Mẹ kế_35

Chương 35:

 

An học được bao nhiêu món ăn trên mạng đều nấu thử cho Khiêm ăn. Khiêm như một chuyên gia ẩm thực xuất sắc. Chỉ cần nếm qua là anh biết ngay món này thiếu thứ gì, cần thêm lửa hay rút bớt, gia vị đậm nhạt thế nào là vừa. Khiêm thích nhìn cái cách An cặm cụi nấu nướng. Tuy có chút vụng về nhưng lại đáng yêu làm sao. Còn An thì thích thú mỗi khi Khiêm nếm thức ăn do mình nấu. Vỡ òa ôm anh một cái khi anh gật đầu khen ngon hoặc cũng có khi căng mắt đăm chiêu mỗi khi mày Khiêm nhíu lại khi món ăn chưa đạt tới độ chuẩn ngon… Được cái An không buồn mà lại càng có hứng thú khi nghe Khiêm góp ý cách làm cho lần sau.

 

An quên mất việc rong ruổi trên phố hoặc vào shopping mỗi khi buồn. Mà bây giờ cô cũng chẳng còn thời gian mà buồn nữa. Thời gian của cô đã dành hết cho công việc ở lớp, bên bố con Khiêm còn lại ở ở những khu thực phẩm ở siêu thị rồi về căn bếp đang dần trở nên quen thuộc ở nhà Khiêm.

 

Hễ một món ăn An thành công là cô lại về nhà trổ tài nấu cho bố mẹ ăn thử. Bà Lành giờ chỉ thỉnh thoảng mới phải vào bếp. 

 

Ông Bình ăn những món con gái nấu thì tấm tắc khen ngon. Ông gắp thức ăn cho bà Lành. Bà Lành thờ ơ ăn chả biểu hiện cảm xúc gì. Bà vẫn còn giận An mà. Nhưng mà phải thừa nhận là An đã nấu ăn lên tay hẳn chỉ trong vỏn vẹn vài tuần ngắn ngủn.

 

Thấy con gái ngày càng tốt lên, bố mẹ nào mà chẳng vui trong dạ. Bà Lành cũng vậy. An rõ ràng đang hoàn thiện trở thành một người phụ nữ của gia đình. Đây là điều mà bà mong nhất. 

 

Ông Bình quan sát thái độ và biểu hiện của vợ mấy ngày qua thấy tình hình có vẻ khả quan lên rồi. Nhất là cái cách bà ứng xử với Khiêm không còn gay gắt lạnh nhạt như trước nữa. Có lẽ bà cũng đã nhận ra sự chuyển biến tình cực từ con gái mình nên cũng xuôi xuôi rồi.

 

Tối thứ bảy, Khiêm lại đến nhà An chơi. Như mọi lần trò chuyện một lúc thì ông Bình ý tứ hối hai người đi chơi. Chờ cho bọn họ đi rồi, ông sẽ nói chuyện với bà về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

 

Khiêm và An vừa đi được một lúc thì Hùng đến. Anh không gặp hai người. Cũng cả tuần rồi anh không đến đây. Anh ngại phải chạm mặt với Khiêm. 

 

Bà Lành thấy Hùng đến thì cảm giác hơi ngượng, một phần cũng thấy có lỗi với anh.

 

Ông Bình thì khá bình thản bởi ông biết Hùng vẫn chỉ mãi là một người bạn bình thường của con gái ông mà thôi nên không có gì phải gượng gạo cả.

 

Vào nhà chỉ thấy ông Bình bà Lành, Hùng thoáng buồn nhưng cũng cố gắng mở lời:

 

“An đi chơi rồi hả bác?” Hùng rụt rè hỏi. Thực ra thì anh cũng không muốn biết câu trả lời lắm vì anh biết nó sẽ khiến anh đau lòng lắm.

 

“Ừm. Nó cũng vừa  mới đi ra ngoài.”

 

Hùng biết, vậy là An đã đi với người ta rồi. Anh không muốn hỏi kỹ nữa.

 

“Cháu… Thực ra… Cháu đến đây là về vụ bọn côn đồ hành hung An hôm nọ. Người ta yêu cầu An có mặt để hỏi một số việc. Con đến đây để hỏi xem An có yêu cầu gì không. Nếu không thì để con nói với họ để họ xử cho nhanh, không cần cô ấy có mặt cũng được.”

 

Hùng nói mà vẻ mặt cứ buồn xo. Ông Bình thấy vậy liền tiếp lời:

 

“Bác nghĩ con An nó không thích làm lớn chuyện đâu. Cháu cứ nói với họ đúng luật mà làm.”

 

“Vâng! Cháu cũng nghĩ vậy.”

 

Bà Lành nhìn Hùng, thấy anh vẫn còn tận tụy quan tâm đến con gái mình thì trong lòng áy náy lắm. Dù nói thế nào thì bà vẫn tiếc chàng rể hụt này lắm lắm, cứ khấp khửng muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.

 

“Vậy…Nếu không còn gì nữa, cháu xin phép ra về.”

 

Hùng ấp úng, giọng không thể giấu được nét buồn bã kéo dài trong lời nói.

 

“Hùng…” Bà Lành lên tiếng: “Bác xin lỗi cháu về chuyện của An. Thật sự bác không biết phải nói sao với cháu mới phải nữa.”

 

Bà Lành nói nhỏ, giống như thể chính bà vừa gây ra tội gì đó với Hùng.

 

“Dạ! Không sao đâu ạ. Cháu biết hai bác cũng thương quý cháu. Nhưng biết làm thế nào được. Chúng cháu không có duyên phận. Có lẽ là cháu không đủ tốt như cô ấy mong muốn…”

 

Hùng nói đến đây thì giọng nghẹn cả đi.

 

Bà Lành vừa cảm thấy có lỗi lại vừa cảm thấy đáng thương quá liền nói:

 

“Không phải là cháu không tốt. Mà là do con gái bác không biết nhìn người. Cháu vừa hiền lành tử tế lại sự nghiệp vững vàng. Cô gái nào mà lấy được cháu mới là phước ba đời. Con gái bác đúng là ngu muội. Ai đời…”

 

“Thôi mà bà!”

 

Bà Lành định tuôn ra một tràng giang đại hải những ấm ức trong lòng với chàng rể hụt vì trong nhà này chẳng ai về phe bà cả. Nhưng thật may là ông Bình đã ý tứ cản lại được.

 

Ông Bình kéo tay vợ xoa xoa trấn tĩnh bà rồi rót thêm một chén nước mời Hùng:

 

“Bác biết, cháu vẫn còn buồn vì chuyện con bé An. Nhưng như cháu nói đấy, duyên phận cả. Hai đứa không thành duyên nhưng hai bác lúc nào cũng quý cháu như con cháu trong nhà. Nếu cháu muốn cứ đến chơi không phải ngại gì cả.”

 

“Vâng! Cháu cảm ơn hai bác đã không chê trách cháu điều gì mà lại còn yêu quý cháu như người nhà thế này. Thật lòng cháu rất cảm kích.” 

 

Bà Lành càng nghe Hùng nói thì lại càng thấy não nề. 

 

“Đấy! Người ta đàng hoàng tử tế thế này mà lại…” Bà Lành không kiềm lòng được lại bắt đầu chê trách con gái.

 

Hùng thấy bà Lành cứ luôn trách giận An nên cũng nói thêm vào cho cô:

 

“Bác gái ạ. Cháu biết bác rất quý cháu và cũng muốn chúng cháu nên duyên. Nhưng mà anh ta… À… người yêu An ấy, anh ấy cũng là một người đàn ông tử tế. An… Cô ấy chọn anh ấy cũng là một điều dễ hiểu. Nhân đây cháu cũng mong bác đừng giận An nữa. Mong bác hãy chấp nhận họ.”

 

Hùng nói xong mà cứ như muốn khóc. Anh cũng không hiểu mình vừa nói ra những điều gì nữa. Nhưng có lẽ vì quá yêu An, có thể cả thương nữa nên anh luôn đứng về phe cô bất chấp. Kể cả điều đó có thể làm cho trái tim anh đau đớn. Tình yêu là gì nhỉ? Người ta nói trong tình yêu thì luôn ích kỷ, chỉ luôn mong muốn người đó là của riêng mình thôi. Vậy mà anh đang làm cái quái gì vậy? Anh đang mong cho tình địch của mình hạnh phúc. Anh bị hâm mất rồi. Có lẽ vậy!

 

Bà Lành nghe xong những lời này của Hùng thì mắt rưng rưng nhìn chồng.

 

Hùng thấy mình sắp khóc thật rồi, không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa. Có lẽ anh sẽ khóc mất. Mà khóc ở đây thật thì mất mặt quá. Thế nên anh đành phải cáo bận để ra về.

 

Bà Lành tiễn Hùng ra tận ngõ, để anh ra về rồi mới tiếc ngẩn ngơ vào nhà ngồi phịch xuống ghế trách chồng:

 

“Đấy! Ông thấy chưa! Con người ta đàng hoàng tử tế như thế! Con gái mình có làm sai thì nó vẫn bênh chằm chặp vậy. Nó còn muốn gì nữa? Tôi thấy kiếp này, con An không lấy được thằng Hùng thì coi như bỏ rồi.”

 

Ông Bình nghe vợ nổi giận nói năng chả nghĩ suy gì nhưng vẫn không nổi xung cãi vã với vợ mà vẫn từ tốn nhấp mấy ngụm nước chè. Chờ vợ hạ hỏa xong ông mới nói:

 

“Bà nghĩ thế nào nếu như bà lấy một người mình không yêu?”

 

“Đàn bà thì cần quái gì yêu. Miễn là người ta đối xử tốt với mình là được.” Bà Lành vẫn hậm hực bảo thủ giữ khư khư ý kiến của mình.

 

“Đấy là bà nghĩ thôi chứ con gái chúng ta không nghĩ như vậy. Nó có tài, xinh đẹp lại độc lập thì tội gì phải lấy một người nó không yêu về làm chồng.”

 

“Còn hơn là lấy một người đã một đời vợ lại còn có con riêng.”

 

“Một đời vợ thì làm sao?”

 

“Thì ông cứ nghĩ mà xem. Đàn ông phải thế nào thì vợ nó mới bỏ chứ. Chứ tốt đẹp thì nó bỏ làm gì. Ví như tôi đây, nếu lấy được một người chồng tốt thì tôi giữ khư bằng mọi giá, còn lâu tôi mới bỏ. Ông là đàn ông, ông không thể hiểu được tâm ý phụ nữ nghĩ gì đâu.”

 

“Chính vì tôi là đàn ông nên tôi mới hiểu đàn ông hơn bà đấy. Tôi nói cho bà nghe nhé. Bà nói thằng Khiêm không tốt nên vợ nó mới bỏ. Vậy tại sao cô ta lại để con lại cho nó luôn? Nếu anh ta không tốt thì phải đem luôn con đi chứ?”

 

“Cái này…” Bà Lành ấp úng .

 

“Bà cũng làm mẹ rồi chẳng bà hiểu. Không ai thương con bằng mẹ đúng không? Thế mà cô ta lại để con lại cho chồng. Đàn ông mà ở vậy nuôi con mười năm thì rất hiếm đấy.”

 

“Nhưng lỡ cô ta không tốt. Có phải tất cả các bà mẹ đều thương con đâu. Ông không thấy đấy sao? Trên tivi báo đài người ta nói đầy ra đấy. Bao nhiêu phụ nữ đẻ con ra vứt vãi ngoài bãi giác, rồi còn nhẫn tâm vứt con từ chung cư xuống cho chết nữa.”  Bà Lành vẫn cố bào chữa cho ý kiến của mình.

 

Ông Bình nghe xong thì ôm vai vợ cười nói:

 

“Nếu cô ta xấu như vậy thì thằng Khiêm nó bỏ đúng rồi. Bà còn thắc mắc gì nữa nào!”

 

“Tôi không biết. Tôi không cãi lại được với lý lẽ bố con nhà ông.” Bà Lành giận  lẫy đẩy tay chồng ra xa khỏi vai mình. Lần nào cũng vậy, hễ tranh cãi là là chỉ có bà một phe. Mà bà thì lúc nào cũng đuối lý trước những lời lẽ rất thuyết phục của cha con ông Bình.

 

Thấy vợ giận dỗi, ông Bình ngồi dịch lại gần vợ, nắm tay vợ dỗ dành. Ông không muốn vợ căng thẳng về chuyện này nữa. Càng không muốn cả gia đình vì chuyện này mà không vui. Rõ ràng, mọi chuyện đang tiến triển rất tốt. Ai cũng vui vẻ. Chỉ có bà Lành là tự làm tình làm tội bản thân không chịu thừa nhận.

 

“Thôi nào! Vợ yêu quý của tôi ơi! Bà đừng cố giữ những định kiến xưa cũ nữa. Ngay cả thằng Hùng cũng thừa nhận Khiêm nó là đứa tử tế còn gì. Có ai mà lại đi nói tốt cho tình địch của mình không? Bà nghĩ đi! Chỉ có mình bà là nghĩ xấu cho nó thôi. Thằng Khiêm nó là đứa từng trải, nó sẽ biết cách trân trọng và gìn giữ hạnh phúc của mình. Chả phải tự nhiên mà nó ở vậy mười năm nuôi con cho đến khi gặp con mình đâu. Con An không phải là đứa ngu dại. Bà không tin người ta thì cũng phải tin con mình chứ! Đúng không?”

 

Trước những lời lẽ thuyết phục của chồng. Bà Lành đương nhiên chẳng thể nói được lời nào nữa rồi nên đành thoái thác:

 

“Mặc kệ cha con nhà ông đấy! Rồi sau này khổ đừng có kêu tôi!”

 

Bà Lành giận lẫy chồng đứng dậy đi vào phòng mình. Ông Bình cười bao dung nhìn theo vợ lắc đầu: “Đúng là phụ nữ! Rõ ràng đã xuôi xuôi rồi mà còn không chịu thừa nhận. ”