Mẹ kế_29

Chương 29:

 

Hùng dừng xe lại. Bọn kia chơi bài ngửa cũng dừng lại luôn mà không cần lén lút theo sau nữa. Hai tên ngồi sau gương mặt bặm trợn trèo xuống xe. Mặt Hùng tái xanh nhưng vẫn cố hỏi:

 

“Các anh là ai?”

 

“Không không cần biết tụi này là ai.”

 

 Một tên nhếch mép cười nhăn nhở. Tên khác lại gần An nhìn cô từ đầu đến chân rồi nói:

 

“Xinh phết đấy! Đã có bạn trai rồi cơ mà.”

 

“Các người muốn gì?” An quắc mắc khi thấy tên côn đồ lại gần mình.

 

“Muốn gì à? Đương nhiên là muốn cô em làm cho một chuyện.”

 

Hắn nói rồi nháy mắt cho tên kia hành động.

 

Tên kia tiến lại gần An. Hùng sợ hãi kéo tay An lại gần nói khẽ: “Chúng nó đông thế kia, em lên xe đi, mình chạy trước rồi báo công an sau.”

 

Hùng vừa nói vừa kéo tay An ra phía sau lùa cô lên xe mình. An cũng lùi lùi vài bước để phòng thân.

 

“Vụt!” Hùng đột ngột tăng ga chạy một mạch.

 

“Ha ha ha! Tưởng thế nào. Hóa ra người yêu cô em là một kẻ nhát gan!” Cả bốn tên cười ha ha đưa tay chỉ về hướng Hùng vừa chạy chế giễu.

 

“Vậy thôi, cô em ở lại đây để bọn anh chiều vậy.”

 

Một tên nham nhở tiến đến đưa tay ra định nâng cằm An lên trêu ghẹo thì bỗng nghe tiếng “Bụp.”

 

An tung cước đá trúng bụng hắn bay ra xa vài ba mét.

 

Hắn bị đánh bất ngờ nằm ôm bụng la oai oái rồi cũng đứng được dậy.

 

“Được đấy! Cô em khá lắm!” Một tên khác lao vào. An lùi lại vài bước giữ thế rồi tiếp tục dùng tay né đòn. Hai tên kia ngắm thấy An cũng không phải dạng dễ bắt nạt, chúng thấy cô có biết võ liền xông vào cùng lúc. An dù rất nhanh nhạy nhưng cùng một lúc bốn tên thanh niên to cao cô không thể đánh trả lại chỉ đành dùng thế né phòng thân.

 

Một tên thấy An có vẻ sắp mệt không đỡ được nữa cười nhăn nhở: “Thôi, không giỡn với cô em nữa.” Hắn cười sằng sặc rồi thật nhanh lao vào cô đưa tay ôm lấy cổ An thì bất ngờ bị một cú đá cực mạnh đạp vào ngực từ phía đối diện.

 

“Khụ Khụ!” Hắn tức thở, thở không được, mãi mới thoát được hơi ra ngoài rồi ho sặc sụa. Mặt mày xây xẩm, mắt mờ đi. Sau giây lát hắn mới tỉnh táo nhìn thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ, mặc áo thun xanh nước biển, quần jean, giày thể thao đang đứng sừng sững trước An, mắt nhìn chằm chằm về phía bọn hắn.

 

“Mày là ai sao lại xen vào chuyện của bọn  tao hả?” Tên bị thương chỉ tay về phía Khiêm cố quát lớn.

 

“Muốn chết hử?” Một tên khác chạy lại chỗ xe máy mở cốp xe lấy vũ khí đưa cho đồng bọn.

 

“Muốn sống thì cút đi!” Cả bốn tên lăm lăm mấy con dao về phía Khiêm đe dọa.

 

Khiêm nhìn bọn chúng nhếch mép cười rồi nhanh như chớp anh tung cước đá văng con dao quắm mà tên kia vừa lấy đưa cho đồng bọn.

 

Cả bốn tên thấy vậy đều xông vào. An cũng không chịu đứng yên, cô lao vào phụ Khiêm giải quyết tên đằng sau định đánh lén Khiêm. 

 

Chỉ trong dăm phút, cả bốn tên đã bị Khiêm hạ gục nằm lăn xuống đất. Tất cả bọn chúng đều không phải đối thủ của anh. Chỉ là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ chuyên đâm thuê chém mướn. Thể loại này Khiêm chả lạ gì.

 

Hùng chạy được một lúc không thấy ai đuổi đằng sau nữa mới vặn ga chậm lại nói: “Mình đi đến đồn công an báo án đi em. Anh có nhìn rõ biển số xe của bọn nó rồi.” Vừa nói anh ta vừa lấy tay lau mồ hôi còn nhỏ giọt bết trên trán: “Thật may quá! Anh cũng không đến nỗi tồi phải không?” Hùng tự chữa ngượng vì đã hèn nhát bỏ chạy nhưng chẳng thấy ai trả lời mình. Anh quay lại thì thấy trống trơn, không có An trên xe. Hùng hoảng hốt kêu lên:

 

“Chết rồi! Cô ấy đâu rồi? Có khi nào bị rớt dọc đường rồi không?”

 

Hùng quay ngoắt xe lại rồ ga chạy. Phải đi tìm cô mấy được. Dù hơi sợ lỡ gặp bọn lưu manh lúc nãy nhưng anh cũng không thể nào để An một mình được.

 

Chạy một lúc thì đến nơi. Khiêm đang đứng cùng An. Bốn tên côn đồ đang nằm lăn lóc dưới đất.

 

“An, em… em không sao đấy chứ?” Hùng chạy lại kéo tay An.

 

An khẽ rút tay mình ra khỏi tay Hùng, bẽn lẽn nhìn Khiêm rồi nói: “Không! Em không sao!”

 

“Không sao là tốt rồi!” Hùng nhìn An từ sau ra ngoài để kiểm tra. Đúng là quần áo có xộc xệch một chút nhưng người thì không sao, không thấy chảy máu chỗ nào.

 

Mải để ý đến An, thấy cô không sao anh mới để ý đến Khiêm.

 

“Cảm ơn anh đã giúp cô ấy. Thật tôi chạy đến báo công an mà không biết để quên cô ấy ở đây.” Hùng gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nói.

 

Khiêm nghe anh ta nói xong cũng bật cười nhưng cố gắng không cười thành tiếng.

 

“Không có gì!” 

 

“Sau này nếu anh cần gì giúp đỡ, cứ nói tôi, tôi sẽ báo đáp anh.” Hùng nói rồi quay sang bọn côn đồ lớn tiếng: “Rốt cuộc bọn mày là ai? Tại sao lại theo dõi chúng tao? Ai thuê bọn mày phải không?”

 

Đám côn đồ nhìn nhau không lên tiếng.

 

“Bọn mày giỏi lắm. Muốn làm anh hùng đúng không? Để tao đưa bọn mày lên đồn công an xem bọn mày làm anh hùng anh tam được bao lâu.”

 

Hùng hậm hực cầm điện thoại rồi gọi.

 

“Bọn này phải để cho công an dạy dỗ chúng mới biết sợ anh ạ.” Hùng vừa nói vừa miệt mài bấm số điện thoại cho công an huyện.

 

Chỉ vài phút sau thì công an lập tức có mặt. Ở đoạn đường này khá vắng nên xe chạy nhanh không bị kẹt đường.

 

“Giao bọn này cho mấy chú. Nhớ điều tra cho rõ ngọn ngành.”

 

“Vâng!”

 

Hóa ra mấy người công an huyện này đều là người quen của Hùng. Thế nên anh ta mới tỏ ra bệ vệ như vậy.

 

“Thôi! Cảm ơn anh một lần nữa nha!” Hùng vô tư đưa tay ra bắt tay với Khiêm với ánh mắt vô cùng biết ơn.

 

An nhìn vẻ mặt ngơ ra của Khiêm mà cũng bịt miệng cười. Không biết hai người đàn ông đó đang nghĩ gì nữa. 

 

Chưa kịp để cho Khiêm nói câu gì, Hùng đã nhanh nhảu nói:

 

“Em lên xe đi, anh chở về. Chắc bố mẹ ở nhà lo lắm đây.”

 

“Anh đừng nói với bố mẹ em làm gì.”

 

“Ờ… Thì…”

 

An nhìn Khiêm không nói gì mà ngại ngùng trèo lên xe Hùng.

 

“Oái!” Tay cô bị vướng vào vai Hùng. Lúc nãy đánh nhau, đỡ mấy cú đánh của bọn kia hình như bị thương.

 

“Em có sao không?” Khiêm chạy lại đỡ lấy tay An lo lắng.

 

“Hơi đau một chút.”

 

Khiêm xắn tay áo An lên kiểm tra thử.

 

“May không bị gãy. Nhưng em cũng không được cử động mạnh.”

 

“Vâng! Em biết rồi.”

 

Hùng nhìn hai người thấy cũng là lạ. Nhưng không đoán ra được mối quan hệ giữa họ.

 

“Để anh chở em lên bệnh viện khám!” Hùng nói.

 

“Không cần đâu anh. Thôi mình về thôi.”

 

An hối Hùng rồi nhìn Khiêm khẽ cười. 

 

Hùng lên xe quay lại chào Khiêm, miệng cười khách khí.

 

An và Hùng về nhà cũng hơi muộn. Bà Lành và ông Bình vẫn còn thức chờ con gái. Vừa bước vào cổng thấy con gái có vẻ khang khác, váy áo không được thẳng thớm, tay thì đơ đơ, bà Lành liền hỏi:

 

“Hai đứa làm sao vậy?”

 

“Chúng cháu…” Hùng đang định nói thì mới sực nhớ đến lời An dặn lúc nãy lền ấp úng rồi bỏ dở câu trả lời.

 

“Không có chuyện gì đâu mẹ.”

 

“Không có chuyện gì mà bộ dạng con như thế kia hả?”

 

“Dạ. Không có chuyện gì thật mà bác.” Hùng nhanh chóng đứng về phe An.

 

Ông Bình liếc con gái rồi quan sát thái độ của An, có vẻ như ông cũng biết hai người vừa xảy ra chuyện gì thật. Nhưng An không muốn nói có nghĩa là cô đã tự thu xếp ổn thỏa rồi. 

 

“Thôi bà, muộn rồi để con nó đi ngủ, mai còn đi làm. Chắc không có chuyện gì đâu.”

 

“Dạ, bác trai nói phải ạ.” Hùng thấy ông Bình đang mở đường lui cho mình thì hí hửng mừng hưởng ứng.

 

“Cháu cũng về đi muộn rồi.”

 

“Dạ vâng! Vậy cháu chào hai bác nhé!”

 

Lần này không như mọi lần, Hùng lại mong nhanh chóng được ra về để đỡ phải nghe những câu hỏi vặn vẹo của bà Lành. Quả thật, để anh ta nói dối thì kiểu gì cũng bị lộ.

 

An vào phòng tắm rửa sơ rồi đi ngủ. Cái tay vẫn còn nhức ê ẩm nhưng người cũng không hề hấn gì. Trước cô cũng là người tập võ nên va chạm là chuyện thường. Nhưng quả thật, hôm nay bọn chúng có 4 người lại còn có vũ khí nữa. Nếu không có Khiêm xuất hiện thì không biết cô sẽ như thế nào. Nhưng sao anh ấy lại xuất hiện đúng lúc thế nhỉ? An chợt nhớ ra. Chẳng nhẽ anh ấy vẫn đi theo mình suốt từ tối đến giờ! An thắc mắc. Cô vội lấy điện thoại của mình ra thì đã có ba tin nhắn đang chờ.

 

“Em ổn chứ?”

 

“Em ngủ rồi sao?”

 

“Có thể trả lời cho anh yên tâm được không?”

 

An đọc tin nhắn xong mỉm cười mãn nguyện. Cô cố tình chờ thêm một chút nữa xem thế nào.

 

“An!”

 

Tin nhắn chỉ vẻn vẹn có một từ.

 

“Em không sao. Chỉ bị đau sơ sơ ở cánh tay thôi. Anh không sao chứ?”

 

“Tất nhiên là anh không sao rồi. Anh chỉ lo cho em.”

 

“Anh kiểm tra lại chưa? Anh đừng giấu em. Em thấy rồi. Anh cũng bị tên kia chém sượt qua tay. Anh xem vết thương thế nào, khử trùng đi. Đừng lơ là.”

 

“Em lo cho anh ư?”

 

“Ai lo cho anh? Chỉ là em nhắc nhở anh thôi. Dù sao thì anh cũng đã cứu em một lần. Nhưng mà làm sao anh biết em ở đấy mà đến?”

 

“Anh…”

 

“Khó nói vậy sao?”

 

“À… Cũng không hẳn.”

 

“Thế thì vì sao?”

 

“Anh… Thực ra anh có đến nhà em từ sớm.”

 

“Anh theo dõi em?”

 

“Không! Không phải. Em đừng hiểu nhầm anh. Anh không có ý đó.”

 

“Vậy sao anh biết em ở đó?”

 

“Anh… Anh thấy em đi với anh ta nên cũng đi theo. Anh không có ý định theo dõi em đâu. Anh cũng không biết nữa. Tự dưng anh muốn lái xe đi đâu đó nhưng vô thức lại đi theo em.”

 

Khiêm cuống lên không biết phải nói thế nào cho An hiểu. Rõ ràng là anh theo dõi cô nhưng lại sợ An hiểu nhầm anh có ý xấu. Nhưng phải diễn đạt như thế nào thì anh không đủ ngôn từ để nói.

 

“Tóm lại là anh có đi theo đúng không? Anh lo cho em hay là anh…?”

 

“Anh nhớ em. Anh muốn gặp em. Anh muốn được biết em đang làm gì, em đang ở đâu, với ai? Anh chỉ muốn…”

 

“Thôi được rồi. Anh nói bấy nhiêu là em hiểu rồi. Dù sao thì hôm nay em cũng cảm ơn anh.Thôi, giờ thì anh ngủ đi. Tạm biệt anh! Ngủ ngon và nhớ kiểm tra lại vết thương của mình đấy!”

 

“Anh biết rồi! Em ngủ ngon!”

 

An tắt máy. Cô áp điện thoại lên ngực mình. Trái tim cô rung lên từng hồi. Những dòng tin nhắn và hành động của Khiêm từ tối đã là minh chứng tốt nhất cho mối quan hệ của hai người rồi.