Nàng dâu thảo_C18

Chương 18

 

Đêm, thằng Bom khóc ầm lên. Bà Lai ở phòng bên nghe tiếng cháu ngoại khóc thì tức tối đứng dậy sang phòng bên tính chửi cho Ánh một trận vì cái tội bỏ bê con.

 

“Cái gì mà để nó khóc um xùm lên vậy hả?” 

 

Không thấy ai trả lời. Bà Lai cứ tưởng Ánh mải mê ngủ như mọi khi liền tiến lại gần đập cửa ầm lên.

 

“Ánh! Ánh! Mày ngủ trương thây lên để con mày khóc vật vã như vậy mà không dậy mà dỗ con hả?”

 

Cánh cửa vẫn im lìm không động tĩnh gì. Thằng bé thấy bà nội nó đập cửa thì chạy xuống giường lại chỗ cửa khóc gào lớn.

 

“Bà…bà…”

 

“Bom…Bom ơi!”

 

Bà Lai hơi hoảng liền gọi cháu:

 

“Bom…Cháu, mẹ đâu?”

 

Thằng bé chẳng hiểu gì thấy mẹ nó cứ nằm đơ trên giường thì gào khóc nấy khóc để, tay đập cửa đòi ra ngoài.

 

“Ánh…Ánh ơi!”

 

Bà Lai vừa đập cửa vừa cố la thật lớn:

 

“Ánh ơi! Ánh…”

 

Vẫn không có ai trả lời ngoài những tiếng khóc la ngày càng lớn của thằng Bom

 

Linh cảm cho thấy con gái mình đã xảy ra chuyện gì rồi, bà Lai không còn giữ được bình tĩnh nữa liền chạy ra ngoài ngõ la lớn:

 

“Cứu! Cứu con tôi với làng nước ôi!”

 

Mới 2 giờ sáng, màn đêm đang yên tĩnh, mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ say sau một ngày làm việc mệt nhọc. Tiếng bà Lai gào lên xé tan màn đêm nghe rõ mồn một khiến mấy con chó nhà hàng xóm cũng tru tréo lên theo.

 

“Cứu…Làng nước ôi! Ai cứu con tôi với!” Bà Lai mở toang cánh cổng nhà mình chạy ra đường kêu gào trong tuyệt vọng.

 

“Có chuyện gì vậy?” 

 

“Làm sao?”

 

“Con Ánh làm sao à?”

 

Vài ba người rồi bốn năm người rồi hàng chục người hàng xóm chạy vội sang nhà bà Lai hỏi dồn.

 

“Con…Con…Tôi!” Bà Lai ngọng cả miệng không nói được thành lời. Thấy có người sang bà chạy vội vào nhà đến chỗ phòng Ánh đập đập cửa:

 

“Nó…Nó…” Bà khóc nấc lên không nói tiếp được nữa.

 

“Đập cửa đi!”

 

Một người đàn ông kêu lên. Rồi hai ba người lấy chân đá vào cánh cửa. Vẫn không ăn thua, vài người khác lấy đà ra sức đá vào cửa cũng không chuyển được nó.

 

“Lấy cái búa! Búa hay cái gậy gộc gì đó to to vào!”

 

Mấy người phụ nữ xúm lại cũng cuống lên. Vài ba người chạy ra sân tìm kiếm công cụ.

 

Một bác mang vào một gốc cây xoan mọc to tướng đưa cho một nam thanh niên. Anh ta cố hết sức giơ cái gốc cây lên đập hai cái vào chốt cánh cửa. 

 

“Mở được rồi!”

 

Tất cả mọi người ùa vào phòng Ánh.

 

Ánh nằm bất động, hai tay duỗi thẳng, miệng sùi bọt mép. Thằng bé Bom đang đứng khóc trước cơ thể mẹ nó, gương mặt hoảng hốt sợ hãi. 

 

“Trời ơi con tôi!” Bà Lai lao vào ôm lấy cơ thể con gái la lên.

 

“Coi nó còn thở không?”

 

“Còn sống! Đang còn thở được!”

 

“Mau đưa lên bệnh viện cấp cứu!”

 

“Ai gọi taxi đi!”

 

“Alo thằng Mèo à, đến nhà bà Lai ngay bây giờ chở người đi cấp cứu nha!”

 

Tiếng mọi người nhốn nháo, ai lấy một chân một tay phụ việc. Hai người phụ nữ lôi bà Lai ra ngoài không cho bà vật vã cơ thể Ánh. Một người khác thì bế thằng bé Bom dỗ dành cho nó đỡ sợ. Mấy người đàn ông thì gọi điện thoại cho mấy đứa con bà Lai, rồi gọi taxi đón… Tài xế taxi cũng ở gần trong làng nên gọi 5 phút sau đã đến.

 

Một nam thanh niên bế Ánh gọn trên tay rồi chạy ra taxi đưa thẳng lên bệnh viện.

 

***

 

Vợ chồng Bình nghe hàng xóm báo tin Ánh tự tử thì liền sang hàng xóm gửi con rồi cả hai tất tả chạy lên bệnh viện.

 

Bình có quen mấy bác sĩ làm trên bệnh viện tỉnh. Anh nhờ mối quan hệ của mình để nhờ vả người ta. Cũng may Ánh được phát hiện sớm nên rửa ruột kịp thời vẫn cứu được.

 

Sáng hôm sau thì Ánh tỉnh nhưng cô không muốn gặp ai ngoài Thảo.

 

Thảo phải xin nghỉ công ty vài ngày để chăm sóc em chồng. Ánh không ăn uống được nên Thảo phải tranh thủ về nhà tự tay nấu cháo rồi lên cho Ánh ăn cả ngày.

 

Ánh không nói gì, mặt mày xanh xao, bơ phờ, hai hốc mắt lõm sâu, mắt thâm quầng. Thảo nhìn thấy mà cũng xót. Tuy là đã cứu được mạng nhưng trông Ánh như thế này, cô sợ Ánh lại rơi vào trạng thái trầm cảm thì càng nguy hiểm hơn.

 

Thảo hỏi gì Ánh chỉ lắc lắc hoặc gật gật để ra hiệu cho chị dâu. Thảo lo lắm. Cô nhất quyết không gặp mẹ mình cũng không gặp ai cả. Thảo không dám khuyên cô gặp ai vào thời gian này vì muốn cô có thời gian bình tâm hơn. Nhưng cô cứ không nói chuyện như thế này thì nguy quá! Thảo phải tìm cách để cô nói chuyện mới được.

 

Ánh ăn cháo xong thì đẩy cái bát vào khay rồi đưa cho Thảo như mọi khi. 

 

“Bé Bom… nò cứ đòi gặp mẹ em à. Cứ tối lại thấy chị về nấu cháo cho em là nó lại kêu mẹ Ánh đi đâu rồi? Mẹ Ánh không thương Bom nữa sao bác Thảo? Anh Bình nói đêm nó cũng nằm mơ ôm lấy bác rồi sờ ti bác đòi mẹ.”

 

Thảo vừa nói xong thì Ánh ôm mặt bật khóc tu tu như một đứa trẻ.

 

Thảo thấy vậy liền chạy lại ôm lấy cô vỗ về:

 

“Khóc được là tốt rồi em ạ.”

 

“Em có lỗi với con em! Chị ơi! Em là một người mẹ tồi tệ. Em không xứng đáng làm mẹ.”

 

“Không sao! Ai cũng có những lỗi lầm. Miễn là nhận ra lỗi lầm và biết đối diện với nó, sửa chữa lỗi lầm của mình. Đó mới là điều đáng trân trọng. Chả ai trên cuộc đời này dám nói mình chưa từng phạm lỗi gì cả. Đôi khi trong cái rủi lại có cái may em ạ. Sau này bình tĩnh lại em sẽ nhận ra.”

 

“Em là một đứa con gái thất bại. Cuộc đời em chưa từng làm được cái gì nên hồn. Mẹ nói đúng. Em đứa con gái bỏ đi, em chỉ làm khổ mọi người, khổ con em. Em không đáng sống trên cuộc đời này nữa chị ơi. Hức…hức!”

 

Ánh bộc bạch hết những nỗi lòng mình với chị dâu. Từ lúc tự tử được cứu sống lại, cô vẫn chưa thôi ý định sẽ tự tử tiếp. Cuộc đời bây giờ coi như bỏ. Cô chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai cả. 

 

Thảo hiểu tâm tư của Ánh nên cố tình nói về con thức tỉnh tình mẫu tử trong con người Ánh. Ánh vốn được chiều chuộng, được mặc sức làm những điều mình muốn chẳng kể đúng sai, tự tung tự tác quen rồi nên chẳng thèm bận tâm suy nghĩ đến ai… Cứ không đạt được mong muốn thì lại về bắt đền mẹ, sống một cách vô trách nhiệm. Bây giờ, ngay cả mẹ mình cũng quay lưng, thậm chí chửi rủa chì chiết mình, Ánh chẳng còn nơi nào nương tựa nữa, cô sẽ tìm đến con đường cùng như cách nghĩ thông thường của cô. Nhưng tận sâu trong tâm hồn Ánh cũng là một người phụ nữ, một người mẹ. Thảo có niềm tin đặc biệt về trái tim người mẹ, khi Ánh đã thấm thía những bài học cay đắng về cuộc đời, cô sẽ nhận ra đâu mới là mục đích của đời cô. 

 

Thảo ôm thật chặt Ánh, vỗ vỗ lưng cô an ủi như một đứa trẻ bị bạn bắt nạt về mách mẹ.

 

“Con người ta thường tuyệt vọng khi gặp những điều không mong muốn. Nhưng dù gặp chuyện gì tuyệt vọng đến mức nào cũng không nên tìm đến cái chết em ạ. Ngoài kia có biết bao nhiêu con người đau đớn cùng cực nhưng vẫn miệt mài giành giật lấy sự sống. Em vẫn còn lành lặn, còn mẹ, còn anh chị, và nhất là còn bé Bom. Thằng bé chẳng có lỗi gì cả mà phải chịu cảnh mồ côi mẹ, cha thì chẳng nhìn nhận. Nó chưa bao giờ cầu xin em đến với thế giới này. Là chính em đã mang nó đến. Nó cần em, rất cần em. Em không được để nó một mình. Chẳng có nơi nào bình yên bằng vòng tay của mẹ. Bé Bom chính cuộc đời còn lại của em. Rồi sau này, em bước qua chuyện này, em sẽ thấy, việc làm của em mấy người trước thật dại dột biết bao! Tin chị đi em! Phải sống, phải khỏe để về với con em!”

 

Ánh vừa nghe chị dâu nói vừa khóc. Nước mắt rơi lã chã ướt hết cả hai vai áo Thảo.

 

“Chị ơi! Em có lỗi với con em chị ơi!”

 

“Được rồi! Chị hiểu! Em có bị làm sao thì đó mới là tội lỗi với con em đấy. Nghe chị! Phải ăn nhiều vào cho thật khỏe để về với con em nhé! Còn miệng thiên hạ, em cứ để họ nói mặc kệ họ. Họ nói vài ngày, vài tháng, cùng lắm là vài năm rồi cũng qua đi. Có ai sống thay được cuộc đời mình đâu em.”

 

“Vâng! Huhu! Em phải sống để về với con em.”

 

“Tốt rồi! Em giỏi lắm! Giờ thì em nghỉ ngơi tí đi! Chị mang đồ về nhà giặt giũ, tí chị qua nhé!”

 

“Vâng!”

 

Thảo từ từ buông Ánh ra. Cô nhìn Ánh, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bộ dạng như một bà dở bà dại không hơn không kém. Nhưng sắc mặt thì không còn vô hồn nữa. Cô thấy mừng thầm trong dạ. Ít ra thì bây giờ Ánh đã có thể hiểu hiện được cảm xúc ra ngoài. 

 

Thảo nhờ một cô y tá là bạn của Bình trông chừng Ánh mỗi lần cô về nhà giặt giũ hay nấu ăn. Bởi vì Ánh không chịu gặp ai nên Thảo không thể nhờ mẹ và Nguyệt được, đành phải nhờ nhân viên y tế. Thảo sợ Ánh vẫn nghĩ quẩn nên đề phòng. Cô cùng ngủ cùng em chồng để canh chừng. Con bé Nhím thì ngủ ở nhà với bố. 

 

Thảo mất ngủ vì phải trông em chồng vài hôm nên cứ ngáp ngắn ngáp dài. Bình trông thấy thì xót vợ kêu để anh vào thay. Nhưng mà Ánh cũng không muốn gặp Bình. Nhìn vợ cứ tất tả chạy ngược chạy xuôi mà lòng dạ Bình cứ như thắt lại. Bình không thể hiểu hết tâm tư của Ánh. Thảo cũng không dám nói cho chồng sợ anh lo. Hôm nay Ánh đã bật khóc, đã nói chuyện được rồi, Thảo mới thở phào nhẹ nhõm đỡ lo hơn.

 

Thảo tranh thủ về qua nhà chiều tối để thăm nom con một chút thì thấy Bình về rồi.

 

“Anh không trực à? Hôm nay anh có lịch trực mà.” 

 

“Anh nhờ người thay ca rồi.”

 

“Ngày mai anh có thể đưa bé Bom lên thăm mẹ nó được rồi.”

 

“Hả? Con bé nó nói vậy hả em?”

 

“Không. Nhưng hôm nay cô ấy chịu nói chuyện rồi. Nó khóc một hồi. Có lẽ sẽ bình tâm hơn. Mấy ngày trước em lo muốn chết. Cô ấy cứ lầm lũi không nói không rằng. Em cứ sợ…”

 

“Cảm ơn em Thảo ơi! Cảm ơn em đã cứu con bé! Mấy đêm nay em cũng mất ăn mất ngủ vì nó. Chỉ sợ nó…” Bình ôm chầm lấy Thảo muốn hét lên.

 

Hóa ra Bình cũng dự cảm được điều không lành này.

 

“Còn chuyện của mẹ… Nó có nói gì không em?” Bình ngập ngừng hỏi dò. Anh lo lắm mối quan hệ giữa hai người.

 

“Từ từ anh ạ. Để cô ấy gặp con trước rồi em sẽ khuyên nhủ sau. Chắc cô ấy nghĩ thông rồi sẽ không trách mẹ nữa đâu.”

 

Bình vòng tay qua eo vợ siết chặt:

 

“Kiếp này gặp được em coi như cuộc đời anh đã trọn vẹn rồi. Vợ ơi! anh yêu em nhiều quá rồi!”

 

“Thôi ông nỡm! Tránh ra cho người ta làm việc!” 

Thảo kéo tay chồng liếc mắt lườm rồi tủm tỉm cười.