Mẹ kế_28
Chương 28:
Hùng đến chơi mà chủ yếu là nói chuyện với bố mẹ An. An cáo mệt không tiếp, chỉ nói với anh mấy câu rồi đi lên phòng mình. Bà Lành thấy con gái hai hôm nay cũng buồn buồn thật, chắc là có chuyện gì không vui nên cũng không nài nỉ con gái nữa.
Hùng khá biết ý An và chiều chuộng cô. Anh ta không vui nhưng cũng không lấy đó làm buồn lòng. Có lẽ cũng quen rồi. Anh vẫn chờ đợi và hy vọng một ngày nào đó, An sẽ chú ý đến anh, dù chỉ một cách liếc mắt cũng được. Hôm nay, anh cũng nhận thấy An khác lắm, không cợt đùa thng thớm với anh như mọi khi nên Hùng thấy lo. Anh cố ý ở lại chơi lâu lâu một chút để xem tình hình An như thế nào.
An lên phòng rồi vẫn không sao nhắm mắt được. Hình ảnh Diễm và Khiêm tay trong tay nhau ở quán cà phê hôm nọ cứ chập chờn ẩn hiện lên trong trí óc cô. Khiêm vẫn chưa quên được người cũ? Cô tự hỏi lòng mà nước mắt rưng rưng. Nhưng rõ ràng cô vẫn cảm nhận được Khiêm có chú ý đến mình mà. Cả bà Khoan cũng khẳng định như vậy. Nhưng sao anh ta lại làm như vậy? Hay là cô lại ngộ nhận? Nước mắt cô tự nhiên rơi xuống, cảm giác tủi thân vô cùng. Cô giận Khiêm, cô không muốn nhìn anh ngay cả nghĩ đến thôi cũng không muốn nghĩ đến nữa. An khóc. Nước mắt mỗi lúc mỗi nặng hạt hơn. Sao lại có cái giác này chứ! Mình yêu anh ta sao? Thậm chí là yêu rất nhiều.
Cô nhìn về phía điện thoại. Cô muốn gọi cho anh. Nhưng gọi sẽ nói gì, chả nhẽ lại nói tại sao anh nắm tay cô ta? Anh ta đã là gì của mình đâu cơ chứ. An lại khóc. Cô cầm điện thoại lên rồi lại vứt điện thoại xuống. Chốc chốc lại nhìn vào điện thoại chờ mong điều gì đó cô cũng không rõ nữa.
***
Sáng sớm, Diễm đã đến nhà Khiêm bấm chuông gọi inh ỏi. Bà Khoan đang nấu ăn sáng thấy tiếng chuông bấm liên hồi cũng đâm bực. Bà tắt vội nồi nước lèo rồi đi ra mở cổng, vừa đi vừa càm ràm: “Ai mà vô ý vô tứ thế không biết.”
“Bác, anh Khiêm có ở nhà không bác?” Cánh cửa vừa hé mở thì Diễm đẩy cánh cửa mạnh vào trong khiến cho bà Khoan cũng suýt ngã. Cô ta cứ như thể quân ăn cướp xông vào nhà người ta vậy.
“Cô đến đây làm gì?” Bà Khoan kéo Diễm ra ngoài nhưng cô ta cứ hằm hằm lao vào nhà không biết xấu hổ là gì cả. Bà Khoan tuổi cao sức yếu nên không thể cản nổi cơn hung hãn của Diễm.
“Anh Khiêm! Anh Khiêm ơi!” Cô ta vừa đi xăm xăm vào nhà vừa gọi hăm hở như cháy nhà.
Khiêm mới dậy đang còn đánh răng trong phòng tắm, nghe thấy tiếng của Diễm oang oang trong nhà mình liền chạy ra ngay.
“Anh Khiêm! Anh đây rồi. Vậy mà đêm hôm qua em tưởng anh có chuyện gì rồi. Em lo cho anh lắm biết không? Sao anh lại không bắt máy của em?”
Diễm vừa nói vừa xông vào, đưa hai tay quàng qua lưng Khiêm ôm trọn lấy cơ thể anh giống như thể vợ chồng xa cách lâu ngày mới gặp lại.
Cả bà Khoan và con bé Vân đều nhìn thấy trố mắt kinh ngạc kêu lên:
“Trời ơi!”
Khiêm vặc tay Diễm xuống rồi đẩy ra ngoài:
“Cô bị điên rồi sao?”
“Phải, em điên rồi đây. Em đang điên lên vì anh đây. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Em là bạn gái anh. Là bạn gái anh đó.”
Diễm vẫn mặt dày lao vào Khiêm bất chấp. Bà Khoan chứng kiến tận mắt cảnh tượng xấu hổ này. Hèn chi mà ở quán cà phê An đã rất giận Khiêm. Đúng là không chấp nhận nổi cô ta nữa mà.
“Buông nó ra ngay cho tôi!”
Bà Khiêm lao vào kéo tay Diễm giật ra.
Diễm lại vùng tay bà Khoan ra rồi lại lao vào ôm Khiêm. Lần này Khiêm hất một cái khá mạnh khiến Diễm liêu xiêu ngã.
“Cô về ngay cho tôi. Đừng để tôi phải động tay động chân với phụ nữ.”
Diễm ngã xuống đất chới với giây lát rồi cũng đứng thẳng lên được. Cô ta sững người lại trước cách đối xử thô bạo của Khiêm với mình. Chưa bao giờ anh đối xử với cô như vậy. Cú xô ngã của Khiêm khiến cô ta rất sốc.
“Anh… Anh…” Cô ta tấm tức khóc.
“Đừng có mà làm rơi những giọt nước mắt cá sấu của cô xuống sàn nhà tôi. Mất công tôi phải lau tội nghiệp bà già này lắm!” Bà Khoan thấy con trai hành động dứt khoát như vậy thì mỉm cười hài lòng nói.
“Tôi nhắc lại lần nữa nếu cô không tự khắc ra về thì đừng trách tôi vô tình.” Khiêm lạnh lùng nói. Ánh mắt cương nghị nhìn Diễm cau lại, sắc lạnh còn hơn cả lưỡi dao mới mài láng bóng.
Diễm nhác thấy ánh mắt này của Khiêm cũng hơi rén liền hậm hực nói:
“Nếu anh đã vô tình như vậy thì đừng có trách tôi độc ác. Là do các người ép tôi.”
“Mời cô ra về cho!”
“Hừm! Các người được lắm!”
Diễm cay cú quay người bước đi. Bà Khoan cũng đi theo sau. Diễm vừa bước ra khỏi cổng bà Khoan đã đóng sầm cánh cửa lại như thể vừa đuổi được một vong tà dai dẳng.
***
Khiêm đến cổng nhà An nhưng cứ đứng mãi ở cổng ngập ngừng không dám vào. Thấy bà Lành đi thể dục buổi tối về, anh cuống quá bỏ chạy lại chỗ chiếc xe ô tô của mình giả vờ ngó lơ. Bà Lành thấy nghi nghi nhìn một lúc không thấy động tĩnh gì thì cũng đi vào nhà.
Lúc đóng cửa đi ngủ, bà Lành tò mò ngó ra cổng thì vẫn thấy chiếc xe và người đàn ông vẫn đứng ở chỗ cũ. Bà thấy lạ lắm liền đi vào nói với cả nhà:
“Hình như có ai đến nhà mình thì phải. Nhưng mà lại không vào. Lạ thật!”
“Ai mà đến nhà mình giờ này?” Ông Bình thắc mắc.
“Không phải. Đến từ chập tối cơ mà không vào, cứ đứng mãi đấy.”
“Từ chập tối sao mẹ?” An nghe mẹ nói vậy liền hỏi.
“Thì vậy mới nói. Lúc mẹ đi tập thể dục về đã thấy anh ta đứng ở đó rồi. Không biết có phải quân ăn trộm ăn cướp gì đang rình mò nhà mình không nữa.” Bà Lành tự dưng lo lắng nói với chồng: “Ông! Ông nhớ theo dõi camera coi có động tĩnh gì không. Nhớ là nhìn cho rõ biển số xe của hắn ta.”
“Gớm! Bà khéo lo. Cái xóm này an ninh lắm, chả thấy có trộm bao giờ.”
“Thì tôi cứ nhắc thế không thừa.”
An nghe mẹ nói xong thì cũng có chút nghi ngờ liền chạy ra cổng ngó xem là ai.
Vừa nhìn cái dáng người to cao vạm vỡ, cái điệu đứng cứ nhìn chằm chằm vào hư không kiểu suy tư là cô nhận ra ngay đó là Khiêm. Khiêm đến tìm cô ư? Bỗng dưng lòng An khấp khởi mừng. Được rồi. Để tôi coi tấm chân tình của anh đến đâu.
An lên phòng mình bật đèn sáng rồi nhìn xuống. Khiêm thấy phòng trên tầng bật sáng thì bất giác nhìn lên. Anh thấy cái bóng một người con gái vừa mới thoáng qua cửa sổ. Chắc là An rồi. Cô ấy đã thấy mình. Khiêm mừng thầm trong bụng. Anh ngước nhìn mãi mong An ngó xuống nhìn mình một lần. Được một lúc thì cánh cửa sổ đóng sập lại rồi đèn trong phòng cũng tắt tối um luôn. Khiêm thất thểu đành phải ra về một mình.
An muốn thử xem Hùng có thật lòng với mình hay không. Nếu anh ta đã đến tìm cô thì có nghĩa là cũng có quan tâm đến cô rồi. Để chắc chắn anh ta có cảm giác gì với mình cô liền gọi Hùng đến chở cô đi chơi.
Hùng nghe tin An gọi mà cứ ngỡ mình đang mơ. Anh ta phải bắt An nói lại hai lần để khẳng định đây không phải là giấc mơ mà chính là sự thật. An phì cười và cũng cảm thấy hơi có lỗi với anh chàng này vì đã phải lấy anh ta ra làm phép thử cho tình cảm của cô. Nhưng cô chẳng còn cách nào khác, với lại Hùng bị cô cho ăn bơ quen rồi, bị cô đối xử như vậy anh còn chả giận nữa là… An đành tặc lưỡi làm người xấu một lần.
Tối. Hùng đến rất sớm. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng ủi phẳng lì, quần tây đen, giày đen bóng loáng, xịt nước hoa thơm ngào ngạt đến đón An đi chơi.
Lúc Hùng đến, An mới thông báo với bố mẹ là mình đi chơi với anh làm bố mẹ cô cứ tưởng hôm nay trời sập rồi. Ông Bình thì nhìn con gái bán tín bán nghi, chắc là nó mới nghĩ ra trò gì mới chứ con gái ông đời nào chấp nhận Hùng. Ông biết tính tình nó mà. Còn bà Lành thì ngược lại. Bà hồ hởi mừng thầm hối con gái cứ lên sửa soạn cho đẹp, việc nhà để bà dọn dẹp cho.
An lên phòng mình mở cửa sổ nhìn xuống để chờ Khiêm đến. Mười lăm phút sau thì Khiêm xuất hiện thật. Thấy Khiêm đang mở cửa xe đi xuống, An liền chạy xuống tầng hối Hùng ra cổng đưa mình đi chơi trước mặt Khiêm.
Khiêm đứng ở cửa xe ô tô, vừa mới bước xuống đã trông thấy An lả lướt cười nói với Hùng rồi lên xe anh ta.
Khiêm đứng trơ trơ mắt nhìn An như không tin đây là sự thật. Anh phải mất mấy mấy chục giây mới sực tỉnh táo lại. Khiêm vội vàng lên xe và bám theo xe An.
Hùng chở An đi ra công viên bằng xe máy. An muốn đi bằng xe máy của cô. Là cô cố tình để Khiêm thấy rõ mà. Hai người ngồi nói chuyện. Hùng thì thao thao bất tuyệt về những đề tài thời sự nóng hổi, nào là Nga đánh Ukraina, rồi chiến sự các nước phương Tây các kiểu… Mình ảnh diễn thuyết trước một người khán giả duy nhất là An. Thế mà vị khán giả quý hiếm kia lại nỡ nghe tai này đổ qua tai khác chả lọt được chữ nào, chỉ “vâng”, “à” “ừ”… mấy tiếng cho có lệ. Tiếng Hùng nói bên tai An cứ o o như là ruồi muỗi bay ngang qua. Thật đáng tội.
Ngồi được một lúc lâu thì An thấy chán quá liền kêu Hùng chở mình về. Hùng có chút hụt hẫng vì hai người còn chưa tâm sự được chuyện gì về đoạn tình cảm họ thì đã phải về rồi. Nhưng không sao, hôm nay An chủ động gọi cho anh đi chơi đã gọi là tốt lắm rồi. Xem ra mối quan hệ này đang có chiều hướng đi lên tốt đẹp. Hùng tự an ủi mình. Mọi chuyện cứ từ từ tiến lên. Chắc sẽ tốt đẹp cả thôi.
Hai người đang đi chơi đường thì có hai chiếc xe máy đi đằng sau chạy kè kè. An để ý thấy hai người này lúc nãy cũng ngồi trong công viên. Khi Hùng đứng dậy đi ra lấy xe thì bọn họ cũng đi ra theo rồi chạy đằng sau nãy giờ. Không lẽ lại trùng hợp vậy? An thấy nghi nghi liền nói với Hùng tăng ga chạy nhanh lên xem thử. Không ngờ hai người vừa tăng ga thì hai chiếc xe máy chở bốn tên côn đồ cũng tăng ga chạy vọt lên đầu chặn xe hai người lại.