Mẹ kế_38

 Chương 38:

 

Mọi việc cưới xin được nhanh chóng lên kế hoạch với đạo diễn chính là hai bên bố mẹ An và Khiêm.

 

Tin cô An cưới bố của bé Vân chỉ trong một buổi sáng đã lan khắp cả trường sau khi An phát thiệp mời. Ai cũng há hốc miệng ngạc nhiên khi hay tin. An chưa từng công bố mình có người yêu. Đùng một phát cô cưới chồng, mà là một phụ huynh của học sinh mình dạy. Có vài người thì nhìn cô với con mắt soi mói, chẳng hiểu vì sao cô trẻ đẹp, phơi phới như vậy mà lại đi lấy một người đàn ông đã qua một đời vợ mà lại còn có con riêng. Ở cái trường này, cô chả thiếu người theo đuổi. Chắc là cô ham giàu. Nhưng nhà cô thì tiền của chẳng thiếu gì. Ai mà biết trước được, người ta càng giàu lại càng ham tiền. Tiền mà, ai chả ham…

 

Thỉnh thoảng An cũng bắt gặp vài ánh mắt hoài nghi như thế khi cô phát thiệp mời. An chả hoài để ý. Miệng là của họ. Họ muốn nói gì, nghĩ gì thì cô cản làm sao nổi. An càng vui vẻ thì họ lại càng cố tình moi móc coi lý do vì sao cô lại chọn như vậy mặc dù sự việc chẳng liên quan gì đến bát cơm của họ cả. 

 

Những người đồng nghiệp lớn tuổi hơn thì nhìn An với con mắt cảm phục. Vì họ hiểu An lựa chọn một người đàn ông từng trải, từng đi qua đổ vỡ hẳn là một lựa chọn dũng cảm. Họ chúc mừng cô với và chắc chắn cô sẽ hạnh phúc.

 

Riêng bé Vân thì hãnh diện lắm. Nó nói với các bạn nó rằng cô An sẽ làm mẹ nó. Cả lớp ồ lên tranh nhau hỏi han. Đứa nào đứa nấy nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ. Vài cô bạn thì có ý ghen tị vì tự dưng cô chủ nhiệm xinh đẹp giỏi giang của chúng lại trở thành mẹ của riêng con bé Vân này. Có một người mẹ như vậy ai mà chẳng muốn chứ. 

 

***

 

Bà Khoan muốn gặp riêng An nói chuyện. Bà cố tình kêu bố con Khiêm ở nhà còn bà và An đi chợ. 

 

“Mình vào một quán uống nước nào đó kín kín để nói chuyện nhé con.”

 

Bà Khoan đột nhiên đề nghị khiến An có chút lo lắng.

 

“Có chuyện gì hả bác?”

 

“Không! Là bác muốn nói chuyện một chút với con, trước khi con chính thức trở thành con dâu bác!”

 

An hơi lo lắng nhưng cũng chiều theo ý bà Khoan, chở bà vào một quán cà phê, khuất trong khu phố nhỏ.

 

Vừa ngồi xuống ghế, bà Khoan đã nắm lấy tay An cảm kích:

 

“Bác cảm ơn con và gia đình đã chấp nhận bố con thằng Khiêm. Thật bao nhiêu lời nói cũng không nói hết những ân tình này. Cuộc đời bác chưa bao giờ có thể ngờ được đến lúc cuối đời mình lại có thể gặp được chuyện vui như thế này. Con biết không! Từ nhỏ, cả gia đình dòng họ bác đã rất tự hào về thằng Khiêm. Nó học giỏi, bản lĩnh và rất nghiêm túc. Từ thời đi học nó luôn mang lại vẻ vang cho gia đình dòng tộc. Gia đình bác đặt bao nhiêu hi vọng vào nó. Hi vọng càng nhiều thì kỳ vọng lại càng lớn. Bác cứ nghĩ nó sẽ có một cuộc sống sung túc, một gia đình hạnh phúc. Nhưng nó lại chọn vào ngành cảnh sát hình sự. Công việc vừa vất vả vừa nguy hiểm. Quanh năm suốt tháng phải xa gia đình, xa người yêu mà không ai biết được chính xác nó ở đâu, làm gì. Người yêu nó chỉ vì không chờ đợi được đã phản bội nó như cháu đã biết. Rồi vợ nó cũng vì không chịu được cô đơn mà bỏ con lại đi theo nhân tình. Hai người đàn bà đi qua đời nó đã không thể thông cảm được cho sự lựa chọn của nó. Thực chất đó không phải là tình yêu phải không con? Bởi nếu là tình yêu thực sự thì nó sẽ đủ lớn để có thể vượt qua những trở ngại kia. Con trai bác nó đã quá thất vọng và mất niềm tin vào phụ nữ. Nó không còn có cảm giác với bất kỳ người phụ nữ nào dù bác có ra sức mai mối vun vén cho đến khi nó gặp được cháu. Bác nhìn thấy niềm vui và cả sự lo lắng từ trong đáy mắt nó. Bác cảm nhận được tình yêu trong trái tim con trai bác đã sống trở lại. Nó còn mãnh liệt hơn thời trước. Bác chưa từng thấy nó lại hay buồn vui bất chợt như bây giờ. Nó đang yêu và yêu rất cuồng nhiệt như chưa bao giờ được yêu. Bác hạnh phúc lắm và càng mừng hơn nữa khi biết con cũng có tình ý với nó, đặc biệt là tấm lòng của con đối với con bé Vân. An ạ! Một lời nói không thể nói hết những tâm tư của bác đối với con. Ngôn ngữ của bác cũng không đủ để truyền tải nó đến con cho con hiểu bác hàm ơn con đến mức nào. Con trai đã gặp được con rồi, bác hi vọng hai đứa trân trọng mối nhân duyên này dù gặp chuyện gì đi chăng nữa. Bác tin con sẽ là kim chỉ nam cho cuộc đời con trai bác! Bác… Bác… Thật sự bác…”

 

Bà Khoan vừa nói vừa nghẹn ngào không nói được nữa.

 

Nước mắt An cũng chảy dài trên má tự lúc nào. Cô siết chặt bàn tay già nua của bà Khoan.

 

“Mẹ! Con cảm ơn mẹ đã trân trọng con như thế này! Con sẽ không bao giờ quên những lời dặn dò và dạy dỗ của mẹ ngày hôm nay. Anh Khiêm thật may mắn khi có một người mẹ luôn hết lòng vì con như mẹ. Chúng con nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ không làm mẹ phải lo lắng nữa. Quá khứ của anh Khiêm hay bất cứ chuyện gì có xảy ra trong tương lai đi nữa, chúng con nhất định sẽ ngồi lại nói chuyện cùng nhau. Nhất định sẽ không để bất kỳ rào cản nào xuất hiện ngăn cản mối quan hệ giữa chúng con. Mẹ hãy yên lòng mẹ nhé!”

 

“Cảm ơn con! Con gái!” Bà Khoan vòng tay qua lưng An ôm cô vào lòng. Hệt như những bà mẹ dặn dò con trước khi cho con về nhà chồng. Không hề có một chút gờn gợn giữa mẹ chồng và nàng dâu.

 

***

Đám cưới của An và Khiêm được diễn ra ngay sau một tháng lễ ăn hỏi. Khỏi phải nói, nó to nhất nhì cái làng này. Bà Khoan không muốn để An thiệt thòi vì mang tiếng làm vợ hai nên đã cố tình thu xếp thật chu đáo. Lễ lạt khách khứa đủ cả.

 

Rạp cưới được đóng ở khu vườn rộng trồng cây ăn quả của ông bà Khoan. Bà Khoan chẳng tiếc mà thuê người chặt cả mấy chục cây xoài đi làm bãi đãi cỗ. Ai cũng thầm thì nhà bà Khoan kỳ này chơi lớn quá. 

 

Ngày cưới, khách khứa họ hàng xa xôi ở đâu được mời đều đi đến cả. Phần vì lâu lắm rồi nhà bà Khoan mới có việc hỉ, phần vì tò mò cô dâu thứ hai nhà bà, phần vì nể gia thế nhà bà ít nhiều cũng có tiếng trong họ hàng. Có người không được mời cũng cố tình đến rồi trách móc bà Khoan sao không mời. Bà Khoan toàn phải cáo bận quá mà thiếu sót rồi xin lỗi người ta vài câu cho đẹp lòng đôi bên.

 

Hàng xóm láng giềng thì khỏi bàn, ai có công việc gì cũng phải gác lại để đến xem đám cưới chú Khiêm này. Khiêm khá nổi tiếng ở làng. Bọn trẻ con thì ngưỡng mộ vì từng làm cảnh sát hình sự, người lớn thì tò mò vì Khiêm cưới vợ hai lần. Người ta muốn xem xem mặt mũi cô dâu thế nào. Nghe nói nhà cô dâu cũng không kém cạnh gì nhà chú rể.

 

Bạn bè đồng nghiệp của An cũng đến dự đủ cả. Người thích cô thì đến chúc phúc. Người không thích cũng đến xem mặt mũi chú rể như thế nào mà khiến An chấp nhận làm vợ lẽ. Có lẽ mấy người đó đang mong muốn nhìn thấy một người đàn ông vừa già vừa xấu đứng bên cạnh An hơn thì phải. Nhưng thật là xui xẻo cho họ khi vừa chạm mặt chú rể ở nhà gái, họ đã phải thất thần mà thốt lên: Chú rể quá phong độ và lịch lãm! hệt như những ông chú nam thần ở phim Hàn Quốc mà họ thường ôm mộng bao đêm!

 

Đoàn xe chú rể và cô dâu vừa đến nơi. Cả làng nhốn nháo tranh nhau xem mặt cô dâu. 

 

“Cô dâu trẻ quá nhỉ!”

 

“Trông cứ như búp bê ấy nhỉ!”

 

“Cô dâu mà cắt tóc ngắn trông ngồ ngộ chưa kìa! Nhưng xinh cực kỳ!”

 

“Thì chú rể có kém cạnh gì! Bao năm rồi mà anh ta vẫn đẹp như vậy!”

 

Những lời bàn tán của cứ rì rầm. Có người không kiềm được mà nói to lên. Rồi hai ba người, rồi cả đám không ngại ngần gì nữa mà nói to hơn. 

 

Bàn ghế không đủ cho khách ngồi. Bên đàng trai đành phải đứng dậy nhường ghế cho nhà gái. Rất nhiều người hiếu kỳ đứng ở bên ngoài rạp cũng cố rướn cổ lên nhìn ngắm cô dâu. 

 

Mấy cô bạn gái của An thì rỉ tai nhau: 

 

“Trời má! Chú rể như thế này hèn chi mà con An nó giấu kĩ thế!”

 

 “Thật chứ, người như thế này một đời vợ chứ hai đời tao cũng tình nguyện lấy.”

 

 “Mà sao anh ta tuyệt vậy mà vợ lại bỏ nhỉ?”

 

 “ Chắc có vấn đề.”

 “Nghe nói anh ta từng là cảnh sát ngầm.”

 

“À, chắc vậy nên vợ không chịu được cô đơn nên bỏ hả?”

 

 “Chắc là vậy. Chứ trông anh ta tuyệt thế kia mà.”

 

“Cái con An này! Trông vậy mà không phải vậy nhờ!”…

 

Các cô dự đám cưới nhưng lại không chú ý đến những gì MC nói mà chỉ chăm chú vào câu chuyện của cô dâu chú rể. Hay nói chính xác hơn là chỉ chăm chăm nhìn chú rể rồi bàn luận.

 

MC giới thiệu cô dâu chú rể đứng dậy ra mắt hai bên họ hàng trong tràng pháo tay rộn ràng của khách mời. Khiêm trịnh trọng nói lời cảm ơn đến mọi người đã đến chúc phúc và đặc biệt là hai bên bố mẹ đã hết lòng vun vén cho hai vợ chồng mình. Anh ôm vợ và cảm ơn cô đã đến với cuộc đời bố con anh. Bé Vân cũng được người bạn thân của Khiêm dẫn đến trao nhẫn cho hai người. Con bé rơi nước mắt ôm lấy An nghẹn ngào gọi “mẹ” khiến tất cả mọi người ai cũng rưng rưng. Những người phụ nữ thì sụt sịt lấy rút vội chiếc khăn giấy lau nước mắt. Mấy người đàn ông cũng không giấu được xúc động ngoảnh mặt quay đi giấu giọt nước mắt vừa rơi xuống má chứ đàn ông gì mà khóc thì mất mặt quá.

 

Bà Khoan thì vừa cười vừa khóc. Niềm hạnh phúc vỡ òa khiến bà không kiềm chế được cảm xúc và bà cũng không muốn giấu niềm hạnh phúc này. Ông Khoan nắm tay vợ cười mãn nguyện. Bên ngoài rạp có một người phụ nữ bịt kín mặt mũi cũng cố rướn người vào xem mặt cô dâu chú rể. Đến đoạn bé Vân ôm lấy cô dâu thì cô khẽ cúi mặt xuống rồi rời đi trong lặng lẽ không ai hay.