Mẹ kế_26

Chương 26:

 

Bé Vân leo lên xe An ngồi mà không lên xe của bố. An không nói gì mà lái xe chạy vù đi trước Khiêm. Khiêm cũng chạy bám theo hai người. Khiêm cố tình chạy theo sát An không dám vượt lên trước.

 

Về đến cổng, Khiêm vội vàng xuống xe trước chạy lên mở cổng. An đỡ bé Vân xuống xe rồi nói:

 

“Em vào nhà đi!”

 

Con bé nhìn An rồi lại nhìn bố nó. Khiêm vội vàng nói khẽ:

 

“Cô… Cô vào nhà chơi đã!”

 

“Thôi tôi bận lắm, tôi về đây.”

 

An nói, tỏ ra không vui cũng không tức giận gì.

 

“Chuyện hồi nãy… Không phải như cô thấy đâu.”

 

“Tôi không thấy gì cả. Anh không cần giải thích. Thôi anh vào nhà đi.”

 

Nói xong An nhìn bé Vân: “Vào nhà đi em!”

 

“Vâng ạ!” Con bé nói giọng buồn bã níu tay áo bố nó giật giật. 

 

Khiêm nhìn con gái, tay muốn níu tay An lại nhưng lại không dám.

 

An quay người chỉnh lại váy áo rồi vặn ga chạy thẳng.

 

Bé Vân nhìn An đi rồi, mặt nghệt ra. Nó nhìn bố nó giận dỗi rồi đi vào nhà. 

 

Khiêm nấu cơm xong. Con bé cũng giúp bố nó dọn cơm ra bàn. Dạo này nó cũng học được cách giúp đỡ người khác cùng làm những việc nhỏ vừa với sức mình. Nhưng nó không nói gì với bố. Cả buổi ăn cơm nó cũng không nói chuyện. Hôm nay nó ăn có một chén cơm dù Khiêm đã cố tình làm thêm vài món ngon cho nó.

 

Ăn cơm xong con bé vào phòng của mình ngay mà không ở lại phòng khách xem ti vi như mọi lần nữa. Khiêm biết là nó đang giận mình. Từ dạo xảy ra chuyện của Linh đến giờ, Khiêm cũng sợ không dám để con gái một mình. Anh để ý đến con nhiều hơn. Như lời An nói, anh phải gần gũi với con hơn. Rõ ràng, con bé cũng có tiến bộ thật. Nó bày tỏ cảm xúc với bố, vui, buồn, giận dỗi… chứ không im ỉm giấu kín trong lòng như trước nữa. Khiêm mừng vì điều đó. Anh thầm cảm on An rất nhiều.

 

Khiêm chờ một lúc cho nó học bài xong mới lại phòng con gái gõ cửa.

 

“Vân ơi! Bố vào được không con?” 

 

Bé Vân không học bài mà nó đang ngắm mấy cái nơ buộc tóc mà An mua cho nó. Nghe bố gọi nó mới đứng dậy uể oải mở cửa, gương mặt không mấy vui vẻ.

 

Khiêm thấy con bé đang cầm mấy món đồ của An thì biết ngay nó đang nghĩ về cô.

 

“Hôm nay con làm sao thế?”

 

“Con buồn vì bố đã làm cô An buồn.”

 

“Bố có làm gì để cô An buồn đâu.”

 

“Bố đi với cô đó. Bố còn cầm tay cô đó nữa. Cái cô đó hôm bữa đến nhà ta. Cô ấy nhìn con, con sợ lắm. Sao bố lại đi với cô ấy chứ?”

 

“Con nói sao? Cô ấy đến nhà mình rồi sao?”

 

“Hôm bà nội còn ở đây. Có cả cô An nữa. Con không thích cô ấy. Cô ấy rất đáng sợ. Bố đừng cho cô ấy đến nhà mình nữa.”

 

Con bé tự dưng tỏ ra sợ hãi khi nhắc đến Diễm. 

 

“Không! Con đừng sợ. Cô ấy sẽ không bao giờ đến đây nữa.”

 

Khiêm ôm vai con trấn an.

 

“Bố! Bố hứa đi!”

 

“Bố hứa!”

 

“Con không giận bố chứ?”

 

“Không giận, chỉ là không vui đâu.”

 

“Thôi được rồi. Để bố gặp cô An xin lỗi cô ấy. Con sẽ không buồn nữa chứ?”

 

“Thật không ạ? Bố hứa đi!”

 

“Ừm! Bố hứa!”

 

Bé Vân nhìn bố cười toe toét: “Vậy được rồi. Con đi ngủ đây!”

 

Con bé thay đổi tâm trạng ngay lập tức khi nghe Khiêm nhắc đến An. Khiêm nhìn con bé vui mà lòng cũng vui lây. Không lẽ An quan trọng với con bé đến vậy? Không chỉ có vậy! Mà ngay cả với bản thân mình nữa. Khiêm thầm nghĩ.

 

Có tiếng chuông điện thoại gọi đến. Khiêm cầm máy lên xem thì thấy đó là số của Diễm. Bé Vân thấy điện thoại bố nó reo liền nói:

 

“Ai vậy bố?”

 

“À, người ta gọi nhầm.”

 

“Bố đừng nghe điện thoại cô kia nha bố!”

 

“Ừm. Bố biết rồi. Con ngủ đi!”

 

Khiêm bật đèn ngủ rồi với tay tắt điện để con gái.

 

Anh đóng cửa rồi lên phòng mình. Tin nhắn của Diễm liên tục gửi đến. Khiêm không đọc mà quăng điện thoại ra bàn. Diễm lại gọi tiếp. Tiếng chuông điện thoại cứ reo lên hết lần này đến lần khác. Khiêm bực mình với lấy điện thoại tắt nguồn cho yên chuyện.

 

Khiêm nghĩ đến thái độ của An lúc nãy. Nghĩ đến cả lời bé Vân nói, An không vui. Ngay cả con bé cũng nhận ra điều đó. An hôm nay cũng tỏ ra lạnh lùng với anh, khác hẳn mọi lần. Nếu cô ấy giận mình thật thì có nghĩa là cô ấy có quan tâm đến mình. Khiêm cố giữ cho đầu óc mình thật tỉnh táo để suy đoán. Nếu không có cảm tình với mình thì sao lại phải giận mình chứ! Khiêm tự suy luận rồi chợt mừng thầm. Hóa ra trong cái rủi cũng có cái may. Ít nhất là anh cũng khẳng định được An có quan tâm đến mình. Còn chuyện hiểu nhầm kia thì anh sẽ giải thích cho cô hiểu. Khiêm hí hửng mừng thầm bấm nguồn điện thoại trở lại nhắn tin cho An.

 

Điện thoại vừa mở nguồn thì hàng chục tin nhắn của Diễm gửi tới. Khiêm đang nhấn nút xóa không cần đọc thì lại có số máy của Diễm gọi tới. Hình như là cô ta ngồi canh điện thoại của anh từ nãy giờ thì phải.

 

Rõ ràng, Diễm sẽ không buông tha cho anh nếu không giải quyết dứt khoát. Nghĩ vậy, Khiêm liền cầm máy nghe.

 

“Sao anh không nghe máy của em? Em nhắn tin cũng không nhắn lại luôn. Anh làm cho em lo lắm anh biết không…Anh có biết là…?”

 

Vừa nhấc máy Khiêm đã nghe một tràng giang đại hải những câu trách hờn của Diễm. Cô vừa nói vừa khóc thút thít. Bài này cô đã diễn đi diễn lại với Khiêm không dưới hàng chục lần. Và lần nào cũng hiệu quả. Nhưng lần này anh lại cảm thấy sợ hãi và chán ngán với những lời này của Diễm.

 

“Diễm! Nghe anh nói!” Khiêm cắt ngang lời nói của Diễm: “Anh muốn nhắc lại một lần nữa cho em rõ. Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc mười lăm năm trước rồi. Em đừng cố níu kéo nữa, sẽ không có ích gì đâu. Chúng ta mỗi người đã có cuộc sống riêng. Anh mong em đừng làm phiền đến cuộc sống của anh. Từ nay cũng đừng tìm gặp anh nữa. Đặc biệt là đừng đến nhà anh làm phiền người nhà anh.”

 

Những câu nói dứt khoát và vô tình của Khiêm khiến Diễm rất bất ngờ. Cô ta không nghĩ là Khiêm lại có thể nói những câu cạn tình cạn nghĩa như thế với mình. Rõ ràng, mới hôm trước, anh vẫn còn nhẹ nhàng tình cảm với cô dù chưa chấp nhận cô mà.

 

“Có phải tại cô ta không? Có phải vì cô ta mà anh đối xử vô tình với em như vậy không? Là cô ta phải không? Anh nói đi!”

 Diễm tức giận tra hỏi Khiêm, Đến lúc này, cô ta đang bộc lộ bản chất của mình.

 

Khiêm nghe thấy giọng điệu tra hỏi gắt gỏng của Diễm thì càng thêm ngán ngẩm.

 

“Phải! Là vì cô ấy. Nếu em đã biết rồi thì mong em cũng hãy tránh xa cô ấy ra và cũng đừng hi vọng gì về mối quan hệ của chúng ta nữa. Nếu em vẫn còn chút tự trọng thì hãy tự động rời xa anh. Coi như là giữ lại một chút hình ảnh đẹp về nhau. Vậy nhé! Anh tắt máy đây!”

 

Khiêm nói xong không chờ Diễm trả lời thì tự động tắt máy. 

 

Diễm tức tối gọi lại không được thì hét lên ném vỡ điện thoại. Như thế này là quá lắm rồi! Anh ta dám! Là chính cô ta! Tất cả là do cô ta! Diễm la lối om sòm đến nỗi mẹ và anh trai phải chạy vào phòng xem có chuyện gì.

 

***

Bà Khoan chăm cháu ngọai xuất viện về quê xong thì gọi điện báo cho An sẽ lên vào chiều nay. Bà muốn gặp An trước tiên nên mới nóng lòng gọi cho cô.

 

An không muốn gặp Khiêm nên đón bé Vân tan học rồi chở đến nhà luôn. Không ngờ là hôm nay Khiêm cũng đi làm về sớm. Anh định sẽ đến nhà An đón con gái rồi gặp cô giải thích chuyện hôm nọ luôn. Hai người bọn họ gặp nhau một cách không ngờ nên có phần gượng gạo.

 

Bà Khoan gặp An thì mừng lắm, lại còn có cả Khiêm ở nhà nữa. Bà hối Khiêm mau chở bà đi siêu thị mua đồ đạc về nấu nướng mời An ở lại ăn cơm nhưng cô đã từ chối. Bà Khoan nhìn thái độ dứt khoát của An và cái cách ngập ngừng muốn nói nhưng không thể nói của con trai mình cũng phần nào đoán được nguyên nhân. Chắc chắn giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra rồi. 

 

Bà để An về xong mới gọi bé Vân vào phòng hỏi chuyện. Đi hỏi già về nhà hỏi trẻ. Trẻ con có gì sẽ nói đấy. Bà muốn biết đã xảy ra chuyện gì giữa An và Khiêm.

 

Bé Vân ngây thơ kể chuyện An nhìn thấy Diễm và bố nó nắm tay nhau ở quán cà phê hôm nọ. Bà Khoan nghe xong nhưng vẫn không thể tin con trai mình lại làm như thế với Diễm. Rõ ràng là anh có cảm tình với An. Chính bà nhìn thấy điều đó mà. Không lẽ Diễm đã bỏ bùa mê thuốc lú gì con trai bà? Hay cô ta đã giở trò gì để lôi kéo Khiêm trở lại con đường cũ? Không! Đương nhiên là không bao giờ! Bà phải bảo vệ con trai mình, và hơn hết là cháu gái mình. Bà không muốn cuộc đời con trai mình lại sa xuống hố sâu một lần nữa. 

 

Ăn cơm xong, chờ cho bé Vân đi ngủ, bà Khoan mới gọi Khiêm ngồi xuống nói chuyện một cách nghiêm túc.

 “Con ngồi xuống đi! Mẹ có chuyện quan trọng muốn nói.”

 

Khiêm nghe thấy mẹ nói như vậy cũng lờ mờ đoán ra bà muốn hỏi chuyện gì rồi. 

 

“Vâng!”

 

“Chuyện của anh đáng lẽ ra đến lúc này mẹ đã tạm yên tâm rồi. Nhưng mẹ không ngờ anh lại để mẹ thất vọng như vậy. Mẹ nghe con bé Vân nói con lại đi gặp cô ta lại còn nắm tay nắm chân gì đó để con bé nhìn thấy.”

 

“Không phải như mẹ nghĩ đâu ạ.”

 

“Nhưng có chuyện hai đưa nắm tay nhau không?”

 

“Dạ…” Khiêm ấp úng.

 

“Vậy là đúng rồi. Mẹ không cần biết là anh cố ý hay là bị con kia nó sấn sáp vô. Nhưng dù là lí do gì thì con cũng không nên bất cẩn để con bé nhìn thấy những thứ không hay ho đó.”

 

“Vâng!”

 

Bà Khoan nhấp một ngụm nước rồi từ từ nói tiếp:

 

“Mẹ đoán, chuyện nắm tay nắm chân kia là con Diễm nó cố tình làm vậy. Mẹ hiểu anh. Đáng lẽ mẹ không muốn xen vào chuyện tình cảm của anh làm gì. Nhưng anh là con trai mẹ. Mẹ không thể làm ngơ. Giờ con bé đó nó đã tìm tận đây rồi, nó trơ trẽn như vậy nếu con không rõ ràng dứt khoát một lần thì đời con sẽ còn phải dây dưa với nó nữa, rồi lại khổ con, khổ cháu mẹ nữa. Bây giờ, anh hãy trả lời cho mẹ biết, giữa con bé An và con Diễm, anh thích đứa nào?”

 

Câu hỏi bất ngờ của bà Khoan khiến Khiêm hơi bối rối. Anh không biết phải trả lời sao với mẹ mình.

 

Bà Khoan nhìn thấy thái độ của con trai như vậy liền nói tiếp:

 

“Với mẹ mình mà anh còn không thể nói được vậy thì trước mặt người đó, con làm sao mà nói được. Chẳng lẽ để mẹ nói thay anh à?”

 

Bà Khoan đã quyết tâm lần này thì sẽ phải làm cho đến nơi đến chốn.