Nàng dâu thảo_C11
Chương 11
Nguyệt lấy chồng, ở nhà chỉ còn bà Lai với cháu gái. Dạo này con bé biết đi rồi nên cũng đỡ phải ẵm bồng. Nó càng lớn lại càng giống cô nó, xinh xắn như Ánh ngày nhỏ vậy. Suốt ngày líu lo nói, bà Lai cũng thấy vui lây. Dần dần bà cũng thấy thương nó nhiều hơn, ít đề đóm hẳn. Đúng là nhà có con nít vui nhà vui cửa thật.
Thảo thấy bà cháu quấn quýt cũng mừng. Cô nói với chồng đưa thêm tiền cho bà muốn mua gì thì mua. Bà Lai cũng không hẳn thiếu thốn. Bà cũng để dành được một số vốn từ khi chồng bà còn sống cho mấy người làng cầm lấy lãi. Số lãi đó cũng đủ cho bà chi tiêu hàng tháng, cả cấp tiền cho Ánh học nữa. Nhưng tiền vợ chồng Thảo vẫn đưa cho bà nói là góp chung nhưng thực chất, tiền chợ búa cơm nước đa số là Thảo chi.
Bà Lai thấy con trai đưa thêm tiền thì vui lắm. Xem ra vợ chồng nó cũng biết điều. Bà cũng dễ chịu với Thảo hơn, ít khi soi mói, xét nét nữa.
Nguyệt lấy chồng thì gần như không về nhà đẻ nữa. Họa hoằn lắm nhà có việc, mẹ điện kêu sang mới sang dù nhà cô cách nhà mẹ đẻ có vài cây số. Nguyệt không giống Ánh, cô sợ nhà chồng nên không dám về nếu như chồng không cho phép. Mấy lần đang ăn cỗ dở mà Trực hắng giọng kêu về cô cũng cố bỏ bát cơm xuống mâm để về. Bà Lai thấy vậy lắc đầu thở dài thương con gái. Không biết nó giống ai mà dại thế không biết!
Lần này, bà Lai lấy cớ có việc gấp gọi Nguyệt sang nhà. Nguyệt vừa sang, bà Lai và Ánh kéo Nguyệt vào phòng nói chuyện riêng.
“Chị đừng có mà ngu như vậy. Chị có phụ thuộc người ta đâu mà họ ho một cái chị đã co giò lên chạy rồi. Chị làm như thế người ta khinh thường mình, khinh thường cả nhà mình chả ra cái gì sất.” Ánh vênh mặt dạy khôn chị.
“Cứ như em đây này. Chẳng tội gì phải lạy lục nhà họ, muốn đi đâu thì đi. Ai lại như chị, đến miếng ăn còn chưa nuốt trôi xuống miệng. Cứ cái đà này á, sau này chị chỉ có nước làm cái máy đẻ cho nhà họ, đẻ xong rồi họ coi như con ở không chừng.”
Nguyệt này giờ nghe em gái hạ nhục mình đã cay cú lắm rồi. Dù gì mình cũng là chị nó, ăn nói cũng phải nể nang chị một phần chứ. Nguyệt có phải là Thảo đâu mà nó muốn nói gì thì nói. Nó chửi mắng, hạch sách người khác quen thói rồi.
“Em mày nó nói phải đấy. Mày cứ phục tùng nhà nó làm gì. Tao nuôi mày ba mươi năm trời, có khi nào tao nói cái mày nghe lời luôn không? Thế mà vừa về nhà ấy, họ nói gì mày cũng răm rắp nghe lời.”
“Nó nói phải đấy. Để rồi người ta tống cổ ra đường cũng phải về lạy lục van xin mới được về nhà chồng đấy. Mẹ cũng muốn con bị nhà chồng con đuổi ra như nó mẹ mới hài lòng phải không?”
Đến nước này thì Nguyệt không chịu được nữa, cô đứng phắt dậy cãi lại cả mẹ. Con Ánh nó ngang ngược nói nhăng nói cuội đã đành, bà Lai là mẹ chẳng biết đúng sai lại còn hùa vào phe nó chửi Nguyệt. Mà Ánh có phải là loại ngoan ngoãn được lòng nhà chồng gì cho cam.
“Chị đừng rồ lên như vậy. Chị nói ai bị tống cổ ra đường hả?” Ánh cũng chẳng chịu thua, cô đứng lên giáp mặt với chị gái gân cổ cãi.
“Tao nói mày đấy! Không phải à? Đứa nào cao kỳ cho lắm vào rồi cũng phải quỳ xuống xin lỗi nhà người ta hả? Nói người khác mà không nhìn lại trên đầu mình một đống rác thối.”
“Chị…Chị….dám…” Ánh vừa nói vừa cào cấu chị.
“Chúng mày có thôi đi không?” Bà Lai quát lên làm hai chị em đang định xông vào cấu xé nhau cũng giật mình dừng lại.
“Chúng mày là chị em ruột mà cắn xé nhau như vậy huống chi người ngoài. Chúng mày không sợ người ta biết được người ta cười cho à?”
“Ai làm chị em với nó!”
“Chị tưởng tôi cũng muốn làm chị em với chị lắm hả?”
“Cái loại đanh đá cá cày như mày có ngày chồng nó cũng chán nó bỏ theo gái.”
“Nguyệt! Mày là chị mà trù ẻo em mày thế hả? Mày có về đi ngay không loạn nhà tao!”
“Mẹ chiều nó lắm vào, rồi có ngày rước cả mẹ cả con nó về mà nuôi báo cô. Lúc đó, đừng có mà kêu ai.”
“Có kêu cũng không đến lượt chị!”
“Con Ánh im ngay! Còn con Nguyệt mày về đi!”
Bà Lai điên đầu với hai đứa con gái không nói được đành đuổi một đứa đi cho yên cửa yên nhà.
***
Khanh bị đuổi học vì nợ môn quá nhiều. Anh về quê ăn bám bố mẹ. Hai vợ chồng không thu nhập lại suốt ngày ngửa tay xin tiền bố mẹ nên sinh sự cãi nhau suốt. Khanh mê game có hôm đi đến sáng mới về rồi ngủ lăn ngủ lóc không thèm ngó ngàng đến vợ con.
Ánh có chửi thì Khanh cũng mặc kệ, lăn ra ngủ khì.
Bà Lý ngứa mắt bênh con trai chửi Ánh.
“Mày xem lại mày đi, làm vợ có nên thân không mà còn chửi chồng?”
“Thế con trai mẹ thì tốt đẹp lắm đấy! tốt cho lắm rồi bị đuổi học giữa chừng!”
“Còn hơn cái dạng chửa hoang như mày. Con gái con nứa học hành không chịu học ă chơi rửng mỡ. Con tao mà không rước thì chó nó chứa mày!”
“Bà…Bà là cái loại độc mồm độc miệng hại con hại cháu!”
“Láo toét!”
Khanh bất ngờ bật dậy táng cho Ánh một bạt tai. Một bên má của Ánh đỏ lựng, in hình 5 đầu ngón tay của Khanh.
Ánh ôm mặt khóc ré lên đau đớn:
“Thằng khốn nạn! Mày bênh mẹ mày dám đánh tao! Mẹ con nhà mày hùa vô cậy đông bắt nạt tao! Cái đồ chó má nhà mày!”
“Cút! Cút mẹ mày đi!”
“Mày không cần đuổi, tao cũng cóc thèm ở lại cái nhà này!”
Khanh chạy xộc vào tủ mở toang cánh cửa vứt hết quần áo của Ánh xuống đất rồi chỉ tay vào mặt cô:
“Mày nhặt hết đồ đạc dơ bẩn của mày ra khỏi nhà tao ngay! Đừng có mong đặt chân vào nhà này một lần nữa.”
Ánh ôm mặt nhìn mẹ chồng và chồng căm phẫn rồi lôi chiếc vali trên nóc tủ xuống tọng hết đồ đạc quần áo vào.
Ánh kéo vali ra sân rồi lôi luôn thằng bé con đang chơi.
“Đi! Nhanh lên không thì bảo!”
Thằng nhỏ đang chú tâm chơi xếp hình bị lôi đi bất ngờ khóc rú lên không chịu.
“Mày nín đi không hả!”
Ánh quát lớn làm thằng bé cũng sợ quá không dám la lớn nữa. Ánh sốc thẳng nó lên hông bế thẳng ra cổng.
Ánh về đến nhà thì khóc tu tu. Một bên má bị tát sưng đỏ vẫn còn dấu vết. Bà Lai xót con chửi đổng thông gia. Ánh nói sẽ ly dị chồng. Nếu mẹ còn bắt cô về nhà chồng lần nữa thì sẽ mua thuốc chuột về uống chết đi cho rồi.
Bà Lai gọi điện cho Khanh chửi con rể. Khanh tức giận chửi luôn mẹ vợ và tuyên bố kể cả bà có sang đây quỳ xuống cầu xin bên đó cũng không bao giờ chấp nhận đứa con dâu mất nết như Ánh nữa. Bà Lai cảm thấy bị sỉ nhục nên cũng tuyên bố sẽ cho con gái ly dị, không thèm bước chân vào cái nhà chồng.
Ánh và Khanh ly hôn thật, là cả hai đều thuận tình ly hôn, có cả bằng chứng đánh vợ nên thủ tục giải quyết rất nhanh chóng. Khanh cũng chẳng giành quyền nuôi con nên tòa để Ánh nuôi thằng bé. Mỗi tháng Khanh có trách nhiệm phải chu cấp cho con 2 triệu. Nhưng chỉ được tháng đầu. Từ tháng thứ hai trở đi anh ta bỏ mặc. Ánh gọi điện hỏi anh ta trả lời: “Đẻ được thì tự đi mà nuôi” rồi tắt máy. Ánh gọi điện lại thì không liên lạc được. Khanh đã chặn số điện thoại của Ánh cũng như vứt bỏ mẹ con cô ra khỏi cuộc đời của anh ta vậy.
Ánh về nhà, không có việc làm, chồng không chu cấp. Chi phí sinh hoạt do bà Lai lo cả. Đã vậy, cô còn chẳng yên phận chăm con mà suốt ngày dán mắt vào điện thoại. Cơm nước mặc kệ mẹ với chị dâu. Đút được cho con bữa cơm thì thằng bé cũng khóc hết nước mắt. Cả mẹ và con thi nhau hò hét khản cả cổ, loạn cả làng cả xóm.
Vợ chồng Thảo bàn với Ánh để cô quay trở lại trường học. Bà Lai đồng ý thay con chăm cháu. Nhưng Ánh cũng chẳng màng đến việc quay trở lại trường học luôn.
“Con chẳng còn tâm trí đâu mà học nữa.”
Ánh nói với mẹ một cách dứt khoát:
“Ngày mai con lên thành phố chỗ bạn con để xin đi bán hàng.”
Bà Lai thấy con nói đến việc xin đi làm thì xót con nói:
“Thôi từ từ. Nếu không đi học thì khoan hãy đi làm. Chờ thằng bé lớn tí đã.”
“Cứ để nó ra đời làm cho biết, chứ ở mãi ăn bám người khác rồi sinh tật.”
Bình thấy em gái suốt ngày chỉ ăn rồi chơi điện thoại cũng gai mắt lắm nên nói thẳng.
“Đây không thèm ăn bám ai cả. Từ nay tôi sẽ đi làm để mấy người không phải khinh thường tôi.”
Nói xong liền ngoa ngoắt đi vào phòng.
Ánh để con ở nhà từ sáng đến tối mịt mới về. Về đến nhà là lăn ra chát chít rồi ngủ. Thành ra việc ăn uống tắm rửa cho con đa số là Thảo làm giùm.
Thảo cũng đi làm từ sáng sớm nhưng lại phải thức dậy từ 4 giờ sáng để chuẩn bị đồ ăn thức uống cho con và cháu. Xong tối lại tranh thủ chạy về sớm để lo cho con, cho cháu ăn. Được cái thằng bé cũng dễ, ai cho ăn cũng được.
Con bé nhà Thảo hơn 3 tuổi rồi, đã biết tự xúc ăn nên không cần chăm bẵm nhiều. Thành ra đôi khi thời gian chăm sóc cháu còn nhiều hơn cả con gái mình. Vất vả như thế nhưng Thảo cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Cô nhìn thằng bé cứ thấy thương thương nhiều hơn vì bố mẹ nó chia tay, nó chẳng còn một gia đình vẹn toàn như bé Nhím con gái cô.
Buổi trưa, Thảo đi làm thì bà Lai chăm cháu. Hai đứa nhỏ nên bà bận cả ngày cũng ít thời gian đề đóm. Chỉ khi nào Thảo đi làm về bà mới vứt vội cháu cho con dâu trông rồi vội vàng chạy sang cô Long ghi số đề. Máu đề đóm ăn sâu vào xương rồi, không bỏ được.
Thảo về, tắm cho con và cháu xong thì để chúng ra sân chơi với nhau. Còn mình thì lại lăn vào bếp nấu nướng. Mọi khi bà Lai chỉ sang cô Long mươi phút, ghi xong cái thì về trông cháu. Nhưng hôm nay bà mắc cái gì bên đó mà ngồi buôn chuyện mãi không về. Thảo cũng mải nấu nướng quên mất hai đứa trẻ đang chơi một mình ngoài sân.
Có tiếng gì đó “rầm” một cái ngoài sân như thể một vật nặng vừa bị rơi xuống. Rồi tiếng khóc tru tréo của đứa trẻ. Thảo vội vàng tắt bếp chạy ra sân.
Thằng bé con ngã đập xuống sân gạch đang nằm ngửa khóc tím người. Dưới chân nó là một vũng nước tiểu loang lổ. Con bé Nhím đang đứng nhìn em nó khóc, mặt hoảng hốt không nói nên lời.
Bà Lai vừa về đến đầu ngõ nghe tiếng cháu khóc cũng hộc tốc chạy vào sân. Thấy Thảo đang bế thằng bé khóc ngất trên tay, bà lao vào giằng lấy nó đẩy Thảo ra:
“Trời ơi! Cô giết chết cháu tôi rồi!”