Mẹ kế_4
Chương 4:
“Cháu nói cái gì với cô ta vậy hả?” Linh gắt gỏng với bé Vân. Cô ta không dám đánh bé nhưng luôn đe dọa nó.
Con bé Vân thì ngây ngô, cứ ai lớn tiếng hay dọa nạt là nạt co rúm mình lại sợ hãi không dám nói.
“Cháu… Cháu…” Con bé hãi quá lắp bắp không nói nên lời. Nó vốn không biết nói dối nhưng sự thật thì lại không dám nói.
“Nói!” Linh láo mắt quát lớn.
Bé Vân sợ quá bật khóc cầu xin: “Cô…Cô… đừng quát cháu! Cháu sợ…sợ”
Con bé vốn thiếu thốn tình thương của mẹ. Tâm hồn nó vẫn như một đứa trẻ bảy tám tuổi, ngây thơ và luôn thích vỗ về. Bố nó thì có vẻ lạnh lùng ít nói, chỉ khi nào có chuyện mới nói với con. Còn không thì chỉ hỏi mấy câu hàng ngày ăn cơm chưa? Đi học về chưa…
Linh thấy con bé bật khóc rồi thì không dám hỏi nữa, sợ nó khóc nhiều mắt nó sưng lên thì về bố nó phát hiện ra.
“Từ nay, không được đi với cô ta nữa! Cô sẽ nói với bố cháu là cô sẽ đưa cháu đi học, không để cháu đi học một mình nữa.”
“Không được! Cô ơi! Cháu… Cháu…”
“Không được cái gì mà không được! Để đấy! Tối về cô nói với bố cháu.”
“Hức! Hức!” Bé Vân cúi gằm mặt xuống thút thít khóc, nó không dám cầu xin thêm nữa. Cứ mỗi lần Linh quát lớn là lại khiến nó hoảng sợ cuống hết cả lên. Linh biết nó như thế nên mỗi lần không vừa lòng chuyện gì về nó là lại lớn tiếng quát tháo um nhà. Đương nhiên chỉ là khi không có Khiêm ở nhà mà thôi.
Tối muộn Khiêm mới về đến nhà. Hôm nay phải tiếp đối tác mới nên anh phải đi nhậu với khách lâu hơn mọi ngày, nhân viên không làm thay được.
Trước đây, khi còn sĩ quan trong Tổng cục cảnh sát, Khiêm làm ở phòng trọng án nên thời gian sinh hoạt của anh cũng không có nhiều và hay phải đi điều tra thất thường. Khi rời khỏi ngành và quyết định ra thành lập công ty điện tử cùng một người bạn, anh chủ động thời gian hơn nhưng cũng không mấy khi được nghỉ cả ngày để bên con. Anh thương con, rất thương con. Nhất là từ khi mẹ nó bỏ đi, anh xót con nên mới phải xin ra khỏi ngành cảnh sát, công việc mà anh yêu thích nhất từ thời trai trẻ để có thời gian chăm sóc, gần gũi con gái, bù đắp những thiệt thòi về tình cảm cho nó. Nhưng anh lại chẳng có cách nào để có thể gần gũi nó được. Tính anh cứ ít nói lạnh lùng và cái mặt lúc nào cũng nghiêm nghị khiến con bé không dám đến gần.
Bé Vân bị Linh đe dọa nên cả buổi chiều không dám đi đâu, ngoan ngoãn ở nhà tắm rửa rồi ăn cơm.
Linh là giúp việc nhưng trong nhà, cô sinh hoạt như một thành viên trong gia đình. Khiêm để cô ăn chung và đối xử với cô giống như một người thân. Khiêm mong Linh đối xử tốt với Linh và coi Linh như con cháu trong nhà. Anh muốn hai cô cháu gần gũi vì con bé vốn cũng không có tình thương của mẹ. Thấy Linh cũng luống tuổi không có con nên Khiêm an tâm giao con gái cho cô. Phải cái là Linh khi có Khiêm ở nhà và lúc anh đi vắng là hai con người khác biệt hoàn toàn.
Ăn cơm xong bé Vân kiếm cớ phải làm bài nên chạy tọt vào phòng để không phải đối mặt với Linh. Như thế lại càng hay. Linh không phải nhìn thấy nó nhiều. Chả hiểu sao nhìn thấy bé Vân cô lại liên tưởng đến mẹ nó rồi đâm ghét lây nó ra.
Con bé ngồi vào bàn học mà đầu óc nó cứ lơ mơ trên mây ấy. Trong đầu nó chỉ toàn hình ảnh của An. Lúc cô giảng bài rồi mỉm cười nhìn nó, cả lúc hai cô trò ăn kem, má nó bị lem An đã lấy khăn giấy lau cho nó, rồi cả cái lúc ở nhà An nữa…Nó vô tư nằm trên giường An ôm con gấu bông to bự của cô mà muốn thiếp đi không muốn về.
“Em nhớ cô quá! Ước gì giờ này cô ở đây!” Nó lôi quyển vở viết trên lớp thẳng tay xé toạc ra rồi viết vào giấy. Xong dường như nó lại sợ ai nhìn thấy được. Nó liền vô tròn lại rồi ném xuống gầm giường.
Vân học không tốt ở tất cả các môn. Chật vật lắm nó mới lên được lớp. Bảng điểm toàn lẹt đẹt điểm trung bình. Con bé không hẳn là lười học nhưng không hiểu sao nó học không vô được. Bạn bè học một vài lần thì hiểu bài nhưng nó thì cả năm sáu lần mới hiểu. Trước đây, Khiêm cũng từng thuê gia sư dạy cho con nhưng học được ít hôm thấy con bé không có tiến bộ, họ đều từ chối khéo không muốn dạy. Khiêm biết năng lực của con nên cũng không ép nó. Chỉ là mong nó biết đọc biết viết và học cho xong chương trình phổ thông là anh mãn nguyện rồi.
Vần vã một lúc thì nhớ đến ngày mai có tiết của An. Nó liền lấy quyển vở viết văn của cô ra đọc. Xong nó lấy quyển sách giáo khoa ra đọc nội dung bài học hôm sau để chuẩn bị trả lời cho tốt. Tự dưng nó thích học môn văn kì lạ. Nó ghi ghi chép chép tự trả lời mấy câu hỏi trong sách giáo khoa. Quyển về soạn văn của nó chi chít những dòng chữ nắn nót. Nó trân trọng từng con chữ cũng giống như tình cảm của nó dành cho An vậy.
Được một lúc thì mệt quá, nhỏ ngủ gục trên bàn nhưng miệng thì vẫn nở nụ cười. Chắc là nó đang tưởng tượng về ngày mai. Ngày mai nó sẽ được gặp cô nó.
***
12 giờ đêm Khiêm mới về đến nhà. Linh ngồi coi tivi cả đêm không dám ngủ để chờ anh.
Vừa nghe thấy tiếng xe ô tô ngoài cổng, Linh đã nôn nóng vứt vội cái điều khiển chạy ù ra cổng mở cửa.
Khiêm lái xe vào gara rồi bước xuống đi vào nhà. Thấy ti vi còn mở cô biết ngay là Linh vẫn còn thức đến giờ chờ mình.
“Sao cô còn chưa ngủ?” Khiêm cúi xuống cất đôi giày lên già, người thoang thoảng hơi men.
“Em…Em còn chờ anh. Anh chưa về sao mà em có thể ngủ được.” Linh thỏ thẻ nói. Lần nào Khiêm về muộn, cô ta cũng thức cùng như vậy để chờ cửa.
“Lần sau cô cứ ngủ trước đi. Khi nào về tôi sẽ tự bấm chuông. Không cần chờ.”
“Em chờ được mà. Không sao đâu anh!” Linh đi ngay đằng sau Khiêm. Cô cảm nhận rõ mùi men rượu trên người Khiêm thoảng ra. Trong lòng cô lại rộn lên những tia sóng rạo rực.
“Anh… Anh để em cất cho!”
Linh định đưa tay lấy chiếc áo vest trên tay Khiêm cất hộ nhưng tay anh vẫn giữ chặt lấy chiếc áo của mình.
“Không cần đâu.”
Linh giả vờ lấn vào gần Khiêm nhưng anh lại cố tình lánh ra.
Khiêm đã chếnh choáng say rồi nhưng vẫn còn đề phòng với cô như vậy. Bao nhiêu lần rồi, Linh cố tình đụng chạm mỗi lần Khiêm uống say nhưng anh đều tránh. Chẳng lẽ đến ngay cả khi say anh ta vẫn tỉnh táo đến vậy? Hay anh ta không thích đàn bà? Không! Không thể! Cho đến giờ Linh vẫn không thể hiểu nổi tại sao Khiêm lại như vậy?
“Con bé ngủ chưa?” Khiêm nhìn vào phòng con hỏi. Anh thừa biết giờ này con bé đã ngủ rồi nhưng vẫn hỏi.
“Nó ngủ rồi anh ạ.”
“Ừm! vậy cô cũng ngủ đi!”
Khiêm lãnh đạm đi vào nhà tắm. Linh nhìn theo vừa tiếc nuối vừa có chút gì đó ấm ức trong lòng. Cô vẫn chưa chịu đi ngủ mà kiếm cớ dọn dẹp lòng vòng gì đó, chờ Khiêm đi ngủ rồi mới đành lòng vào phòng.
Khiêm rửa ráy sơ qua, thay bộ pijama rồi đi về phòng ngủ. Khiêm khá chỉnh chu và cẩn thận. Lần nào đi tiếp khách về anh cũng phải vệ sinh sạch sẽ rồi mới đi ngủ. Có lẽ tính cách này đã được rèn rũa trong môi trường quân đội trước đây của anh.
Linh không hỏi thêm Khiêm gì nữa, cô chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nghía người đàn ông đó, trong lòng rộ lên những ước mong mà chưa bao giờ đạt được.
Khiêm đi qua phòng con gái, mở cửa để nhìn xem con gái ngủ nghê thế nào. Đây là thói quen của anh mỗi lần về nhà.
Điện vẫn sáng, con bé đang nằm ngủ gục trên bàn học. Khiêm liền chạy vào phòng con nhẹ nhàng lật đầu con sang một bên. Cái bút hằn nguyên bên má phải của nó. Có vẻ như nó đã ngủ được một lúc lâu rồi. Chưa bao giờ con bé ngủ gục như thế này cả. Bình thường nó chỉ học được một lúc là lên giường đọc truyện tranh, chơi búp bê rồi đi ngủ.
Khiêm khẽ bế con bé lên giường rồi kéo chăn đắp cho nó.
Linh đứng ở ngoài nhìn lén thấy Khiêm lâu ra ngoài thì cũng chạy vào xem thế nào.
“Sao vậy anh?”
“Con bé nó ngủ gật ngay trên bàn. Tôi chưa thấy nó ngủ gật bao giờ. Chắc là hôm nay nó làm gì mệt quá hả?”
“Không! Không có đâu anh! Nó về nhà ăn cơm xong cái là vào phòng học ngay. Em không để nó đụng chân đụng tay vào làm việc gì cả.” Linh vội vàng phân bua. Dường như cô ta sợ Khiêm mắng.
“Ý tôi không phải việc đó…”
“À… tôi nhớ ra rồi. Mấy hôm nay nó hay đi sớm về muộn với cái cô gì đó. À… cái cô hôm nọ đến nhà mình đó anh. Cô ta dẫn nó đi chơi ở đâu ấy mãi chiều tối mới về. Người thì lấm lem bẩn thỉu đầy mồ hôi ra. Em thấy cô ta là giáo viên nhưng chả ra dáng giáo viên tí nào. Ăn nói thì lấc cấc, thái độ thì cộc lốc. Em đang lo bé Vân nhà mình mà bị cô ta dụ dỗ lôi kéo thì có ngày hư thân không chừng. Bây giờ giáo viên cũng nhiều người bát nháo lắm. Trên tivi á, đầy vụ giáo viên vớ vẩn ra ấy. Thời đại bây giờ khác xưa lắm. Giáo viên bây giờ cũng không chuẩn mực như ngày xưa đâu.”
Khiêm nhìn con không nói gì. Thấy anh có vẻ như không phản đối về lời nói của mình, Linh nói tiếp:
“Em đang định nói với anh, từ ngày mai để em chở con bé đến trường bằng xe máy, không để con bé đi xe đạp nữa, vừa đỡ mất công mà lại an toàn hơn anh ạ.”
Khiêm nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Mai hỏi con bé xem sao đã.”
“Anh đừng chiều con bé quá. Nó đang tuổi ăn tuổi lớn dễ bị người ta dụ dỗ. Từ nay em sẽ sát sao hơn.”
“Ừm. Tôi bận quá, nhờ cô trông chừng con bé hộ tôi. Cô nói chuyện nhiều với nó, có gì thì báo cho tôi ngay.”
“Anh yên tâm. Em sẽ để mắt đến nó nhiều hơn. Em coi con bé như con của em vậy đó.”
Linh vừa nói ánh mắt vừa hấp háy ngại ngùng.
“Ừm! Thôi cô đi ngủ đi! Muộn rồi.”
“Vâng! anh cũng đi ngủ đi cho khỏe!”
Linh chạy lại vén chăn của bé Linh cho gọn gàng rồi mới ra ngoài. Miệng tủm tỉm cười thầm.