Mẹ kế_19

Chương 19

 

Bà Khoan đi rồi, An mới đỡ ngại hơn một chút. Sau khi dọn bàn và lau dọn xong thì cô đi đến chỗ bồn rửa bát úp chén bắt giúp Khiêm lên giàn.

 

Nghe bà Khoan kể chuyện về quá khứ của Khiêm, An càng tò mò muốn biết về anh nhiều hơn. Hóa ra anh ta từng phục vụ trong ngành công an. Hèn chi mà trông người cứ bí ẩn và khó gần đến vậy. Anh ta bị phụ tình và bị vợ bỏ, chắc ít nhiều cũng vì lý do này đây.

 

Khiêm rửa bát rất khéo, kiểu giống như anh làm việc này thường xuyên thì phải.

 

“Anh xem ra cũng thạo việc nhà lắm nhỉ?” An mở lời để không khí bớt gượng gạo. Từ lúc hai người chạm tay nhau đến giờ, Khiêm cũng có phần ngượng ngùng.

 

“À. Từ trước đến giờ tôi cũng hay làm những việc này một mình.”

 

“Vậy hả? Chắc ai sau này lấy được anh sẽ được nhờ nhiều lắm đây.”

 

“Cái đó…” Khiêm chợt ngập ngừng: “ Thực ra thì tôi cũng chẳng phải là người đàn ông tốt.”

 

“Biết thế nào là tốt. Cái đó cũng tùy người cảm nhận của từng người. Cùng một việc anh làm cho họ, nhưng với người này thì thật ý nghĩa, còn với người khác lại là vô nghĩa.”

 

“Có lẽ là cô nói đúng.” Khiêm nói có vẻ buồn buồn.

 

An thấy hình như cô đang chạm vào quá khứ không mấy vui vẻ của Khiêm nên khiến anh không vui mấy. Có lẽ anh ta chưa sẵn sàng chăng? Hay là mình quá vội rồi? An nhủ thầm, có chút hối hận.

 

“Cô có muốn uống một chút cocktail không?”

 

“Anh biết pha sao?”

 

Khiêm không nói mà chỉ cười rồi từ từ tiến lại chỗ tủ lạnh lấy nguyên liệu ra pha chế.

 

An ngồi ở bàn ăn chắp tay lên má ngắm nghía Khiêm làm việc. Khiêm chăm chú vào từng động tác, rót nguyên liệu cho đến lắc mạnh bình một cách tỉ mẩn và điệu nghệ. Chẳng nhẽ anh ta việc gì cũng biết làm? An càng nhìn Khiêm càng cảm thấy thích thú về anh. Đúng như mẹ anh đã nói, chắc chắn cô sẽ không thất vọng khi tìm hiểu về Khiêm đâu.

 

Khiêm đưa cho An một ly cocktail dưa hấu màu hồng đỏ đẹp mắt:

 

“Cô thử đi!”

 

An cười rồi nhấp thử một ngụm. Mùi nồng nồng của rượu Gin pha lẫn với vị chua của chanh, vị the mát của bạc hà và mùi vị đặc trưng của dưa hấu khiến An cảm thấy sảng khoái vô cùng. 

 

“Anh giỏi thật đấy!” An ngước nhìn Khiêm khen ngợi.

 

“Nếu cô thích thì cứ đến đây. Tôi sẽ làm cho cô.”

 

“Thật không? Vậy ngày nào tôi cũng đến anh có thấy phiền không?”

 

“Không phiền chút nào. Tôi còn rất mong cô đến là đằng khác.”

 

“Hả?” Câu nói mạnh dạn của anh khiến An có chút bất ngờ. 

 

“Anh nói sao cơ?”  An đỏ mặt hỏi lại. Ly cocktail mát lạnh mà sao người cô lại nóng ran thế này.

 

“Ý của tôi là…Là tôi rất mong cô đến đây. Ngày nào tôi cũng mong cô đến. Thật lòng tôi muốn nhìn thấy cô mỗi ngày. Tôi cũng không biết từ bao giờ tôi lại có cảm giác này. Tôi xin lỗi cô! Tôi không biết phải nói thế nào cho cô hiểu nữa. Chỉ là tôi…tôi…”

 

Khiêm đang dở nói thì có tiếng chuông điện thoại gọi tới. 

 

“Xin lỗi! Tôi nghe máy một chút!” Khiêm nói rồi nhìn vào màn hình điện thoại. Là một số máy lạ.

 

“A lô!”

 

Bên kia ngừng giây lát.

 

“A lô! Xin lỗi ai đang ở đầu dây bên kia vậy?”

 

“Là em đây!” Giọng một người phụ nữ rất nhẹ nhàng lên tiếng.

 

Khiêm hơi ngỡ ngàng giây lát. Mặt anh nghễu ra. Đúng là cô ấy rồi. Cái giọng mềm mỏng ngọt như mía lùi ngày xưa. Mười lăm năm rồi không gặp nhưng vừa nghe giọng là anh nhớ ra ngay. Người con gái mối tình đầu của anh. Người phụ nữ anh rất yêu và cũng là người khiến anh đau khổ nhiều nhất.

 

Sau khoảnh khắc thất thần vì nhận ra người quen, Khiêm nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. Anh lấy tay bịt loa điện thoại lại rồi nói:

 

“Xin lỗi cô giáo! Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”

 

Khiêm lịch sự đứng dậy ra ngoài hiên, tay vẫn bịt loa điện thoại không nghe.

 

An nghe loáng thoáng tiếng của phụ nữ và nhìn thái độ của Khiêm, cô cũng lờ mờ đoán ra người phụ nữ kia chắc là có mối quan hệ không bình thường với Khiêm. Trái tim cô chưa kịp vui mừng vì những câu nói còn dở dang lúc nãy của Khiêm thì bây giờ bỗng nhoi nhói. Cô chẳng hiểu mình là đang vì cái gì nữa.

 

Khiêm nghe điện thoại vài phút sau thì tắt máy vào trong nhà. Thấy An có vẻ không vui, Khiêm liền vội giải thích:

 

“Xin lỗi cô!”

 

“Không sao!”

 

“Một người bạn lâu chưa gặp mặt tự dưng hôm nay gọi nên tôi hơi bất ngờ.” Khiêm cố giải thích để An không hiểu nhầm mình.

 

An nghe xong cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất thì anh ta cũng có lòng muốn giải thích. Có nghĩa là anh ấy cũng để ý đến cảm xúc của mình.

 

“Reng! Reng!” 

 

Điện thoại của Khiêm lại tiếp tục reo. Anh nhìn thoáng qua màn hình thì thấy số máy lúc nãy. Khiêm chẳng ngại ngần nhấn nút tắt máy. 

 

Nhưng lại tiếp tục số máy kia không buông tha cho anh. Máy anh tiếp tục reo thêm hai ba lần nữa. An thấy vậy liền nói:

 

“Tôi không sao! Anh cứ nghe điện thoại của bạn đi!”

 

“Thật xin lỗi cô!” Khiêm nói với An, ánh mắt vô cùng hối lỗi. 

 

Anh đứng dậy đi ra ngoài hiên nói vài câu rồi tắt nguồn máy điện thoại.

 

“Nếu có việc gấp thì anh cứ đi đi. Tôi cũng phải về rồi.”

 

An nói nhưng lòng nghẹn ngào, nước mắt muốn trào ra. Nhưng cô cố kiềm chế để cho Khiêm không nhìn thấy. An là gì chứ? Cô chả là gì với Khiêm cả. Cô chả có lý do gì để khóc trước mặt anh. Nếu để Khiêm biết được thì kỳ quá! Không! Cô không thể làm như vậy được.

 

An rất nhanh đứng ngay dậy đi về phía phòng của bé Vân để mặc Khiêm đứng trơ tại chỗ không kịp giải thích thêm điều gì.

 

“Bác ơi! Cháu xin phép về có chút việc ạ. Cô về nhé Vân!”

 

Bà Khiêm đang nói chuyện với bé Vân thấy An có vẻ vội vã liền đứng dậy chạy ra cửa nói:

 

“Sao vậy cháu? Nhà có việc gì à mà sao vội vàng vậy?”

 

“Vâng! Nhà cháu có chút việc mà giờ cháu mới nhớ ra,” An nói cố gắng giấu đi cái giọng nghẹn ngào sắp trào lộ ra ngoài rồi.

 

“Cô về à cô?” Bé Vân chạy ra ôm lấy eo An nũng nịu.

 

“Ừm! Cô về. Mai cô trò mình lại gặp lại. Ở nhà ngoan nhé Vân!”

 

An vuốt tóc bé Vân như muốn khóc. Cô không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này. Vừa hờn vừa tủi. Lạ quá!

 

Khiêm không nói được gì thêm. Thấy An quyết tâm ra về thì cũng chạy ra cửa mở cổng rồi dắt xe ra ngoài cho cô.

 

Bà Khoan và bé Vân cũng đi ra tiễn An tận cổng.

 

“Cô về!” Khiêm khẽ nói.

 

An không nhìn vào mắt Khiêm mà cố tình né tránh anh.

 

Bà Khoan đứng quan sát thái độ của hai người, bà đoán chắc chắn là vừa xảy ra chuyện gì đó rồi. Mới vừa nãy thôi, bà thấy An rất vui vẻ. Vậy mà bây giờ cô vội vội vàng vàng, giọng nói thì có vẻ rất gượng gạo không tự nhiên thường ngày như muốn giấu diếm điều gì đó.

 

Bà Khoan kêu bé Vân vào phòng tự đi nghỉ trưa còn bà thì ngồi ở bàn uống nước. Thấy ly cocktail đang bỏ dở trên bàn, bà biết là Khiêm vừa pha chế cho An. Vậy là hai bọn chúng đang tiến triển rất tốt. Lẽ nào Khiêm đã nói gì khiến An phật ý? Không được! Bà phải làm cho ra nhẽ!

 

“Khiêm! Con ngồi xuống mẹ muốn nói chuyện với con một chút!”

 

Bà Khoan nghiêm giọng nói.

 

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

 

“Con đã nói gì với con bé?”

 

“Dạ. Con không nói gì cả.”

 

“Vậy tại sao nó lại bỏ về?”

 

“Thì mẹ cũng nghe rồi đó. Cô ấy nói nhà có việc phải về.”

 

“Vậy mà con cũng tin thật à? Con ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy? Nếu nhà nó có việc thì mắc cái gì nó phải ở lại đây ăn cơm với nhà mình. Lúc nãy còn thấy nó vui vẻ nói cười. Vậy mà vừa nói chuyện với con một lúc sau thì đã ra nông nổi này rồi. Không phải do con thì do ai. Chắc chắn là con đã nói điều gì khiến con bé bị tổn thương.”

 

“Mẹ! Thực ra…” Khiêm ngập ngừng định nói thật về cuộc điện thoại gọi đến bất ngờ kia. Nhưng anh không muốn mẹ mình lo nghĩ nhiều nên không nói nữa.

 

“Mẹ nói cho con biết. Con mà dám nói gì đụng chạm đến con bé là mẹ không tha cho con đâu đấy. Mau mà làm lành với nó. Hoặc xin lỗi nó ngay. Thể nào trong chuyện này con cũng là người có lỗi.” Giọng bà Khoan khẳng định chắc nịch.

 

“Vâng! Con biết rồi. Ngày mai con sẽ gặp và xin lỗi cô ấy.”

 

“Không cần đợi đến ngày mai. Ngay bây giờ gọi điện cho nó mà xin lỗi ngay cho tôi.”

 

“Mẹ! Cô ấy mới ra về. Giờ còn đang chạy xe trên đường đó”

 

“Thế anh không biết nhắn tin à? Phải làm ngay lập tức thì người ta mới thấy được lòng thành của mình. Anh mà không tranh thủ lấy lòng  được con bé là đứa khác nó cuỗm mất đấy.”

 

“Mẹ! mẹ yên tâm đi! Con biết phải làm thế nào mà.”

 

Khiêm thật sự đang rối rắm lắm về cuộc điện thoại bất ngờ kia. Có lẽ An không vui vì chuyện đó thật nên mới hờn dỗi bỏ về giữa chừng. Giờ mẹ mình lại cứ lải nhải khiến anh điên hết cả đầu càng không biết phải làm thế nào mới được. Anh đành phải đồng ý với mẹ để bà yên lòng mà để yên cho anh nghĩ cách.

 

Bà Khoan thấy con trai nói vậy nhưng vẫn còn nghi ngờ, chưa tin tưởng lắm. Bà lườm con trai nói tiếp:

 

“Anh nhắn bây giờ đi. Không nghe được thì tí nữa về nhà con bé sẽ đọc được. Tôi là tôi không tin lời anh nói. Tôi phải thấy anh làm được mới tin.”

 

Khiêm không biết làm gì hơn bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho An để bà Khoan tin mình mà bớt la mình đi. Nhưng biết nhắn gì bây giờ?

 

Bà Khiêm thấy con trai ngập ngừng cầm điện thoại đơ ra thì tiếp tục la rầy con:

 

“Đấy! Tôi biết ngay anh đã nói gì làm con bé phật lòng mà. Giờ mới ngọng miệng không biết nói gì phải không?”

 

“Mẹ! Không phải như vậy”

 

“Vậy thì anh nhắn ngay cho tôi coi!”

 

Khiêm rối trí trước những lời thúc giục của mẹ bèn nhắm mắt nhắn đại một câu vào máy của An: “Cô về đến nhà chưa?”

 

“Con nhắn rồi đấy!”

 

 Khiêm nói với mẹ.

 

“Đưa tôi con!” Bà Khoan giành lấy điện thoại của con kiểm tra. Thực ra giành là giành vậy thôi chứ bà cũng không biết là Khiêm đã nhắn hay gửi gì cho An. Chỉ thấy trong điện thoại hiện lên số của An trong tin nhắn là bà đã yên tâm một phần rồi.

 

“Liệu hồn ấy. Ngày mai con bé mà không đến đây nữa là anh chết với tôi.”

 

Đe dọa con trai xong, bà Khoan bước về phía phòng cháu gái. Con bé đã ngoan ngoãn ngủ từ lúc nào.