Mẹ kế_20
Chương 20:
An về đến nhà thì đã hơn 1 giờ chiều. Thấy con gái báo là chiều mới về mà giờ này đã về rồi, mặt mày thì ủ rũ, bà Lành lấy làm lạ lắm.
An chào mẹ nhưng cúi đầu né tránh ánh nhìn dò xét của mẹ rồi đi thẳng vô phòng mình.
“Con bé này hôm nay lạ lắm ông! Hình như nó có chuyện gì buồn thì phải!”
Bà Lành nói với chồng.
“Để tôi vào hỏi xem nó có chuyện gì mới được.” Bà Lành sốt ruột.
“Không cần đâu. Con nó lớn rồi nó tự biết cách giải quyết. Với lại nó cũng cần có khoảng riêng tư của nó. Bà đừng có chuyện gì cũng xen vào, không hay lắm.”
Ông Bình can vợ. Ông biết tính vợ hơi tí là sồn sồn lên. Nhà có mỗi mụn con gái nên bà quan tâm nó hơi thái quá. Chuyện gì cũng muốn chen vào giải quyết thay con.
Bà Lành nghe chồng can ngăn thì cũng dằn lòng thở dài:
“Hai za! Rồi không biết có sao không nữa!”
Chân bà Lành thì không bước vào nhưng tâm trí bà thì cứ dán vào cánh cửa phòng của An nghe ngóng động tĩnh.
An để chiếc cặp xách lên bàn làm việc thả người nằm úp trên giường. Nước mắt bây giờ mới được phép chảy ra. Cô không hiểu mình khóc vì lý do gì nữa. Cô nhớ lại sự việc vừa xảy ra lúc nãy, thái độ giấu diếm của Khiêm và giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của người phụ nữ trong điện thoại. Tự dưng thấy lòng mình đau nhói.
“Người phụ nữ ấy là ai? Tại sao anh ấy lại giấu mình? Chẳng nhẽ anh ấy đã có người phụ nữ khác rồi? Không! Không phải. Nếu như vậy thì bác gái phải nói cho mình biết rồi chứ? Hay cô ta là mẹ của bé Vân? Nếu như vậy thì…”
Lòng An nặng trĩu. Cô tưởng tượng cảnh Khiêm đang đi gặp người phụ nữ đó, rồi bé Vân. Ba người họ vốn là một gia đình. Rồi họ cũng sẽ về bên nhau thôi. An thấy trái tim mình cứ như thể bị hai đó xát muối từng đợt. Tình yêu của cô và Khiêm vừa mới chớm nở đã bị tàn phai sớm vậy sao? Rõ ràng anh ấy vừa nói rất muốn nhìn thấy mình mỗi ngày mà. Chẳng lẽ đàn ông đều như thế, đều là chót lưỡi đầu môi mà thôi! Không! Anh ấy không phải là loại đàn ông đó. Nhưng rõ ràng anh ta đã giấu mình về người phụ nữ kia.
Mà sao mình lại khó chịu thế này? Mình đang ghen ư? An tự hỏi lòng mình. Nước mắt cứ đua nhau rơi xuống má. Thật khó chịu! Cái cảm giác này cô không hề muốn tí nào! Nhưng chả nhẽ lại cứ đau khổ mãi thế này! Sao tự mình phải dằn vặt chứ! Mình không phải là người như vậy! Mình phải tìm hiểu ngọn ngành chuyện này. Hạnh phúc của mình thì phải tự mình nắm giữ, không thể để tự người khác quyết định điều đó càng không để người khác làm chủ cảm xúc của mình An tự nói tự động viên mình để lấy lại lòng tự tôn cá nhân và quyết tâm của mình. Cô không nghĩ là có một ngày bản thân cô lại đau khổ vì một người đàn ông nào đó.
Tiếng điện thoại vang lên cắn đứt dòng suy nghĩ của An. Cô mở cặp lấy điện thoại lên xem thì thấy số của Khiêm đang gọi đến.
An hít sâu để lấy lại giọng điệu tự nhiên nhất.
“A lô!”
“Cô về nhà chưa? Cô không sao chứ?”
“Tôi về nhà rồi. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?”
“À… Tại tôi nhắn tin cho cô mà mãi không thấy cô trả lời lại. Tôi sợ cô có chuyện gì.”
Anh ấy nhắn tin cho mình sao? An lục tìm lại danh bạ tin nhắn. Đúng là có ba tin nhắn của anh gửi đến cho cô cách đây hơn một tiếng rồi. Lúc cô vừa ra khỏi nhà anh thì phải. Tự dưng An thấy lòng mình nhẹ hơn một chút.
“À xin lỗi anh! Nhà tôi có chút việc nên tôi không xem điện thoại.”
“Cô không sao là tốt rồi. Tôi chỉ sợ…”
Khiêm ngập ngừng ngay cả trong điện thoại.
“Anh… sợ điều gì cơ?” An cố tình khơi gợi để Khiêm nói.
“À… Mẹ tôi nói nếu làm cô giận sẽ không nhìn mặt tôi nữa.”
An bật cười chọc anh: “Hả? Anh vì sợ mẹ nên mới nhắn tin cho tôi sao?”
“Không hoàn toàn như vậy.” Khiêm vội giải thích.
“Tôi… Tôi cũng không muốn cô giận. Tôi không muốn cô hiểu nhầm.”
“Vậy thì anh đừng làm người khác hiểu nhầm.”
“Cô dạy tôi phải làm như thế nào đi!”
“Không biết!” An cười.
Tiếng cười khúc khích quen thuộc của An trong điện thoại khiến Khiêm bỗng thở phào. Cô ấy đã không còn giận mình nữa.
“Vậy là tốt rồi.”
“Sao cơ?”
“Thì cô cười là tôi thấy yên tâm rồi.”
“Được rồi. Tôi không sao. Anh nói với bác gái giùm tôi nhé. Tôi không muốn thấy bác ấy lo lắng.”
“Ừm! Cảm ơn cô!”
Khiêm cười thoải mái. Vậy là đã bớt đi một nỗi lo. Ngày mai An lại sẽ đến đây và mẹ anh sẽ không còn càm ràm về việc này nữa. Nhưng còn… Khiêm thở dài.
***
Bà Khoan đang nấu ăn trong bếp chốc chốc lại hóng ra ngoài cổng. Hễ nghe tiếng xe máy dù đang ở rất xa bà cũng bỏ dở công việc chạy ra cổng ngóng. Bà thấp tha thấp thỏm mặc dù cũng đã nghe Khiêm nói trước là An sẽ đến rồi.
10 giờ rưỡi, bà Khoan nóng ruột chạy ra ngõ đứng ngóng. Bình thường cũng tầm 11 giờ kém 20 thì An mới đưa bé Vân về đến nơi.
Một chiếc xe hơi camry màu xám đen sang trọng từ từ tiến đến đỗ tại cổng nhà bà. Bà Khoan nheo mắt nhìn cho rõ. Chắc chắn đây không phải là xe của con trai bà.
Cánh cửa cổng mở ra. Một người phụ nữ trẻ mặc chiếc váy xòe màu đỏ chói bước xuống. Cô ta đeo chiếc kính râm màu đen che gần nửa khuôn mặt nên không rõ mặt mũi là ai.
Người phụ nữ tiến gần lại chỗ bà Khoan rồi cởi chiếc kính râm xuống.
“Chào bác! Bác vẫn khoẻ chứ ạ?”
Bà Khoan nghe cái giọng có chút quen quen nhưng nhìn mãi bà vẫn không nhận ra người phụ nữ kia là ai.
“Xem ra bác quên cháu thật rồi. Cháu Diễm đây ạ.”
“Diễm?” Bà Khoan nghe cái tên chợt giật mình đơ ra mấy giây nhìn thật kỹ người phụ nữ sang trọng đang đứng trước mặt mình.
“Hóa ra là cô. Cô đến đây làm gì?” Bà Khoan thay đổi nét mặt khi nhận ra người quen. Đó chính là Diễm, người yêu cũ của con trai bà. Đã mười mấy năm không gặp cô ta khác quá. Xinh đẹp và sang trọng hơn hẳn ngày xưa. Chỉ có cái giọng nói chuyện êm như ru người ta là vẫn không thay đổi. Phải công nhận một điều cái giọng ngọt ngào này của cô ta khi nói chuyện rất khiến họ có cảm tình. Đặc biệt là đàn ông.
“Cháu mới về nước tuần trước. Hôm qua cháu có gọi cho anh Khiêm rồi. Cháu tìm mãi mới biết được địa chỉ nhà anh ấy ở đây đấy. Hóa ra anh ấy đã thay đổi nhiều bác nhỉ. Còn đổi cả nghề nữa mà cháu không biết.” Người phụ nữ làm ra vẻ thân thiết nói.
Hóa ra hôm qua con bé một mực đòi ra về là vì cô ta. Bà Khoan nhớ ra nguyên nhân của chuyện hôm qua. Chắc chắn là cô ta đã gọi điện thằng Khiêm. Người phụ nữ này không biết liêm sỉ là gì sao? Bà Khoan liếc Diễm một cái sắc lẹm rồi nói:
“Tôi nghĩ là cô không cần biết làm gì. Thằng Khiêm bây giờ nó không còn như ngày xưa. Nó cũng chẳng có gì liên quan đến cô cả. Mong cô về cho và cũng đừng tìm đến đây nữa.”
Dứt lời bà liền quay người bỏ vào định đóng cửa lại thì nghe có tiếng xe máy. Bà quay lưng ra thì thấy An đang chở bé Vân đứng ở ngõ.
“Bà ơi!” Bé Vân thấy người phụ nữ lạ mặt ăn mặc sang trọng đang đứng trước cổng nhà mình nhìn mình chằm chằm thì sợ hãi kêu bà.
“Cô là ai?” An nhìn người phụ nữ tên Diễm hỏi.
“Tôi cũng đang nóng lòng muốn biết cô là ai đây. Không lẽ cô là vợ anh Khiêm? Không đún lắm! Tôi nghe nói vợ anh ấy đã bỏ anh ấy theo tình trẻ rồi mà. Với lại trông cô cũng còn trẻ lắm, chắc không phải rồi.”
Bà Khoan nghe Diễm nói vậy thì vội kéo tay An ra sau lưng mình rồi nói:
“Tôi đã nói chuyện nhà tôi không liên quan gì đến cô rồi mà.”
“Cháu cũng chỉ muốn biết một chút thông tin về anh ấy thôi mà. Dù sao thì chúng cháu cũng một thời… Cháu cũng suýt là người nhà bác…”
“Tôi không muốn nhắc chuyện cũ ở đây nữa. Mong cô về cho.”
Bà Khoan quay lại nói với An: “Con dắt xe vào nhà đi, để bác đóng cửa. Giờ kẻ xấu nhiều lắm, chả biết đường nào mà lần.”
Bà đẩy An vào như đang ra sức bảo vệ cô.
Diễm nhìn An một lúc rồi lại nhìn bé An cười nhẹ:
“Xem ra đây là con gái anh Khiêm rồi. Đôi mắt giống bố quá! Rất đẹp!”
Con bé thấy người đàn bà lạ vừa nhìn mình vừa khen thì hơi sợ bám lấy An.
“Hai đứa vào nhà đi!” Bà Khoan nói giọng dứt khoát rồi khóa cửa lại quay lưng đẩy An và bé Vân nhanh đi vào nhà.
“Vâng! Vậy khi khác cháu ghé thăm bác ạ.” Diễm vẫn nhoẻn miệng cười tươi nói với theo.
An nãy giờ quan sát thái độ và cách nói chuyện của người phụ nữ lạ mặt. Cô đoán chắc chắn cô ta chính là người phụ nữ đã gọi cho Khiêm hôm nọ. Cô ta nói chuyện rất nhỏ nhẹ và có phần thảo mai. An mới gặp đã không ưa nổi kiểu phụ nữ như thế này. Nhưng cô ta là ai? Sao lại nói chuyện về Khiêm có vẻ rất thân mật và còn tỏ ra rất quen thân với bà Khoan nữa chứ.
An ngẩn người suy đoán về mối quan hệ của người phụ nữ kia với gia đình Khiêm. Chẳng lẽ đó là mối tình đầu của anh? Cô thật sự muốn biết giữa họ là như thế nào.
Bà Khoan nhìn thái độ và vẻ mặt suy tư của An cũng đoán biết được phần nào tâm tư của cô. Bà từng nói mong An sẽ tìm hiểu về Khiêm. Hai người họ đang trong quá trình tìm hiểu về nhau. An nói quá khứ của Khiêm cô không để tâm. Nhưng bây giờ nó không còn là quá khứ nữa rồi. Người phụ nữ kia đã xuất hiện. Và cô ta có thể xen vào mối quan hệ của hai người. An có quyền biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà Khoan lấy cớ sai bé Vân vào phòng thay đồ rồi nói với An:
“Con đang thắc mắc về người phụ nữ hồi nãy đúng không?”
“Dạ!” An khẽ gật đầu.
Bà Khoan thở nhẹ kéo tay An ngồi xuống ghế rồi nói:
“Cô ta là người yêu cũ của thằng Khiêm, không phải là mẹ con bé. Trong lúc thằng Khiêm đang làm nhiệm vụ thì bỗng dưng nó đi theo người khác sang tận Canada rồi lấy chồng ở đó luôn. Thằng Khiêm nhà bác vì chuyện đó mà đau khổ mãi 4 năm sau mới lấy vợ, là mẹ con bé Vân. Không biết tại sao tự dưng hôm nay cô ta lại quay trở về đây tìm nó. Bác nói chuyện này cho con biết mong con đừng hiểu nhầm thằng Khiêm và cũng mong con đừng rời bỏ nó. Người phụ nữ kia mồm miệng khéo ăn khéo nói nên thằng Khiêm nhà bác ngu ngốc mới bị nó lừa dối. Khó khăn lắm thằng nó mới mở lòng ra với một người phụ nữ khác là con. Bác chỉ cầu mong cho cuộc đời nó đừng gặp chuyện gì xui xẻo nữa.”
Bà Khoan vừa nói vừa xoa xoa tay An như cầu khẩn. Bà lo lắm. Lo cho con trai bà đã từng khổ sở vật vã mấy năm trời vì người phụ nữ kia. Bây giờ mọi việc đang dần khởi sắc thì cô ta lại xuất hiện. Không biết rồi đây sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng cho dù là có chuyện gì thì bà cũng phải đứng ra để bảo vệ con trai mình.