Mẹ kế_32
Chương 32:
Thấy con gái không nói gì, bà Lành liền nói lớn:
“Điều cậu ta nói, có thật không?”
An nhìn Khiêm lần cuối thấy anh cũng đang nhìn mình, vẻ mặt rất tự tin, ánh mắt như muốn nói tất cả đã có anh đây rồi, em đừng lo. Ánh mắt An chạm vào ánh mắt của Khiêm. Như có một luồng sức mạnh vô hình luồn sang trái tim cô. An khẽ gật đầu:
“Vâng ạ!”
“Trời đất ơi!” Bà Lành chới với suýt ngã. May mà An cũng đứng gần ngay đấy nên đỡ kịp.
“Mẹ! Mẹ có sao không ạ?”
“Mau đưa bác lên giường đi em!” Khiêm hối An. Cả nhà cuống cuồng dìu bà Lành vào phòng.
“Đưa gối đây cho anh!” Khiêm nói với An.
An làm theo lời Khiêm răm rắp. Khiêm để gối dưới đầu bà Lành kê cao lên. Anh có nghiệp vụ sơ cứu người bị ngất xỉu nên chỉ một lúc thì bà Lành đã tỉnh táo lại.
“Bà, bà thấy thế nào?” Ông Bình ngồi ngay bên cạnh vợ hỏi.
“Mẹ! Mẹ sao rồi?” An cũng lo lắng không kém.
“Mày! Mày còn hỏi mẹ mày làm gì! Con với chả cái. Mấy người mau ra ngoài hết đi cho tôi nhờ!”
Bà Lành vẫn còn giận nên quát nhặng lên.
Thấy mẹ vừa mới bị sốc, An không dám gây chuyện tranh cãi với mẹ nên đành dịu giọng chùng xuống. Cô nói bố mình và Khiêm, Hùng ra ngoài, còn mình thì ở bên trong với mẹ.
Bà Lành nhất quyết không nhìn mặt con gái, đuổi cả An ra ngoài. Nhưng An vẫn lì lợm quỳ xuống giường cầu xin:
“Mẹ! Con xin lỗi mẹ! Con biết lỗi của con rồi. Mẹ đừng giận con nữa được không mẹ!”
“Mày biết lỗi mà vẫn còn làm ra chuyện như thế này hả con? Nếu mày muốn mẹ mày không giận nữa thì ngay lập tức cắt đứt quan hệ với cậu ta đi! Thằng Hùng nó tốt như thế mà không chịu, lại đi chịu cái thằng có một đời vợ, lại còn có con riêng nữa chứ! Sao mày ngu thế hả con?”
“Mẹ! Con xin mẹ! Mẹ con mình tạm thời không nói đến chuyện này nữa. Giờ con lo nhất là sức khỏe của mẹ. Mẹ đừng nghĩ và cũng đừng lo lắng gì cả. Nha mẹ! Mẹ mà có chuyện gì thì bố con ai sẽ lo chứ? Bố con đang còn trẻ thế! Lỡ như…”
“Mày! Mày ra khỏi phòng cho tao nhờ. Tao không cần mày lo.”
“Nhưng bố con thì cần mẹ lo. Mẹ phải khỏe để còn lo cho bố con nữa chứ.”
“Mày đi ngay đi! Mày còn ở đấy nữa là tao còn không khỏe đấy! Con với chả cái!”
An thấy mẹ còn mắng mình được nghĩa là bà chỉ giận cô thôi chứ không có vấn đề gì về sức khỏe cả. Trước đây, bà Lành cũng ngất xỉu mấy lần vì nghe tin mẹ chồng muốn cưới vợ cho ông Bình để sinh con trai. Rồi từ đó có lệ, hễ nghe chuyện gì sốc là bà lại chới với ngất xỉu. Lần này cũng vậy. Chắc có nằm mơ bà cũng không ngờ con gái bà lại đi hẹn hò với một người đàn ông đứng tuổi lại còn có con riêng.
Ông Bình và Khiêm, Hùng ngồi ngoài bàn uống nước nói chuyện. Hùng cứ nhìn Khiêm trân trân, cảm xúc lẫn lộn vừa xấu hổ vừa tủi lại có chút hờn ghen… Nói chung là khó chịu lắm.
Ông Bình có vẻ như không bất ngờ lắm. Ông nói chuyện với Khiêm rất bình thản. Hùng thấy hình như mình bị thừa ở trong cái ngôi nhà này rồi nên ý tứ xin phép về trước. Chỉ còn mình ông Bình và Khiêm ở lại nói chuyện.
Là đàn ông với nhau nên có vẻ dễ thông cảm hơn cho nhau thì phải. Ông Bình đã chú ý đến mối quan hệ giữa An và bé Vân từ lâu rồi. Nó rất không bình thường chỉ là quan hệ cô trò. Ông cũng lờ mờ nhận ra con gái mình đang yêu, chỉ là không biết người đàn ông đó như thế nào. Hôm nay ông đã gặp được người đàn ông lọt vào mắt xanh của con gái ông. Nhìn cách xử sự và ăn nói của Khiêm, lại biết thân thế của Khiêm từng phục vụ trong ngành cảnh sát hình sự, ông Bình đã hiểu vì sao con gái ông lại chọn anh chứ không phải anh chàng nhà mặt phố, bố làm to nhưng có phần ngù ngờ kia.
Ông Bình không tỏ ra phản đối mà cũng không ủng hộ. Ông nói với Khiêm, ông hoàn toàn tin tưởng vào cách nhìn người của An. Và cũng mong cô sẽ không nhìn nhầm trong sự việc quan trọng nhất của đời mình. Chỉ cần vậy thôi là Khiêm đã cảm kích lắm rồi. Hai người nói chuyện rất từ tốn, lịch thiệp không khách khí mà cũng không quá thân thiết.
Thấy An từ trong phòng bà Lành đi ra, ông Bình liền nói:
“Mẹ con chắc không sao đâu. Bả thỉnh thoảng lại hay làm mình làm mẩy như vậy mỗi khi không vừa ý chuyện gì. Hai đứa không cần lo lắng quá. Để bố vào nói chuyện với mẹ. Hai đứa cứ ngồi chơi.”
Ông Bình ý tứ nhường không gian riêng cho hai người rồi vào phòng với vợ.
Thấy không còn ai nữa, Khiêm mới lên tiếng:
“Anh xin lỗi đã không bàn bạc trước với em chuyện này mà đã nói khiến bác gái thành ra thế này. Thật sự xin lỗi em và hai bác!”
Thấy An không nói gì, Khiêm lại cảm thấy lo lo. Anh sợ An giận anh đường đột quá. Khiêm nhớ đến lời đe dọa của Diễm, rằng An đã có bạn trai con nhà quyền thế. Anh lại càng lo lắng hơn. Tự dưng anh thấy sợ. Không biết quyết định đường đột của mình hồi nãy là sai hay đúng nữa.
“An! Em sao vậy? Em nói gì đi chứ? Chẳng lẽ em…”
“Em làm sao?” An phì cười:
“Anh đứng dậy đi về đi! Khuya rồi!”
“Em… Chẳng lẽ em…”
“Không có chẳng với nhẽ gì hết! Anh về đi!” Giọng An cương quyết.
Trái tim Khiêm đập liên hồi. Chẳng lẽ cô ấy không có tình cảm với mình? Cô ấy giận mình thật?
“An! Dù em có quyết định như thế nào thì hôm nay anh cũng phải nói. Anh không muốn mình cứ hết lần này đến lần khác đánh mất cơ hội được bày tỏ với em.”
“Em nói rồi, anh đi về đi!”
An lại chỗ Khiêm kéo tay anh đứng dậy thì bất ngờ Khiêm túm lấy tay An kéo lại phía mình. Tay anh nắm chặt tay cô áp lên ngực mình.
“Anh rất thích em! Rất thích! Chẳng lẽ em không hiểu tâm ý của anh sao?”
Mặt An nóng bừng. Cô nhìn xung quanh rồi rút tay mình ra khỏi tay Khiêm:
“Ra ngoài với em!”
An vội kéo Khiêm ra khỏi nhà, đến cổng thì cô dừng lại:
“Anh làm em bất ngờ lắm có biết không?”
“Bất ngờ? Phải! Anh cũng không biết tại sao anh lại có thể làm những chuyện này nữa. Có lẽ trái tim anh đã xui khiến anh làm như vậy. Trí óc anh chẳng thể cản nổi nữa rồi. An! Em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Anh cúi đầu không nói mà chỉ khẽ gật đầu rồi mỉm cười.
“Trời ơi! Cảm ơn trời phật! Cảm ơn em!” Khiêm thở phào kéo An vào ngực mình, vòng tay ôm cô thật chặt. Đến bây giờ thì anh chẳng còn lo sợ điều gì nữa rồi. An để im cho Khiêm ôm mình như vậy. Trái tim cô cũng đang rung lên từng hồi đây. Quả thật! Có mơ cô cũng không dám nghĩ đến mình lại được Khiêm tỏ tình trong hoàn cảnh này. Anh ta đúng là khác người bình thường mà.
***
Khiêm về nhà khá muộn. Bà Khoan vẫn chờ cửa con trai. Bà vẫn giữ thói quen này mỗi khi Khiêm đi đâu vào buổi tối. Cho dù Khiêm có là con trai, có bao nhiêu tuổi thì bà vẫn lo lắng cho anh như ngày còn thơ dại. Tối nay, thấy Khiêm chuẩn bị rất lâu trong phòng mới đi ra ngoài, bà đoán là anh đang có một việc rất quan trọng. Khiêm không nói với mẹ là đi đâu và bà Khoan cũng không muốn hỏi.
Khiêm chào mẹ, gương mặt lộ rõ niềm hạnh phúc, ánh mắt sáng ngời ngời, trên môi thì cứ cười tủm tỉm. Cả gương mặt như sáng bừng lên mặc dù đã hơn 11 giờ đêm rồi.
“Sao, có chuyện vui mà ích kỷ giấu một mình hưởng hả?”
Bà Khoan hỏi con sau khi đã đóng cửa và treo chùm chìa khóa lên góc nhà.
“Dạ… Con…” Khiêm ngập ngừng, có chút ngượng ngùng.
“Gớm! Tôi là mẹ anh mà anh còn ngượng. Thế với người ta thì còn làm ăn được gì nữa hả?”
“Mẹ!”
“Sao? Nói đi! Tôi đang trong tư thế sẵn sàng để nghe anh nói đây.”
Khiêm không thể giấu được niềm hạnh phúc đang mơn man trong trái tim mình nữa. Đúng là không gì có thể qua mắt được mẹ anh.
“An… Cô ấy đồng ý làm bạn gái con rồi.”
“Hả? Thật vậy không?”
“Vâng ạ!”
“Ôi! Chúc mừng con trai của mẹ! Cuối cùng thì con cũng đã hái được quả ngọt. Thật may cho con bé Vân!”
Bà Khoan vui mừng chắp tay khấn vái cảm tạ trời đất.
“Mẹ đã nói rồi. Con bé nó tình cảm với con. Tất cả chỉ chờ con mở lời. Vậy mà con nỡ để con bé chờ đến giờ. Đánh lẽ phải nói từ lâu rồi mới phải.”
“Nhưng con và cô ấy cũng mới chỉ quen được 4 tháng.”
“Ôi dào! Quen bao lâu đâu phải là vấn đề. Quan trọng là khi gặp nhau có cảm giác gì. Có khi ngay từ lần đầu gặp nhau người ta đã nhận ra đó là một nửa còn thiếu của cuộc đời mình rồi. Mẹ vừa gặp con bé thì đã biết ngay đó chính là người phụ nữ của đời con. Mẹ cứ lo mãi. Cuối cùng thì cũng được ngủ ngon rồi. Con giỏi lắm!”
Bà Khoan cứ mãi xuýt xoa vui mừng khôn xiết. Gương mặt Khiêm đang vui bỗng chùng xuống. Bà Khoan thấy vậy liền hỏi tiếp:
“Sao? Lại có gì sao?”
“Mẹ cô ấy… Có vẻ như không thích con.”
“Sao con biết bà ấy không thích con?” Bà Khoan cũng có chút lo lắng hỏi con cặn kẽ.
Khiêm kể lại sự việc vừa xảy ra hồi tối cho mẹ nghe. Bà Khoan chăm chú lắng nghe. Có vẻ như bà không bất ngờ lắm. Nghe xong bà bình thản nói:
“Bà ấy không đồng ý con cũng có cái lý của bả. Con lớn hơn con bé những chục tuổi, lại có con gái riêng. Nếu là mẹ thì mẹ cũng không đồng ý. Huống hồ con bé điều kiện tốt thế, lại có nhiều người theo đuổi. Nhưng đó là cách suy nghĩ thông thường của những bà mẹ có con gái. Còn với trường hợp của con thì khác. Bà ấy chưa biết con là người như thế nào mới tạm thời chưa chấp nhận con. Con đừng lo, cứ từ từ mà thuyết phục. Con may mắn là có bố con bé hiểu chuyện. Ông ấy sẽ đứng về phía hai đứa. Việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian và bản lĩnh của con. Nếu con cần giúp đỡ mẹ có thể đến gặp bà ấy giúp con. Nhưng mẹ nghĩ là con trai mẹ đủ bản lĩnh để làm điều đó đúng không?”
Khiêm nghe mẹ nói xong thì nhẹ cả lòng.
“Chả có con đường nào bằng phẳng cả, con hiểu chứ? Điều thuận lợi nhất của con chính là đã có người bày cho con con đường đi đúng, lại còn có người đi cùng nữa.”
Bà Khoan vỗ vai con cười ha ha: “Ngủ thôi con trai! Bình minh sẽ bắt đầu vào ngày mai rồi đó.”
“Vâng mẹ!” Khiêm nhìn mẹ gật đầu ngoan ngoãn. Chả hiểu sao mỗi lần đối diện với mẹ, anh cứ cảm thấy như mình là một đứa trẻ nít ngày xưa. Như một nhà thơ đã viết:
“Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước mẹ dịu dàng chân chất
Con thấy mình nhỏ bé làm sao”
((Hen-rích Hai-nơ: Thư gửi mẹ. Tế Hanh dịch)