Mẹ kế_27
Chương 27:
Khiêm nghe câu nói của mẹ mới có thêm quyết tâm nói ra sự thật.
“Con… Con thật sự có cảm tình với An. Con cũng không biết mình yêu cô ấy từ lúc nào nữa. Điều này chắc là mẹ cũng biết.”
Bà Khoan nghe con trai bày tỏ nỗi lòng xong thì cười khà khà nói:
“Đương nhiên là tôi biết, chứ tôi có ngốc như anh đâu. Nhưng cái điều anh ngốc nhất là sự cả nể trong tình yêu. Tôi cũng biết anh chả yêu thương gì con bé Diễm ghê gớm kia đâu mà là do nó chèo kéo anh. Anh ngây thơ quá mà. Đúng là dại quá.”
Bà Khoan lắc đầu chê trách con rồi nói tiếp:
“Giờ thì anh nghe đây. Nếu như anh đã xác định tình cảm của mình rõ ràng như vậy thì phải làm cho tôi hai việc. Thứ nhất là phải nói rõ cho cô ta biết, anh không còn tình cảm gì với cô ả để ả hết đường hi vọng. Nếu ả còn mặt dày chèo kéo anh, lúc đó phải dùng biện pháp mạnh. Cô ta đã bỏ anh một lần, thì sẽ có lần hai, lần ba. Tôi điều tra về cô ta rồi, cũng hai ba đời chồng rồi chứ không ít. Loại đàn bà đó không bao giờ được bước chân vào nhà tôi. Thứ hai là phải đến xin lỗi An ngay lập tức. Anh đừng nói là anh không có lỗi gì, lỗi là do cô ta chèo kéo anh. Nhưng cái lỗi của anh chính là cho cơ hội để cô ta chèo kéo mình mà lại còn khiến người khác nhìn thấy. Cho dù anh không có lỗi thật nhưng vẫn phải xin lỗi. Tôi cũng nói cho anh biết luôn, con bé An nó cũng có cảm tình với anh nên mới phản ứng như vậy. Ngay tối hôm nay tôi ở nhà trông con bé Vân, anh phải đến ngay nhà nó cho tôi, không được chậm trễ phút giây nào.”
Khiêm cúi đầu lắng nghe mẹ diễn giải một thôi một hồi, ngoan ngoãn như một anh học trò hiền lành trước một người giáo viên nghiêm nghị. Cũng phải thôi, bà Khoan trước đây cũng từng là giáo viên mà, cũng dậy Khiêm 3 năm cấp một chứ không ít.
Khiêm được mẹ mở đường chỉ lối cho nên cũng phần nào nhẹ nhõm và tự tin hơn. Anh gói lại món quà hôm trước, viết một dòng chữ xin lỗi vào tấm thiệp nhỏ xinh kẹp trong đó rồi đi ra tiệm mua thêm một bó hoa hồng.
Bà Khoan thấy con trai chuẩn bị chu đáo như vậy thì mỉm cười hài lòng. Xem ra lần này con trai bà lấy được dũng khí để bày tỏ với người mình thích rồi đây. Bà sắp có dâu hiền đúng ý bà rồi. Nhất là con bé Vân đáng thương kia, nó sẽ có một người mẹ thứ hai, người đã có công sinh ra nó một lần nữa.
***
7 giờ tối, Khiêm đã đứng sẵn sàng ở nhà An. Anh ngồi trong xe hít thở thật sâu để lấy thêm dũng khí bước vào. Khiêm không tự tin lắm. Anh nhìn vào gương chỉnh lại đầu óc tư thế, dù gì hôm nay cũng đến nhà bạn gái, thể nào cũng gặp phụ huynh cô ấy, anh phải chuẩn bị cho kĩ một chút.
Khiêm ngắm nghía mình trong gương hơi lâu một chút. Chưa bao giờ anh lại màu mè như vậy. Nhưng hôm nay hồi hộp quá.
“Thôi nào, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên chứ. Sẽ ổn thôi.” Khiêm tự cổ vũ mình rồi cầm bó hoa và hộp quà mở cửa bước ra khỏi xe.
Một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà An gõ cửa. Đúng là người đàn ông lùn lùn hôm trước. Anh ta đến đây tìm An? Chắc chắn là như vậy rồi. Khiêm lùi lại đằng sau mui xe quan sát.
Người phụ nữ ra mở cửa, lại là mẹ An. Gương mặt bà cười tươi rạng rỡ nói cười mời Hùng vào nhà. Bà mở toang cánh cửa để xe Hùng tiến vào rồi khép lại trước mặt Khiêm như thể đóng lại cơ hội của anh. Khiêm đứng trân trân, lòng buồn rười rượi. Người ta đã vào rồi thì anh mặt mũi nào mà vào nữa. Chẳng lẽ hai người lại đụng mặt nhau. Chàng trai kia chắc chắn là được lòng bố mẹ An nên bà mới tỏ ra vui vẻ đến vậy. Rõ ràng, anh là người đến trước vậy mà anh lại để người đàn ông kia vào nhà trước mình. Cơ hội đã mở ra cho anh nhưng anh lại không biết chớp lấy thời cơ. Lỗi này chính là do anh rồi, anh còn biết trách ai nữa.
Khiêm ngồi trong xe chờ cả tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy Hùng ra về. Có lẽ nào cô ấy giận mình hay đã hiểu lầm mình nên đã chấp nhận hắn ta rồi không? Khiêm đau khổ nghĩ đến cảnh An tay trong tay với người đàn ông khác không phải là mình. Tim anh đau nhói. Anh đập tay mình vào vô lăng xe máy bất lực. Là tại anh, tại anh tất cả.
Khiêm không muốn chứng kiến cảnh An bên người đàn ông nào khác ngoài anh. Anh không thể! Tự dưng Khiêm lên cơn ghen dù chỉ là trong tưởng tượng. Nếu như An đi ra ngoài cùng người đàn ông đó thì anh phải làm sao đây? Anh không biết mình sẽ hành động như thế nào nhưng chắc chắn là anh không thể ngồi im đó được. Khiêm càng nghĩ càng thấy mình không thể chịu đựng được. Nếu cứ đứng trước cổng nhà cô như thế này thì chắc anh phát điên mất.
Khiêm lái xe đi lòng vòng một lúc mới trở về. Anh lầm lũi bước vào nhà. Bà Khoan vẫn còn thức chờ cửa anh. Bé Vân đã ngủ. Khiêm chỉ chào mẹ rồi xin phép lên ngủ trước.
Bà Khoan thấy thái độ buồn bã của con cũng đoán được tình hình không mấy khả quan. Nhưng bà cũng tôn trọng quyền riêng tư của con nên không cố chen vào hỏi an nữa. Bà muốn anh cũng nên tự chiêm nghiệm mối quan hệ này của anh.
Khiêm lên phòng mình trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Anh lấy điện thoại trong túi áo định gọi điện cho An nhưng nghĩ đến Hùng đang ở đó lại thôi. Anh nhắn cho An cả chục tin nhắn nhưng rồi lại để trong hộp thư rác không dám gửi đi. Hình ảnh Hùng và An đang đi bên nhau đang dần gặm nhấm trái tim anh. Càng ngày càng đau tê tái. Khiêm không tài nào chịu được nỗi đau này. Nó cứ dấm dứt râm ran đến mụ mị cả người đi. Anh chưa bao giờ có cái giác đau khổ là lạ như thế này. Kể cả chuyện mười lăm năm trước khi hay tin Diễm đã bỏ mình theo chồng định cư ở nước ngoài.
Vết thương lòng cứ râm ran mãi không thôi. Nó vượt quá ngưỡng chịu đựng của Khiêm. Càng nằm thì càng nghĩ thì hình ảnh An và Hùng cứ chập chờn ẩn hiện. Khiêm không chịu được đành đi lên tầng thượng hút thuốc. Lâu lắm rồi anh lại hút thuốc. Chỉ có hút thuốc mới khiến tinh thần anh bị vơi đi sầu muộn đôi chút.
Bà Khoan dưới này nghe tiếng động nhỏ liền tỉnh dậy. Người già khó ngủ, chỉ cần có tiếng thở mạnh cũng làm bà thức tỉnh. Bà khẽ khàng đi lên lầu thì thấy phòng con trai mình đang hé mở. Bà ngó vào thì không thấy con trai đâu. Bà hơi lo lắng. Phòng khách không có, phòng ngủ cũng không thấy đâu thì chắc chắn là anh đang trên sân thượng rồi. Mà nó lên sân thượng giờ này làm gì? Đã hai giờ sáng rồi. Bà Khoan lo lắng rồi cũng lần mò lên sân thượng xem thế nào.
Thấy con trai đang ngồi ở ghế đá hút thuốc, ánh mắt xa xăm vời vợi. Bà Khoan khẽ thở dài rồi đi lại chỗ con nói nhỏ:
“Khiêm! Khuya thế này sao con lên đây làm gì? Sương xuống nhiều cảm lạnh đó!”
Khiêm quay lại thấy mẹ liền đứng dậy ấp úng:
“Con… Con…”
“Không ngủ được đúng không?” Bà Khoan khẽ vỗ vai con trai:
“Có chuyện gì, kể mẹ nghe xem nào!”
Khiêm chần chừ giây lát rồi cũng nói thật với mẹ:
“Có một người đàn ông đang theo đuổi cô ấy. Anh ta rất thường xuyên lui tới. Có vẻ như anh ta rất được lòng bố mẹ An.”
“Vậy là con vẫn chưa gặp được con bé đúng không?”
Khiêm gật đầu buồn bã.
“Chỉ có thế thôi mà cũng làm con buồn đến vậy ư?”
“Con chỉ sợ…”
“Con không tự tin vào bản thân mình?”
Khiêm gật đầu: “Dù sao thì con cũng…”
Bà Khoan ngắt lời con. Bà biết Khiêm đang nói đến điều gì.
“Con xem lại mình đi, con không tự tin vào bản thân mình ở điểm nào? Con khoẻ mạnh đẹp trai, có sự nghiệp tiền tài, gia đình gia giáo, không có tệ nạn nào… Không phải vì mẹ là mẹ của con nên mẹ mới tự hào vì con trai mình. Là mẹ nói khách quan, con trai bây giờ có mấy đứa được như con. Con phải tự tin vào những điểm mạnh của mình. Khi tự tin vào bản thân thị tự thân họ sẽ phát ra hào quang giá trị của mình. Còn chuyện con từng đổ vỡ. Điều đó không thể quy tội con là người không tốt. Là do con thiếu may mắn trong tình yêu mà cũng một phần là con yêu sai người, đi sai đường. Con người ai cũng chả phải vấp ngã, có sai lầm. Quan trọng là sau vấp ngã đấy mình có biết rút ra bài học mà đứng lên đi đúng đường hay không. Mẹ tin con trai mẹ và mẹ cũng luôn tự hào về con trai mẹ. Đừng làm mẹ thất vọng và cũng đừng làm bản thân mình thất vọng, đặc biệt là nếu để hối tiếc thì thật là đáng tiếc. Cơ hội chỉ đến một lần trong đời, hãy biết nắm bắt con ạ.”
Khiêm lắng nghe mẹ nói mà rưng rưng xúc động. Đúng là bản thân anh có phần tự ti về hoàn cảnh khi đến với An. Anh sợ nhất là ánh mắt soi mói của bà Lành. Nếu như bà ấy biết được anh đã có một đứa con thì không biết bà sẽ nghĩ như thế nào, bà có chấp nhận không. Lại còn người đàn ông kia nữa… Đúng là những tâm tư lo lắng của anh bà Khoan đã nắm rõ, còn rõ hơn cả anh nữa.
Khiêm thấy biết ơn mẹ mình vô cùng nhưng cũng thấy có lỗi với bà vô cùng. Anh không muốn bà phải buồn và lo lắng cho anh nữa. Đúng vậy! Anh phải tự tin vào bản thân mình, tự tin vào những giá trị của mình đang có và hơn hết là không để tuột mất cơ hội của mình. Anh không muốn phải hối tiếc.
“Mẹ! mẹ yên tâm! Con sẽ không để mẹ phải lo lắng nữa. Mẹ hãy tin con! Nhé mẹ!”
“Đương nhiên là mẹ tin con trai của mẹ rồi.”
Bà Khiêm vỗ vai con trai:
“Con bé An là một cô gái hiếm có. Nó biết hoàn cảnh của con và đã chấp nhận con rồi. Quan trọng là nó rất thương con bé Vân. Nó thương con nên mới giận con đó. Còn những chuyện ngoài lề, mình từ từ giải quyết. Điều cần nhất là hai đứa biết thông cảm và hiểu cho nhau. Mẹ tin là hai đứa sẽ đi đến đích của hạnh phúc. Sau sự việc hiểu lầm lần này, các con sẽ hiểu nhau hơn. Hãy dũng cảm lên! Chả có gì đáng ngại cả. Những chuyện khó khăn trước kia con còn vượt qua được cơ mà, chút hiểu nhầm này có nhằm nhò gì đâu, phải không?”
“Vâng! Con cảm ơn mẹ! Con biết mình phải làm gì rồi.”
Bà Khoan nhìn con mỉm cười hài lòng. Bà tin con trai bà lần này. Cũng tin vào đoạn đường tình cảm của An và Khiêm. Hai người họ sinh ra là đã dành cho nhau.