu lại nói: “Dạ thưa mẹ! Chúng con vừa mới xin mẹ được đi sang thăm ngoại một lát ạ.”
“Nó không có câm để cô phải nói thay!” Bà Lai hằn học không thèm nhìn con dâu.
Bình biết tính mẹ, càng nói chỉ càng xóc xiểm con dâu nên kéo tay vợ đi.
“Anh!” Thảo quài tay gỡ bàn tay của chồng ra khỏi tay mình nhưng bàn tay Bình xiết mạnh quá, cô không gỡ nổi.
“Đi thôi!” Bình lầm rầm chỉ đủ để vợ nghe thấy rồi lôi vợ đi thật mạnh.
Ra đến ngõ, trèo lên xe máy rồi, Bình mới buông tay vợ ra.
“Anh cứ làm vậy mẹ càng giận!”
“Em cũng biết tính mẹ mà. Nói không được đâu. Cứ đi đi về tính sau.”
Bình dứt khoát không cho Thảo kéo mình trở lại nữa.
Bà Lam thấy con rể đến thì mừng lắm. Thằng Tuấn thằng Tú cũng thích anh rể. Mấy anh em thân nhau như bạn. Có khi chúng nói chuyện với nhau còn nhiều hơn với Thảo. Mang tiếng là lấy chồng gần nhà nhưng chả có mấy khi Thảo về thăm mẹ được. Làm cả tuần chỉ nghỉ chủ nhật. Cứ xong công việc xin mẹ chồng về nhà thì bà cứ mặt nặng mày nhẹ, thành ra Thảo cũng không dám về nữa. Chỉ khi nào chồng về thăm, cô mới mạnh dạn nhờ bóng chồng mới được về thăm mẹ.
Thảo có thai, nghén không ăn được nên gầy đi. Bình lại được bệnh viện cho đi học liên thông lên đại học để trở thành bác sĩ trúng vào thời gian này nên không có nhiều thời gian ở nhà. Thành ra ở nhà chồng, mình Thảo một phe không ăn không uống được nhiều. Ăn vào thì ói nên cô cố tình ăn sau mọi người để không ảnh hưởng đến cả nhà. Thế nhưng mẹ chồng và em chồng cứ xỏ xiên cô. Có bữa ăn vào lại nôn ra hết, chồng mua cho hộp sữa bầu uống cũng bị mẹ chồng nói xiên nói sẹo “uốn chồng, giả vờ õng ẹo chứ phụ nữ nào chẳng phải chửa đẻ. Làm như mình mình biết chửa không bằng!” Thảo sợ đến nỗi, uống sữa của mình cũng phải giấu giấu diếm diếm mà uống như kẻ ăn vụng.
Thu ra vườn hái được ít ổi xanh, xoài với muối ớt cho chị. Bà Lam xót con đưa tiền cho Thảo bồi bổ thêm nhưng vợ chồng cô nhất định không lấy.
“Cứ cầm lấy đi con! Thằng Bình đi học tốn kém lắm. Con đừng có tiết kiệm mà khổ mẹ khổ con.”
“Con đi học có tiền của cơ quan mà mẹ. Chúng con không có thiếu thốn gì đâu mà mẹ.”
“Nhưng mà sao con Thảo xanh xao quá!”
“Con bị nghén, ăn vào cứ nôn ra nên vậy. Chắc xong ba tháng đầu sẽ đỡ hơn.”
“Vậy khi nào rảnh thì qua đây mẹ nấu mấy món con thích cho mà ăn.”
Thảo nhìn mẹ rồi lại nhìn chồng rồi rơm rớm nước mắt không nói nên lời. Ai mà chả muốn về với mẹ mình chứ! Nhưng có phải muốn về là về được đâu! Thảo nghĩ thầm mà không dám nói cho mẹ biết. Cô chỉ kể cho Thu nghe nhưng lại kêu em không được nói với mẹ, sợ bà lại lo nghĩ rồi sinh ốm ra thì khổ.
Nhìn mẹ, nhìn em, Thảo thật sự muốn ngủ lại đây một đêm thôi cũng được. Lấy chồng hai năm trời mà cô cứ nghĩ như hai mươi năm rồi vậy. Cứ nghĩ là yêu thôi sẽ vượt qua tất cả mọi chông gai trở ngại. Cứ nghĩ chỉ cần người mình yêu thương luôn che chở và bảo vệ mình bao nhiêu khó khăn mấy cũng đi qua. Thế mà có được như vậy đâu. Có những chuyện đau lắm, khổ tâm lắm nhưng cứ phải cố nén trong lòng không dám nói ra, sợ người yêu thương mình lại buồn, lại lo, sợ cả khiến họ bị mâu thuẫn, bị tổn thương… Ôi bao nhiêu nỗi lo lắng cứ dầy lại chất thành đống rồi mình mình tự nhủ, sẽ ổn thôi! Thế nhưng có những lúc thật yếu đuối! Muốn buông tất cả để được trở về như cũ.
Cứ nghĩ đến cảnh sáng ngày mai Bình trở lại trường học, một mình cô lại đơn độc trong ngôi nhà đó, Thảo sợ hãi muốn thu mình lại ở lì nhà mẹ đẻ. Nhưng chẳng hiểu sao có một nỗi sợ mơ hồ lại mò dậy trong cô. Thảo nhìn đồng hồ, đã 10 giờ đêm rồi. Cô thảng thốt giật mình hối chồng: “Muộn rồi! Về thôi anh!”
“Ừ! Về đi con! Không bà bên nhà lại trông! Đêm hôm đi cẩn thận. Con Thảo đang có thai, con đi xe chầm chầm thội nhé!” Bà Lam dặn dò.
Thảo dấm dứt. Giá như có ai đó níu cô lại lúc này. Chắc là cô sẽ mềm lòng mà ở lại đây mất thôi. Đường về nhà chồng cách có hai cây số, vậy mà cô cứ ngỡ như đang phải đi qua một khu rừng vắng đến một nơi chẳng hề yên ả.