Mẹ kế_2
Chương 2:
Trên đường về nhà, An cứ ấn tượng mãi về Khiêm. Người đàn ông có vẻ ngoài đứng đắn và rất điềm tĩnh nhưng lại có sức cuốn hút đến kỳ lạ. Đôi mắt anh ta cứ như thể một hồ nước sâu thăm thẳm bí ẩn kiểu gì ấy. An cũng đã gặp nhiều đàn ông, trẻ tuổi có, trung tuổi như Khiêm cũng có nhưng chưa thấy ai có sự đặc biệt như Khiêm. An vừa nghĩ vừa buồn cười vừa thấy xấu hổ về thái độ hồi nãy của mình. Mà thôi! Có mấy ai có thể điều khiển cảm xúc của mình đâu chứ.
An về đến nhà thì thấy chiếc ô tô đậu ngoài cổng nhà mình.
“Anh ta lại đến nữa sao?” An khó chịu định quay xe đi thì Hùng đã chạy ra ngõ kịp thời. Thì ra trong lúc nói chuyện với bố mẹ An, nghe tiếng xe máy ngoài ngõ anh ta đoán ngay ra là An về nên vội chạy ra ngõ đón.
“Em về rồi à?” Anh ta nhanh nhảu chạy gần chỗ An.
“Vâng!” An thờ ơ.
“Anh nghe mẹ nói em đưa học sinh về nhà. Sao không gọi bố mẹ nó đến đón, đi một mình chi cho cực hả em?”
“Anh khéo lo. Em chạy cả trăm cây số bằng xe máy có sao đâu. Mà anh đến đây chi sớm vậy?”
“Thì lâu lâu đến thăm em vậy mà.”
“Mới hai ngày trước mà lâu lâu cái gì?”
“Hai ngày không gặp em anh cứ tưởng ha tháng vậy.”
“Thôi anh ơi! Mấy cái bài văn sến súa này anh mang đi mà tán mấy em tre trẻ ấy. Em qua lứa tuổi lãng xẹt ấy rồi.”
An nhếch miệng cười rồi tự mình dắt xe máy lách qua xe của Hùng.
“Để anh!” Hùng chạy lại định giành lấy cái ghi đông xe máy dắt hộ An nhưng cô đã nhanh chóng gạt ra:
“Anh không cần dắt hộ em đâu. Em không phải là mấy cô tiểu thư õng ẹo ngoài kia mà đến cái xe máy cũng không dắt được.”
“An! Con ăn nói kiểu gì vậy? Hùng nó có ý tốt muốn giúp con thôi mà, không cảm ơn nó được một câu lại còn xiên xẹo người ta. Con gái con nứa ăn nói chẳng giữ ý giữ tứ gì cả.”
“Dạ không sao bác ạ! Tính An thẳng thắn như thế, cháu lại thích.” Hùng tranh thủ bênh vực An.
“Nhưng em thì lại không ưa cái tính bẻm mép của anh.”
An lườm Hùng một cái rồi đi thẳng vào phòng mình.
“Đấy cháu coi, cũng là cô giáo hẳn hoi mà cái nết nó không chừa được. Sau này có làm dâu nhà ai chắc mẹ chồng họ đến họ mắng bác mất thôi.” Bà Lành phân trần với Hùng.
“Ôi bác! Bác không phải lo chuyện đấy đâu ạ. Giả như chúng cháu có lấy nhau thì sẽ dọn ra ở riêng ngay. Tính nết An thế nào, cháu rõ rồi nên không vấn đề gì cả.”
“May mà được cháu thông cảm cho. Chứ không thì…” Bà Lành nhìn Hùng với con mắt biết ơn.
Hùng là con trai phó chủ tịch huyện, hơn An 2 tuổi, học xong đại học thì xin vào ủy ban nhân dân huyện làm, tương lai thể nào cũng nối nghiệp cha. Được bố nâng đỡ nên sự nghiệp cũng thăng tiến nhanh chóng. Mới 27, Hùng đã tuổi có nhà có xe đủ cả. Cả cái huyện này mấy ai được như Hùng. Nhà mặt phố bố làm to, học hành đến nơi đến chốn, mỗi tội cái dáng hơi lùn với mặt thì hơi rỗ. Mà chả sao, con trai chỉ cần có tài là được. Cỡ như Hùng, con gái xếp thành hàng dài để cho anh lựa chọn ấy chứ. Thế mà chả hiểu sao, Hùng lại phải lòng An. Anh theo cô 3 năm rồi mà An vẫn cứ hững hờ thậm chí là thẳng thừng từ chối. Bà Lành khuyên nhủ thế nào An vẫn cứ đốp chát thẳng anh như vậy. Thế mà Hùng vẫn cố đeo bám cho được. Đàn ông con trai chung thủy được như Hùng hiếm lắm chứ. Bà Lành ưng sái cổ rồi, chỉ chờ cái gật đầu của An mà thôi.
An vào phòng mình nằm lì trong phòng, để mặc bố mẹ mình tiếp Hùng. Bà Lành nể hùng quá gọi An ra tiếp nhưng cô cáo mệt không ra. Hùng vẫn bênh An nói để cô nghỉ ngơi rồi xin phép ra về.
“Mày một vừa hai phải thôi nha con! Người ta đến tận nhà chơi mà còn không ra tiếp lấy mươi phút. Mày cứ cái tính ở vậy rồi chó nó lấy.”
“Mẹ yên tâm! Chắc chắn con không phải lấy chó đâu.”
“Cái con bé này!” Bà Lành lắc đầu ngao ngán hết nói nổi với con gái mình rồi. Nói kiểu gì nó cũng cãi lại được.
“Kiểu gì con cũng sẽ lấy chồng, mà là một người đàn ông không chê vào đâu được cho mẹ xem.” An ngước mắt mơ màng nghĩ đến một cái gì đó xa xôi.
Lâu nay có thấy nó nhắc đến chuyện lấy chồng đâu. Nó còn khinh khỉnh nói bọn con trai thời nay không ra gì, ở vậy cho sướng thân. Ngay cả Hùng, điều kiện tốt như vậy, lại còn theo đeo bám nó lẽo đẽo ba năm trời mà nó có thèm ngó ngàng tới đâu. Vậy mà hôm nay nó nói sẽ lấy chồng, mà là một người chồng không chê vào đâu được. Có lẽ nào nó đã có đối tượng rồi? Bà Lành nhìn con đoán già đoán non.
“Này! Mày có người yêu rồi hả? Có phải dẫn cho bố mẹ xem mặt coi có được hay không rồi mới quyết định đấy. Đừng có im ỉm rồi đùng phát làm một quả để bố mẹ không kịp trở tay là tao tống cổ ra khỏi nhà đấy.”
“Mẹ! Mẹ tưởng con gái mẹ là loại con gái dễ dãi như vậy sao? Người đàn ông con chọn tất nhiên sẽ khiến bố mẹ gật đầu lia lịa rồi.”
“Đừng có ở đó mà ảo tưởng. Không có đứa nào tốt như thằng Hùng đâu. Mày mà lấy nó sướng ba đời không hết ấy.”
“Nếu mẹ thích anh ta như vậy thì đẻ đứa con gái nữa mà gả đi! Con á, không bao giờ nhá!” An nói rồi ra hiệu chéo tay không đồng ý. Cái tính cô lúc nào cũng bỡn cợt như vậy. Bà Lành nhức cả đầu vì đứa con gái này lắm rồi. Khổ nỗi bà sinh được mỗi An thì không thể sinh được nữa. Chả biết tại ông hay tại bà mà mãi không thấy có gì. Đi khám bác sĩ thì không ra bệnh. Thời đó bà Lành cũng khổ sở với gia đình chồng lắm, mẹ chồng bắt phải có con trai nếu không phải cưới vợ bé cho ông Vụ để sinh con trai. May mà ông Vụ yêu vợ, kiên quyết bảo vệ bà nên cuối cùng ông bà cũng xuôi xuôi.
Cũng bởi vì chỉ có mình An nên từ nhỏ đã chiều chuộng cô như đúng nghĩa cậu ấm cô chiêu luôn. Chả biết có phải cả nhà mong con trai hay không mà tính nết của An giống hệt con trai. Từ nhỏ đã chạy nhảy lăng xăng, đầu tóc lúc nào cũng cắt ngắn như con trai. Được cái người nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn lanh lợi, đen lay láy như hạt nhãn. Cho đến bây giờ khi đã lớn, An vẫn giữ cái phong cách cũ, tóc tém và áo phông, quần jean khỏe khoắn. Chỉ khi nào đi dạy trên lớp cô mới phải diện trang phục công sở.
An chẳng biết nấu ăn vì cô chưa từng phải vào bếp bao giờ. Mãi khi là sinh viên cô mới biết cắm nồi cơm điện. Bạn bè cô đứa nào đứa nấy cũng há hốc miệng ngạc nhiên.
Bà Lành bắt đầu lo lắng khi con gái ra trường và bắt đầu đến tuổi lấy chồng. Khi thấy con chỉ biết quanh đi quẩn lại vài món luộc thì bắt đầu hoảng. Bà bắt An vào bếp đứng nhìn bà nấu mẫu rồi hôm sau bắt phải nấu lại món đó để bà thẩm định. Khổ cái là, bà Lành nói đường tai này thì nó sang tai khác, có đọng vào não tí gì đâu. Đứng được một lúc thì cô ngáp lên ngáp xuống. Thành ra bữa hôm sau cũng là món mẹ cô nấu hôm trước đó, nhưng vào tay cô không cháy thì sống, không mặn thì lại nhạt, chả ra hồn món nào. Bà Lành bó tay với con gái than vãn với chồng: “Con gái ông như vậy đấy. Rồi sao này về làm dâu người ta họ lại chửi tôi.”
Anh Vụ chả quan tâm gì lắm đến mấy việc này. Ông lại hay về phe con gái hơn.
“Ôi dào! Bà cứ phải lo đâu đâu. Lúc nó có chồng là ắt tự biết nấu hết. Từ nhỏ đến giờ bà có cho nó đụng tay vào việc gì đâu mà nó biết. Với lại khi nó không thích làm thì làm sao có kết quả tốt được. Con gái mình có phải đứa ngu đâu mà không làm được mấy cái việc vặt vãnh này. Bà thấy đấy, nó thi đại học đậu cả Ngoại thương ngon lành. Thế mà bà cứ bắt nó về học sư phạm trường làng cơ. Đấy! tài năng của nó chỗ đấy chứ còn chỗ nào nữa.”
Bà Lành nghe chồng nói thế lại càng chán nản hơn. Tính chia sẻ với chồng để ông nói con gái mà ai dè ông cũng lại về phía An. Như thế thà chả nói còn hơn.
An nằm trong phòng, đầu óc cứ ẩn hiện hình ảnh của Khiêm. Chợt cô nhớ ra điều gì đó liền ngồi bật dậy. An mở laptop cá nhân vào trang vnedu của trường tìm hồ sơ lý lịch của học sinh lớp mình dạy.
“Lê Thị Bảo Vân.
Mẹ: Nguyễn Cẩm Kiều.
Nghề nghiệp: Nội trợ.
Bố: Trần Gia Khiêm
Nghề nghiệp: Bộ đội”
“Con bé có mẹ mà. Sao nó lại nói nó không có mẹ nhỉ? Hay bố mẹ nó ly dị rồi? Còn người phụ nữ ở nhà bé Vân kia là ai?”
Hàng loạt những câu hỏi nghi vấn hiện lên trong đầu An. Tự dưng cô thấy rất tò mò về gia đình bé Vân. Đặc biệt là anh ta.
“Hay mẹ con bé mất rồi nhỉ? Không! Nếu đã mất thì nó sẽ nói là mẹ nó mất rồi chứ. Đằng này nó lại nói là không có mẹ. Chắc là mẹ nó bỏ đi rồi? Không thể nào! Nhìn bố nó phong độ đẹp trai thế kia mà, nhà cũng có điều kiện nữa, chả có người phụ nữ nào lại dại dột như vậy! Hay là ông ta có bồ rồi ruồng rẫy mẹ nó? Có lẽ nào người phụ nữ đó là bồ ông ta? Điều này càng không thể? Trông ông ta không phải là người bồ bịch lăng nhăng. Ông ta ăn nói rất từ tốn lịch sự, ánh mắt cũng không phải dạng háo sắc gì… Chắc phải có uẩn khúc nào đó! Chắc chắn rồi.”
An tự vấn rồi lại tự trả lời một mình. Thỉnh thoảng nhớ lại bộ dạng của mình lúc mới gặp Khiêm, cô bật cười khanh khách.
“Không biết anh ta nghĩ gì về mình nhỉ?” An nghĩ thầm.
“Người đàn ông này có nhiều bí ẩn thật! Cũng thú vị lắm đây! ” An tự nhủ rồi lại tự cười một mình, trong đầu le lói nhiều ý tưởng cũng thú vị không kém. Chưa bao giờ có một người đàn ông nào lại có thể khiến cô nghĩ nhiều về anh ta đến thế!