Mẹ kế_18

Chương 18:

 

Nhìn An tập trung vào công việc, gương mặt có chút căng thẳng nhưng động tác thì rất gọn, bà Khoan vừa vui vừa cảm thấy cảm mến cô gái này vô cùng. Chỉ có thể là tình yêu mới có thể xui khiến con người ta làm như vậy được. Xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái này thích con trai mình thật rồi.

 

Bà Khoan thừa hiểu tính con trai lạnh lùng, khó gần có phần khô khan, ít khi nói hay thổ lộ những câu yêu thương, ngọt ngào với người khác, kể cả những người anh yêu thương nhất. Đó cũng là một trong những lý do khiến vợ chồng anh tan vỡ. Bà biết tỏng con trai mình cũng có ý với An nhưng chắc còn lâu anh mới dám nói. Đã vậy thì chính bà sẽ ra tay tác hợp cho hai người, rút ngắn khoảng cách và đẩy họ đến với nhau nhanh hơn một bước.

 

Mới tiếp xúc với An một thời gian ngắn nhưng bằng kinh nghiệm gần bảy mươi năm sống trên cuộc đời này của mình, bà Khoan hiểu được phần nào tính cách của An là một cô gái thẳng thắn và thoải mái, không toan tính, không ỡm ờ và cũng chẳng ngại giấu diếm điều gì kể cả những điểm không được ở mình. Như vậy lại càng dễ sống, đỡ phải mệt mỏi che đậy làm gì để khi người ta phát hiện ra con người thật của mình lại càng chán trường tệ hại hơn.

 

Cơm nước đã xong xuôi. Bà Khoan kéo tay An ngồi xuống ghế ướm hỏi:

 

“An này, bác hỏi thật con cũng trả lời thật lòng cho bác biết với nhé!”

 

“Dạ, bác cứ hỏi đi ạ. Con biết gì con sẽ trả lời bác.” An vẫn vô tư.

 

“Cháu thấy thằng Khiêm nhà bác thế nào?”

 

“Dạ…” Câu hỏi bất ngờ của bà Khoan khiến An thoáng chút bối rối. Dù sao thì cô cũng chưa chuẩn bị để đối diện với bà Khoan về chuyện này. Hai má cô nóng ran.

 

“Chỗ bác cháu với nhau, bác cũng nói thật. Bác rất quý con. Nhất là cái hôm hai bác gặp nạn được cháu giúp đỡ. Rồi lại phát hiện ra con chính là cô giáo của con bé Vân. Trời ơi! Đêm hôm đó bác không ngủ được. Bác cứ nghĩ là chính ông trời đã sắp đặt cho con đến với gia đình bác. Con bé Vân nó đáng thương lắm. Nó không gần gũi với ai kể cả mẹ nó ngoài bà nội. Vậy mà lần đầu tiên nó kể với bác về con, giống như là nó kể về một người người mẹ, một cô tiên đã xuất hiện trong đời nó. Bác còn nghĩ nó còn bé nên ngây thơ nói quá. Nhưng khi gặp con rồi bác mới cảm nhận được lời con bé nói là đúng. Trẻ con nó có trực giác đúng lắm. Người nào thương nó thật lòng là nó cảm nhận được ngay.”

 

An ngồi vân vê tà áo nghĩ về những lúc cô gặp bé An và cả lúc cô nhìn thấy những vết bầm tím trên cơ thể nó. Mắt cô rơm rớm.

 

“Dạ! Cháu cũng quý bé Vân thật lòng. Không hiểu sao khi gặp con bé cháu lại có cảm giác thân thương vô cùng. Nó giống như duyên nợ mà người ta hay nói ấy.”

 

Bà Khoan nghe An nói đến từ “duyên nợ” thì như bắt được cơ hội nói luôn:

 

“Đúng vậy con ạ. Bác tin mọi việc xảy ra trên đời này đều là duyên nợ, đều được ông trời sắp xếp cả rồi. Giống như việc con xuất hiện trong cuộc đời bố con thằng Khiêm. Nó giống như một tia sáng chiếu rọi xuống căn phòng đã bao lâu rồi tối tăm không có ánh sáng. Chắc con chưa biết nhiều về thằng Khiêm đúng không?”

 

An cúi đầu thật thà gật đầu:

 

“Dạ! Thực ra thì cháu và anh ấy cũng không nói chuyện gì nhiều. Cũng là mới gặp có mấy lần thôi ạ.”

 

“Bác biết. Tính thằng Khiêm nhà bác khó chịu lắm. Cuộc đời nó đã từng bị phụ tình rồi lại đổ vỡ một lần hôn nhân nên nó không có niềm tin ở phụ nữ. Mẹ con bé đã bỏ bố con nó khi con bé còn chưa dứt sữa. Nó bỏ nghề Công an và từ đó cũng không thấy nó nhắc gì đến chuyện hôn nhân nữa. Bác chỉ dám khuyên chứ không dám hối thúc nó. Đã hơn mười năm nó vẫn ở vậy. Bác là mẹ cũng là phụ nữ bác biết, một gia đình thiếu đi bàn tay của một người phụ nữ nó lạnh lẽo và trống trải lắm. Vậy mà cha con nó đã ở như vậy cả mười năm trời.”

 

Bà Khoan mắt đượm buồn nhớ lại quãng thời gian trước đây. Khóe mắt bà rưng rưng thương cảm và xót xa. Thương con mình thì ít mà xót cháu mình thì nhiều.

 

An thấy bà Khoan xúc động quá liền nắm chặt lấy tay bà an ủi:

 

“Bác!” 

 

Bà Khoan ngoảnh mặt lại đối diện với An nhìn sâu vào trong mắt cô nói:

 

“Con trai bác đã có một đời vợ lại còn có con riêng. Nhìn bề ngoài thì có vẻ là khập khiễng với con. Nhưng nếu con đã nhủ lòng thương cha con nó thì mong con hãy từ từ chịu khó tìm hiểu về con người nó. Cháu vừa có trí tuệ lại có lòng. Bác tin là sau khi cháu hiểu hết về con trai bác thì cháu sẽ không bao giờ thất vọng về nó đâu.”

 

Ban đầu An cũng có chút bất ngờ về cách bày tỏ có phần thẳng thắn của bà Khoan. Nhưng sau khi nghe bà trải lòng về con trai và cháu gái, An cũng chẳng ngại ngần nói thật:

 

“Nếu bác đã nói như vậy rồi thì sẵn đây cháu cũng sẽ không giấu diếm bác điều gì. Cháu không quan trọng quá khứ của anh ấy. Với lại cháu cũng tin vào con mắt nhìn người của cháu. Anh Khiêm là một người đàn ông thú vị và bí ẩn. Bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp. Cháu chưa biết nhiều về chuyện của anh ấy. Nhưng cháu tin là cháu cũng không thất vọng về anh ấy như lời bác nói.”

 

Bà Khoan nghe An nói xong thì mừng lắm. Vậy là bà đã đoán đúng rồi. 

 

Bà Khoan rưng rưng xúc động, mắt nhòe đi, bà run run đôi tay xoa xoa mu bàn tay An:

 

“Như vậy là con cũng có cảm tình với thằng Khiêm nhà bác đúng không?”

 

An ngượng ngùng gật đầu.

 

“Ôi trời Phật ơi! Cảm tạ trời Phật!” Bà Khoan chấp tay nhắm mắt khấn vái rồi quay lại nói với An:

 

“Con ơi! Có phải bác đang mơ không con? Bác không thể tin được. Vân ơi! Cháu ơi! Từ nay cháu tôi không phải khổ nữa rồi. Bác cảm ơn con! Cảm ơn con nhiều lắm!” 

 

Bà Khoan vừa nói vừa khom người ôm lấy An.

 

“Kìa bác! Bác đừng nói vậy. Cháu chưa làm được gì mà.”

 

“Có! Có! Cháu đã làm được rất nhiều cho gia đình bác. Có câu nói này của cháu, cái thân già này có về với tổ tiên cũng yên lòng mà ngậm cười rồi.”

 

Bé Vân đang coi phim hoạt hình ngoài phòng khách thấy đói bụng liền chạy vào bếp thì thấy bà và cô giáo đang rưng rưng cầm tay nhau. Mắt ai cũng đỏ hoe, nó liền ngây ngô hỏi:

 

“Bà ơi! Bà đừng mắng cô An!” Lúc nãy nó thấy An không biết kho cá hỏi bà nội. Nó sợ bà nó cũng mắng cô nó giống như cô Linh hay mắng nó như vậy.

 

“Cháu ngốc của bà! Làm sao mà bà mắng cô An được chứ! Cô An là ân nhân của gia đình mình, sau này sẽ làm mẹ cháu nữa đấy.”

 

“Thật không ạ?” Con bé reo lên cầm tay An lắc lắc: “Cô ơi! Cô sẽ làm mẹ em phải không ạ?”

 

An xấu hổ mặt đỏ bừng không nói gì.

 

“Ting! Ting!” Tiếng chuông cửa reo lên.

 

“Chắc là thằng Khiêm về rồi! Sao hôm nay nó về sớm thế không biết!”

 

Bà Khoan lau vội mắt rồi đi ra mở cửa.

 

Khiêm chạy xe vào sân, khi vào đến nhà thì bất ngờ thấy An cũng đang ở trong nhà mình.

 

“Cô…”

 

“À! Tôi đưa bé Vân về.” Tự dưng An cũng thấy bối rối. Từ lúc bà Khoan nói chuyện về hai người,  An bỗng thấy ngượng ngùng. Nhất là bây giờ khi đối diện với Khiêm.

 

“Thôi con ra rửa tay chân ăn cơm đi. Hôm nay cô An ở lại ăn cơm nhà mình. Mẹ mời cô ấy mãi mới chịu đấy. Chả hiểu trời đất xui khiến thế nào mà hôm nay con cũng về sớm vậy. ”

 

An thấy bà Khoan nói đến dọn cơm liền nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp dọn bàn để lảng tránh. Trước hết là để giữ bình tĩnh cái đã. Chả hiểu sao hôm nay tim cô lại đập loạn xạ thế này.

 

Cả nhà ngồi vào bàn. Bà Khoan cố tình gọi con bé Vân ngồi cạnh mình để An ngồi cạnh Khiêm. Hai người hôm nay trông có vẻ bẽn lẽn thế nào ấy. Bà Khoan thỉnh thoảng liếc nhìn hai người rồi lại cười thầm.

 

Khoan ăn món cá kho thì thấy hơi hơi lạ miệng mới hỏi:

 

“Vị của cá kho hôm nay lạ lạ!”

 

“Con thấy lạ hả? Thế có ngon không?” Bà Khoan tủm tỉm cười.

 

“Ngon! Nhưng có vẻ khác mọi ngày.”

 

“Con thấy ngon là được rồi.”

 

Bà Khoan nói rồi liếc nhìn An. An xấu hổ, hai má ửng đỏ không nói gì.

 

“Là bà dạy cô An kho cá đấy bố ạ.” Bé Vân khoe. 

 

Khiêm nhìn An cười nhẹ.

 

“Thì ra là vậy. Hèn chi nó lạ lạ.”

 

An chưa bao giờ vào bếp nấu ăn một bữa ra hồn. Nấu món nào cũng bị mẹ chê. Tự dưng hôm nay được người ta khen thì cũng thấy vui vui. Hóa ra nấu ăn cũng không khó như cô tưởng. Nhất là khi người ta nấu bằng cả trái tim mình.

 

An hôm nay ít nói hẳn như mọi khi khiến Khiêm cũng hơi ngạc nhiên. Lúc đưa bát cho An xới cơm, vô tình bàn tay Khiêm chạm vào tay An khiến cô giật nảy mình. Trái tim như có một luồng điện chạm vào rung lên. An giật tay lại theo phản xạ suýt nữa thì đánh rơi cái bát. May mà Khiêm phản xạ nhanh chụp nhanh cái bát thì bất ngờ nắm cả bàn tay nhỏ của An.

 

Mặt An đỏ bừng nhưng cô không dám buông bát cơm lần nữa. Giờ lại đến lượt Khiêm bối rối:

 

“Xin lỗi! Tôi…” An giả vờ không nghe Khiêm nói gì, xới vội bát cơm rồi để vào chỗ của Khiêm.

 

Đương nhiên những hành động này không qua khỏi con mắt đang quan sát rất kĩ của bà Khoan. Bà vui mừng khôn tả. Con bé Vân thì chả hiểu gì mấy. Nó thấy người lớn hôm nay sao lạ quá! Nhưng mà vui. Nó ăn hẳn hai bát cơm đầy do cô An xới.

 

Ăn cơm xong, bà Khoan lấy cớ gọi con bé Vân vào phòng nói chuyện để hai người tự dọn dẹp.

 

Như lần trước, Khiêm cũng dành nhiệm vụ rửa bát. Ở nhà với mẹ, anh cũng vậy. Mẹ nấu cơm. Bữa nào anh mà về ăn cơm thì anh sẽ rửa bát giúp mẹ. Có khi về sớm anh còn vào bếp nấu thay mẹ nữa.