Mẹ kế_15
Chương 15:
Khiêm báo cho An biết mẹ anh lên chơi và ở lại ít ngày để trông cháu. Vì vậy cô không cần phải đưa đón con bé nữa. Buổi trưa anh tranh thủ qua trường đón con bé về nhà luôn để khỏi mất công An.
An hơi hụt hẫng vì quen chơi với con bé rồi. Không có con bé đi cùng tự dưng thấy thiếu thiếu. Xong tiết là cô lại chả biết làm gì. Nghĩ thấy còn sớm nên lại dạo vòng vòng chơi để lấp chỗ trống.
Bà Khoan giục con trai đưa bà đi gặp cô giáo An. Khiêm còn chần chừ. Anh ngại bà Khoan vì quá nóng lòng mà nói lung tung nên tìm cách trì hoãn, hẹn vài hôm nữa sẽ đưa An đến nhà gặp bà. Bà Khoan vui lắm, để chuẩn bị cho buổi gặp gỡ bà kêu chồng chở mình đi siêu thị mua ít đồ ăn thức uống tiện thể tìm một món quà thật ý nghĩa để tặng An trong buổi buổi đầu gặp mặt này.
Lúc sắp sang đường, Ông Khoan thấy đường đông với lại nhiều xe cộ chạy ẩu nên ông chạy chậm lại chờ xe thưa mới sang thì bất ngờ một bị một chiếc xe exciter của hai thanh niên tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ va quẹt phải.
Chiếc xe dream của ông Khoan bị đổ xuống đường, bà Khoan cũng bị ngã nằm nghiêng một bên, trái cây văng cả ra đường. May là ông Khoan đang đứng ở trong lề đường nên chỉ bị quệt nhẹ.
“Lão già mù, đi với đứng kiểu gì vậy?” Tên thanh niên tóc đỏ cầm lái quát ông Khoan.
An cũng đang sang đường thì thấy có vụ tai nạn xe, hai ông bà lão bị hai thanh niên tông trúng đang nằm ra đường còn bị thanh niên kia gây gỗ gân cổ lên chửi.
“Hai cậu kia đứng lại!” An vừa đỡ bà Khoan lên vừa mắng.
Hai tên thanh niên nhìn thấy một cô gái thì tỏ vẻ coi thường nói:
“Việc gì đến cô hả?”
“Có việc gì đấy. Các người đụng phải hai cụ này mà không biết xuống coi người ta có sao không, lại còn ăn nói xấc xược vậy hả!”
“Hư! Ai cần cô dạy đời. Ông bà già này đi đường không nhìn bị đụng trúng là phải.”
“Đúng là ăn nói hàm hồ. Có tin tôi báo công an không hả?”
“Thách cô đấy!”
“Tôi là người làm chứng trông thấy hai cậu tông trúng ông bà cụ này trong khi họ vẫn đang đứng bên lề đường phải.”
“Phải đấy! Gọi công an đi!”
“Cái bọn mặt giặc này phải công an gô cổ chúng lại mới chừa được.”
“Có tí tuổi đầu mà ăn nói ngang ngược!”
…
Mấy người đi qua đường thấy có vụ ngã xe cũng xúm lại hùa vào nói cổ vũ cho An.
An giở túi xách cầm điện thoại bấm số.
Tên áo đen ngồi đằng sau thấy có vẻ bất an liền đập vai tên cầm lái nói: “Thôi đi mày! Đừng có dây dưa với bọn con gái rách việc!”
Tên kia cũng biết mình đi sai đường, có người làm chứng nữa nếu báo công an kiểu gì cũng bị phạt nên nổ ga bỏ chạy mất dép.
“Bà có sao không ạ?” An xách cái làn bỏ lại đằng trước xe rồi phủi phủi áo đỡ bà Khoan dạy.
Bà Khoan bị cái xe đè lên chân nên cũng hơi đau, đứng dậy tập tễnh.
“Bà không sao. Chỉ hơi đau chân tí thôi.”
“Ấy chết. Để cháu coi”
An vén quần bà Khoan nên kiểm tra đúng là không xây xước gì cả.
“Bà đứng thẳng đi thẳng xem sao ạ!”
Bà Khoan nghe lời đứng dậy đi vài bước.
“Cũng còn hơi đau đau.”
“Ông bà nên vào viện để kiểm tra cho yên tâm. Bà tuổi cao rồi lỡ mà xương cốt có làm sao thì lâu lành lắm.”
“Ừm! Cũng may là ông không đi nhanh. Ông bà mới lên trên này nên đường xá chưa quen. Để mai ông kêu con trai mang đi kiểm tra xem sao! Ông bà cảm ơn cháu nhiều nhé. Cháu tốt quá!” Ông Khoan nói.
“Dạ, không có gì ạ. Ông bà đi lại cẩn thận ạ. Mấy thanh nhiên trên này đi ẩu lắm. Cứ hễ thấy bọn chúng thì tránh đi cho lành ông ạ.”
An và một người đàn ông nữa đỡ bà Khoan trèo lên xe. Trái cây và đồ ăn cũng được mấy người xung quanh nhặt lên cho vào bọc nilon hộ.
Dọc đường đi về, bà Khoan cứ hết lời khen ngợi:
“Cô gái đó con nhà ai mà vừa xinh đẹp vừa lanh lợi thế không biết lại còn lễ phép nữa. Chắc con nhà gia giáo lắm! Con gái thời nay là phải thế không là đường chúng nó bắt nạt cho!”
Ông Khoan không nói chỉ ừ à gật gù cho vui lòng vợ. May có cô gái đó mà hôm nay ông không bị bà mắng vì cái tội chậm sang đường nên bị xe đụng.
***
Phải lấy hết can đảm, Khiêm mới có đủ dũng khí mời An đến nhà chơi. Mà cũng chỉ dám nói qua điện thoại chứ không dám nói trực tiếp. Khiêm hẹn 8 giờ tối sẽ qua đón An về nhà mình chơi. An không ngần ngại đồng ý ngay. Khiêm thở phào! Thật may! Nếu cô ấy mà từ chối thì anh cũng chẳng có mặt mũi để mà năn nỉ. Tệ hơn là thể nào cũng ăn cả mấy ngày càm ràm của mẹ anh.
Cả nhà Khiêm ăn cơm sớm hơn mọi ngày. Bà Khoan đặc biệt nấu món chè nhãn lồng hạt sen do đích thân bà mang nguyên liệu từ quê lên, vừa mát lại vừa đẹp da, xinh dáng để dành trong tủ lạnh mời An.
7 giờ tối, bà đã giục Khiêm chuẩn bị đi rồi. Chả biết làm sao hôm nay Khiêm lại hồi hộp đến thế. Chỉ là mời người ta đến nhà chơi thôi mà nhưng anh lại có cái giác như thể lần đầu tiên đứng trước một cô gái mà mình thầm thương để tỏ tình vậy.
Khiêm ra khỏi nhà đúng bảy rưỡi. Từ nhà anh đến nhà An chỉ mất có mười phút đi ô tô. Dọc đường anh ghé vào cửa hàng hoa tươi chọn một bó hoa hồng thật đẹp. Con gái ai mà chẳng thích hoa. Khiêm nghĩ mãi không biết lấy lý do gì để tặng hoa cho cô. Cuối cùng anh cũng tìm được lý do chính đáng nhất: Giúp đỡ bé An trong những ngày qua.
Khiêm lượn vòng vòng dăm phút mới đi đến cổng nhà An. Đến nơi thì đúng 8 giờ kém mười lăm. Đã hẹn là 8 giờ mà đến giờ này có quá sớm không? Hay chờ thêm tí nữa cho cô ấy chuẩn bị xong đã. Nghĩ vậy. Khiêm chạy xe ra một bãi đất trống xa xa đứng đợi thêm mười phút nữa sẽ vào nhà.
Được vài phút thì có một chiếc xe ô tô nữa chạy đến và dừng ở ngay cạnh cửa nhà An. Một người đàn ông dáng hơi lùn bước xuống xe, tay cũng cầm một bó hoa và một giỏ trái cây được trang trí đẹp mắt đứng trước cổng bấm chuông.
Vài phút sau thì bà Lành đi ra mở cổng.
“Cháu chào bác!”
“Ôi Hùng đấy à! Cháu vào đi! Gớm đến chơi thôi quà cáp làm gì cho tốn kém.”
“Dạ! Có đáng gì đâu bác! Em An có nhà không bác?”
“Có. Em nó đang ở nhà chuẩn bị xong rồi đấy. Thôi vào đi cháu!”
Bà Lành đon đả mời chào rồi đi nhanh vào trong mở toang cánh cửa cổng sắt to ra để Hùng đánh xe vào.
Khiêm ngồi trong xe quan sát. Anh không nghe được hai người nói gì nhưng có thể thấy được thái độ của hai người rất thân thiết và vui vẻ. Người đàn ông này là ai? Trông rất khách khí không giống anh em họ hàng của gia đình. Có lẽ nào là bạn trai của An? Cũng phải thôi, cô ấy vừa xinh đẹp lại con nhà giàu thế cơ mà. Thiếu gì người theo đuổi. Tự dưng Khiêm thấy có một khoảng trống hụt hẫng trong lòng.
Khiêm ngồi mãi mà quên béng luôn mất giờ giấc. Đã hơn 8 giờ rồi, anh hẹn sẽ đến đón An vậy mà không thấy anh gọi gì. An nóng ruột liền gọi điện cho Khiêm.
Lúc nhìn thấy điện thoại của An, Khiêm mới giật nảy mình bắt máy.
“A lô! Anh đến chưa?”
“À… Xin lỗi cô. Tôi đến rồi mà quên không gọi cho cô.”
“Vậy anh đang ở đâu?”
“Ở trước cổng nhà cô.”
“Anh đứng đấy, tôi ra liền.”
An sửa soạn xong xuôi thì Hùng đến. Cô không ra tiếp mà ở trong phòng sửa soạn. Lúc cô gọi cho Khiêm xong mới đi ra ngoài thấy Hùng ngồi đang nói chuyện với bố mẹ mình.
“Anh Hùng ở lại chơi với bố mẹ em. Em ra ngoài có việc một chút nhé!”
Bà Lành ngớ người ngạc nhiên. Bà cứ tưởng hôm nay hai người hẹn đi chơi nên Hùng mới đến sớm và mang cả hoa đến tặng cho cô. Thấy con gái trang điểm trong phòng nữa bà cứ tưởng cô đi chơi với Hùng chớ.
“Mẹ tưởng hai đứa có hẹn?”
“À, con có hẹn với bạn con rồi. Thôi con đi đây kẻo muộn.”
An thản nhiên mặc kệ bộ mặt ngơ ngác bật ngửa của cả mẹ và Hùng đang nhìn theo cô. Chỉ có bố cô là cứ tủm tỉm cười.
Khiêm đứng đợi An sẵn ở cổng rồi. Lúc An ra anh vẫn còn ngạc nhiên lắm. Chẳng lẽ chàng trai kia không phải người yêu cô sao? Vì nếu là người yêu sao cô lại bỏ anh ta ở nhà mà đi chơi với anh? Hay An bỏ người yêu mà đi chơi với mình thật? Tính An nhiệt tình như vậy…Trong đầu Khiêm bao nhiêu câu hỏi về người đàn ông kia. Khiêm định hỏi thẳng An mà lại ngại không dám hỏi. Anh vẫn còn thắc mắc lắm về người đàn ông đó lắm.
Khiêm đưa An về đến nhà mình thì cổng đã mở sẵn rồi. Con bé Vân nghe nói cô An sẽ đến nhà mình chơi nó nhất quyết bắt ông bà mở cổng cho nó đứng sẵn ở đó đón cô.
An vừa mở cửa xe xuống xe thì nó đã ào vào ôm lấy cô mừng rỡ:
“Cô ơi!”
“Bé Vân ngoan!” An cũng mừng húm túm lấy tay nó đi bộ vào nhà.
“Ôi! Là ông bà ạ? Cái chân của bà đã khỏi chưa ạ?”
An thốt lên ngạc nhiên khi nhìn thấy ông bà Khoan đang ngồi ở bàn trong nhà Khiêm.
“Ôi! Thì ra là cháu! Ôi trời ơi! Đúng là duyên nợ rồi. Không ngờ cô giáo của con bé lại chính là cháu. Ôi ông ơi! Ông xem đây có phải là ý trời không chứ?
Bà Khoan mừng quá nói cuống lên.
“Bà bình tĩnh chứ! Nói gì vậy?” Ông Khoan nhắc khéo vợ. Ông sợ bà Khoan vì thích An quá mà nói thẳng muốn tác thành cho con trai mình thì e là sỗ sàng quá. Dù sao An cũng là một cô gái trẻ độc thân, còn con trai bà thì đã qua một lần đò rồi lại còn có con gái riêng nữa chứ.
Khiêm thấy ba người họ nhận nhau thì trố mắt nhìn ngơ ngác:
“Mọi người quen nhau ạ?”
“Không chỉ quen đâu. Cô giáo An còn là ân nhân của nhà mình đấy.” Bà Thoan kéo tay An lại về phía mình, giống như thể là quen thân từ lâu lắm rồi.
“Ôi! Bà đừng nói thế! Cháu có làm được gì đâu.”
“Được quá đi chứ! Chao ôi! Bác không tưởng tượng được ông trời lại có thể ưu ái bác đến như vậy. Đúng là cảm ơn trời phật!” Bà Khoan quýnh quá cứ liên tục túm lấy tay An khấn lạy.