Mẹ kế_5

Sáng, Khiêm chưa dậy thì bé Vân đã sửa soạn xong sách vở sẵn sàng ở trong phòng mình rồi. Thế nhưng cô bé lại không chịu ra khỏi phòng mình. Nó không muốn nói chuyện với Linh. Nhất là những lúc không có bố ở nhà.

Khiêm hôm qua uống quá chén nên hơi đau đầu, ngủ hơi muộn. Anh đi ngang qua phòng con kiểm tra thì thấy bé Vân đã ngồi sẵn ở giường rồi.

“Con dậy sớm vậy? Mau ra ăn sáng rồi đi học.”

“Vâng ạ!” Bé Vân ngoan ngoãn nghe theo lời bố rồi đi ra ngoài phòng ăn.

“Em có nấu ít canh gà, anh ăn thêm để giải rượu. Hôm qua em thấy anh có vẻ uống hơi nhiều.”

Linh đon đả múc canh gà hầm vào bát cho Khiêm, cứ như thể một người vợ tận tình chăm sóc cho chồng vậy.

“Con ăn nhiều vào lấy sức mà học.”

Khiêm múc canh sang bát con gái. Con bé không dám từ chối mà lặng lẽ múc ăn.

Ánh mắt Linh liếc thoáng qua con bé hơi khó chịu trong lòng nhưng miệng vẫn xơn xớt ngọt nhạt:

“Vân ăn thêm đi con!” Linh sợ Khiêm nghĩ mình không chăm sóc tốt cho con gái nên giả vờ múc thêm canh vào bát cho con bé.

“Hôm nay đi muộn tí cũng không sao. Tí nữa cô lấy xe máy chở con đi học rồi đón con luôn.”

Linh vừa thoăn thoắt gắp đồ ăn thức uống cho hai cha con vừa nói.

“Sao cơ? Cháu… Cháu đi xe đạp được mà.”

Con bé nghe xong thì lắp bắp nói. Từ sáng đến giờ nó đang rất hí hửng dậy thật sớm để đến trường đi học thì lại phải đối mặt với tin xấu này. Nó nhìn sang bố cầu cứu, hy vọng bố nó không đồng ý.

“Từ nay, cô Linh sẽ đưa đón con cho an toàn.”

“Không bố! Con thích đi xe đạp hơn.”

“Thôi! Không bàn nữa. Con ăn đi rồi tí cô Linh chở con đi học.”

Khiêm dứt khoát quyết định mà không thèm để ý đến thái độ của con gái.

Bé Vân rơm rớm nước mắt muốn khóc. Nó không hay nũng nịu với bố, không mè nheo với anh. Nó không biết cách làm giống như các cô bé khác với bố mình. Giữa con bé và Khiêm là một khoảng cách vô hình mà cả hai chưa thể vượt qua được.

Linh chở bé Vân đến trường cố ý đứng thật lâu ở cổng để chờ An mà không được nên đành phải ra về trước. Thật ra An không có tiết 1 nên cô đến muộn. Linh không biết điều này nên không chờ được cô.

Tiết đầu tiên, bé Vân lơ mơ không tập trung, không học được bài. Cô giáo bộ môn gọi không trả lời được liền ghi tên vào sổ nhắc nhở. Mãi đến tiết cuối cùng là tiết của An, sau khi dạy xong kiểm tra sổ đầu bài thấy tên bé Vân cô mới ngạc nhiên gọi bé Vân ở lại để hỏi chuyện.

Tiếng trống cuối cùng vừa kết thúc, cả lớp ra về gần hết thì con bé ôm chầm lấy An bật khóc .

“Có chuyện gì vậy Vân?”

“Em…Em…” Nó lắp bắp.

“Làm sao? Bình tĩnh nói cô nghe xem nào!”

An nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn của nó.

“Hu…hu… Bố em… Bố em… Cô Linh…Cô…”

Con bé bị rối nói câu cú không thành. Mỗi lần nó bị áp lực thì đầu óc nó thường như vậy.

“Được rồi. Nào khóc xong đi rồi hãy nói cho cô rõ nhé!”

An ôm nó vào lòng vỗ về. Con bé được thể lại khóc to hơn. Vài phút sau thì bình tĩnh hơn nên ngừng khóc.

“Rồi. Nói cô nghe xem có chuyện gì nào!”

“Dạ. Em không được đi xe đạp đến trường nữa rồi. Từ hôm nay cô Linh sẽ đưa rước em đi học.”

“Trời ạ! Làm cô cứ tưởng có chuyện gì cơ. Thì để cô ấy đưa đón em cũng được chứ sao. Em đỡ mất công phải đi xe đạp cho mỏi chân.” An cười phù. Cô cứ tưởng đã có chuyện gì to tát lắm đã xảy ra cơ. Đúng là trẻ con. An cười hì hì dỗ dành nó.

“Không! Em thích đi xe đạp với các bạn. Em không thích đi xe máy với cô Linh.”

“Sao cơ? sao em lại không thích cô Linh? Cô ta làm gì em phải không?” Anh bắt đầu cộc tính.

“Dạ… Không…Không!” Con bé lắp bắp, nó nhớ lại lời đe dọa và ánh mắt gớm ghiếc của Linh tối hôm qua.

“Thôi em về đây!” Con bé tự dưng ngắt câu chuyện giữa chừng làm An cũng cảm thấy khó hiểu. Nó nói xong thì bất ngờ bỏ chạy như lo sợ một thứ gì đó đang đuổi theo mình.

Đúng như nó đoán, Linh đã đứng ở cổng trường nó một lúc lâu rồi. Thấy con bé, Linh nhíu mày quát:

“Cháu làm gì mà chậm vậy hả? Có biết cô đứng ở đây chờ lâu lắm rồi không?”

Con bé không nói gì lầm lũi trèo lên xe Linh.

Cả dọc đường, Linh đay nghiến dọa nạt nó nhưng nó vẫn không dám hé răng nói lại. Nó sợ Linh như sợ mụ dì ghẻ trong những câu chuyện cổ tích. Chỉ khác là bố nó vẫn còn sống nhưng nó lại không thể nói được.

An về nhà nhưng đầu óc cứ suy nghĩ mãi về thái độ của con bé sáng nay. Rõ ràng nó rất lạ. Bình thường nó hơn chậm thật nhưng nó rất vui vẻ. Hôm nay nó vừa khóc vừa không chú ý bài học đến nỗi bị ghi vào sổ đầu bài. Hỏi thì không nói lý do. Chắc hẳn là nó đang gặp chuyện gì khó nói rồi. Không được! Không thể để con bé nó ấp ức như vậy được. Mình phải tìm hiểu cho rõ mới được.

Nghĩ là làm, An không về nhà mà đến thẳng nhà bé Vân.

“Thì ra là cô. Cô đến có việc gì?” Linh thò đầu ra nhìn thấy An đã khó chịu rồi.

“Tôi muốn gặp bé Vân.”

“Hết giờ học rồi. Bé Vân không liên quan gì đến cô nữa.”

“Cô làm gì con bé phải không?”

“Làm gì là làm gì? Ý cô là thế nào? Cô là cái thá gì mà xen vào việc nhà người ta hả? Tiện đây tôi cũng nói luôn cho cô rõ, cô ngoan ngoãn mà an phận làm một cô giáo đi, đừng có mà bốc đồng bạ đâu nói đấy, không có ngày vạ miệng đấy.”

Nói xong chưa kịp để An nói lại, Linh đã đóng sầm cửa lại rồi đi vào nhà.

“Này! Cô kia! Đứng lại! Tôi còn chưa nói xong mà!”

An gõ cửa ầm ầm. Mặc cho cô cứ làm loạn ngoài cổng, Linh cũng chẳng thèm để tâm đến. Bây giờ không có Khiêm ở nhà thì nhà này cô làm chủ. Ở cái xóm này cũng chả mấy ai để ý đến chuyện nhà người khác làm gì. Người ta thân ai lo việc nhà nấy đã.

Linh quay vào trong nhà đã thấy bé Vân đứng đó từ nãy giờ nghe lén câu chuyện của hai người. Vừa thấy bóng Linh quay vào nó sợ hãi ù té chạy vào phòng mình đóng sập cửa lại.

Linh lầm lầm lì lì tiến thẳng về phía phòng con bé đập cửa quát lớn:

“Ra đây! Mau mở cửa ra!”

Con bé co rúm trong phòng đắp chăn qua đầu không dám thò ra ngoài.

“Có ra đây hay không thì bảo?”

Linh đập cửa mạnh hơn.

“Cháu… Cháu không nói gì với cô ấy cả. Cô đừng mắng cháu! Cháu… Cháu…”

Con bé vừa ôm chặt mép chăn vừa khóc vừa nói vọng ra. Trời thì nóng mà cả người nó cứ run lên bần bật.

“Ai làm gì mà khóc hả?”

“Không… Không… Hức hức!”

Con bé càng ngày càng khóc dữ. Linh sợ nó khóc nhiều sưng mắt sẽ bị lộ liền xuống nước dỗ dành:

“Từ nay cấm được nói chuyện gì với cô ta nghe chưa? Học xong phải về ngay lập tức. Nếu không nghe lời thì đừng có trách cô.”

“V…â…ng” Con bé vừa nấc vừa nói.

Linh hậm hực đá vào phòng nó một cái rồi bỏ đi.

An đứng đập cửa mãi cũng chẳng xi nhê gì, cô điên lắm. Cái con mẹ kia chắc sẽ ăn hiếp con bé mất thôi. Không thể đứng yên được nữa. Mình phải hành động thôi. Nói đoạn, An liền lấy điện thoại ra bấm số của Khiêm. Số điện thoại cô cũng mới vừa lưu cách đây vài ngày trước. Vốn dĩ số điện thoại của phụ huynh cô không có lưu trong danh bạ điện thoại. Chỉ khi nào có việc cần báo cho phụ hung thì cô mới lôi cái danh sách lý lịch của lớp ra dò. Nhưng Khiêm lại là trường hợp đặc biệt.

“A lô!” Giọng nói trầm trầm mới nghe lần thứ hai thôi nhưng nó dường như rất quen thuộc với An. Tự dưng cô thấy bối rối không biết nói gì.

“Phụt!” Máy điện thoại trên tay An vụt tắt. Cô thở hụt. Sao tự dưng lại thấy hồi hộp thế không biết? Nghĩ và làm sao khác xa nhau quá vậy? Lúc nãy thì hùng hồn lắm mà. Sao khi nghe giọng nói của người ta rồi thì bao nhiêu dũng khí lại trôi tuột mất tăm vậy trời! An tự cốc đầu mình: “An ơi là An! Mày tỉnh lại giùm tao cái!”

Trời ạ! Sao trong lòng cô cứ chộn rộn thế không biết. Cô không thể điều khiển được lý trí mình. Có thế thôi mà đã cuống hết lên rồi. Thế còn làm ăn được gì nữa!

An vừa tức với Linh vừa tức với cái bản thân bất trị này của mình. Phải đi đâu đó cho thư thả một chút mới sáng suốt được! Không thể để trái tim điều khiển lý trí! An tự nhủ rồi chạy xe lang thang.

Cái thị trấn bé xíu này chạy vài vòng là hết. An đi hết shop này đến shop khác lựa đồ chán chê mà chẳng biết mua cái gì. Tự dưng nhìn thấy mấy cái nơ buộc tóc của con gái rất xinh xẻo, cô lại ngắm.

“Ôi chao! Giá mình có một đứa con gái nhỉ! Thật xinh quá!” An thầm ước ao. Một đứa con gái luôn bài xích chuyện lấy chồng sinh con mà nay bỗng ước ao có một đứa con. Thật đúng là trời sập. An cũng chẳng thèm để ý đến những mâu thuẫn trước đây và bây giờ đang xảy ra trong suy nghĩ của cô nữa.

Cô mải ngắm nhìn những thứ đồ đủ màu sắc được thiết kế cho các bé gái. An đứng ngây người ra trước những cái kẹp tóc lấp lánh, những cái nơ xinh xắn được thắt rất khéo léo của nhà thiết kế.

“Cái này chắc là hợp với con bé lắm đây!” An cầm hai chiếc nơ màu hồng có đính bông hoa nhỏ xíu xíu ngắm nghía. Tự dưng trong tâm trí nghĩ đến hình ảnh của bé Vân. Con bé có bộ tóc dài ngang lưng, dày và đen óng ả. Chắc sẽ rất đẹp.

Những hình ảnh lung linh của bé Vân khi được An tết tóc hiện lên trong đầu cô. Nụ cười của nó, ánh mắt tươi vui của nó tự dưng khiến An thay đổi hẳn tâm trạng. Cô thấy phấn chấn lên hẳn.

“Lấy cho tôi tất cả những thứ này!”

An gom một mớ kẹp tóc, nơ, bờm… các thứ đưa cho thu ngân.

Thế là đi tong một buổi chiều. Đang tưởng không biết làm gì để sả cái cục tức kia ra. Thế mà chỉ vài cái món đồ nho nhỏ này cũng khiến con người ta thay đổi tâm trạng nhanh thế. Niềm vui luôn ở xung quanh chúng ta. Chỉ có điều chúng ta có nhìn thấy và cảm nhận được nó hay không mà thôi.