Mẹ kế_14
Chương 14:
Chiều thứ bảy, Khiêm về sớm, anh cố tình không báo trước cho An mà tự tìm đến nhà cô.
Khiêm chỉ biết địa chỉ chứ chưa đến đây bao giờ. Con đường này anh cũng thỉnh thoảng có đi qua. Đến xóm nhà An rồi nhưng anh lại không biết nhà nào. Anh đỗ xe ở một bãi đất vắng rồi đi xuống đường chờ người dân đi qua hỏi thăm.
Khiêm đứng một lúc thì thấy một người phụ nữ tầm 50 mươi tuổi đang xách làn đi chợ về. Khiêm lịch sự hỏi:
“Làm phiền chị cho tôi hỏi thăm, nhà cô An ở chỗ nào ạ?”
Người phụ ngẩng mặt nhìn Khiêm giây lát có vẻ đề phòng liền hỏi lại:
“Anh là ai?”
“À, tôi là phụ huynh học sinh của cô ấy ạ.”
“À, có phải anh có đứa con gái tên Vân không?”
“Dạ đúng rồi. Sao chị biết ạ?”
“Con bé đang ở nhà tôi.”
“Vậy hóa ra chị là…”
“Tôi là mẹ cô giáo An.”
“Ôi! Thật may quá!”
Bà Lành nhìn Khiêm một lượt từ đầu đến chân rồi nói tiếp: “Anh đi theo tôi!”
“Vâng! Cảm ơn!”
Khiêm nhanh chân lại đi ngay đằng sau bà Lành. Nhà An cách đấy có mấy chục mét, có cái cây hoa giấy hai màu trắng đỏ ngay trước mặt kia. Vậy mà anh không biết.
Bà Lành mở cổng trước rồi để Khiêm đi vào xong thì khép cửa lại. Khiêm đi ngay đằng sau. Hai người không nói với nhau câu nào.
Bà Lành đi vào đến phòng khách không thấy ai. Chồng bà lại đi chơi đánh cờ ở hàng xóm rồi. An và bé Vân chắc lại đang đùa giỡn trong phòng. Hai cô trò cứ bám riết lấy nhau không rời từ lúc đi học về đến giờ. Ngủ trưa xong lại nằm ôm nhau cười khúc khích cả buổi chiều trong phòng.
“An ơi! Có khách!” Bà Lành gọi lớn. Phải gọi như vậy thì may ra An mới nghe thấy.
“Ai vậy mẹ?” An nói vọng ra mà không đi ra ngoài luôn. Thỉnh thoảng Hùng cũng đến nhà bất thình lình như thế này. Bà Lành đều gọi cô ra tiếp. Cô không thích nên phải hỏi cho chắc chắn rồi mới quyết định có nên ra hay không.
Thấy con gái không trả lời, bà Lành quay lại nói với Khiêm:
“Anh ngồi chơi, tôi đi gọi con bé”.
“Vâng! Cảm ơn chị!”
Bà Lành để cái làn vào góc bếp rồi đi vào phòng con gái.
“Thế có ra không thì bảo? Bố con bé đến”.
“Hả? Mẹ nói ai cơ?”
“Thì cậu ta, bố bé Vân chứ ai.”
Bà Lành vừa dứt lời thì Ăn đã buông cuốn truyện tranh nhảy phốc xuống giường.
“Thật hả mẹ? Anh ấy đến nhà mình hả mẹ?”
Còn chưa kịp để mẹ trả lời, Ăn đã kéo tay con bé Vân lôi đi:
” Bố em đến rồi. Mau đi thôi, nhanh lên!”
Con bé ngơ ngác nhìn cô nó ngạc nhiên. An mừng rỡ còn hơn cả nó nữa.
Bà Lành cũng ngạc nhiên không kém. Bà đứng đờ ra nhìn con gái mình một lúc. Con bé này sao lại có thái độ như vậy được chứ! Bố người ta chứ có phải bố mình đâu mà mừng như nông dân được mùa vậy. Thật không tài nào hiểu nổi! Bà Lành lại lắc đầu thở dài.
An dắt bé Vân chạy ra ngoài phòng khách thấy Khiêm đang ngồi ở nhà mình thật thì mừng quýnh nói:
“Sao anh tìm được nhà tôi hay vậy?”
“Tôi đi theo địa chỉ cô chỉ, vừa hay đến đây thì gặp bác gái đây.”
Khiêm nói xong thì cũng cảm thấy ngượng miệng với chính lời mình vừa nói. Lúc đầu gặp anh đã gọi bà Lành là chị. Với lại trông bà Lành cũng không già hơn anh là mấy. Hai người chênh nhau khoảng chục tuổi là cùng, gọi là chị cũng hợp lý rồi. Nhưng chả hiểu sao khi gặp An anh lại bị lịu như vậy.
An cũng chẳng để ý Khiêm gọi mẹ cô là gì, chỉ thấy vui vui khi anh tìm được đến nhà mình.
“Vậy cũng giỏi rồi. Mà sao hôm nay anh về sớm thế? Cũng không nói cho tôi biết chứ. Để chút nữa tôi đưa con bé về cũng được mà.”
“Như vậy hoài thì phiền cô quá!”
“Nếu anh thấy ngại thì cứ trả thêm tiền cho tôi là được.”
An cười tinh nghịch.
Khiêm nhìn An cũng cười ngượng. Anh biết An chỉ nói đùa thôi. Chứ nhà An trông cũng khá thế này thì vài ba đồng bạc lẻ chẳng đáng gì với cô. Hơn nữa, trông An không giống như những người phụ nữ ưa vòi vĩnh, đào mỏ đàn ông.
Bà Lành nghe con gái từ chối việc để bố con bé đến đón mà cứ một mực đòi mình tự đưa đón, lại còn đòi thêm tiền công nữa chứ. Lâu nay có thấy nó ham hố chuyện tiền bạc gì đâu. Tiền lương làm được không nó toàn cho bạn bè vay mượn, giúp người ta không biết bao nhiêu lần không lấy lại. Nó đâu có cần đâu. Nhà có mỗi đứa con gái, tiền của cũng dành cho nó hết chứ cho ai. Bà Lành đang làm dở mớ rau mà bụng cứ nôn nao, cứ muốn bay ra nói vào mặt con gái cho chừa cái thói lo chuyện bao đồng và kêu anh chàng kia lo mà đưa đón con gái mình sớm sớm lên cái. Thế nhưng nghĩ lại như vậy cũng sỗ sàng quá nên bấm bụng nhịn. Tí nữa thể nào cũng phải ca cho đứa con gái quý hóa này một trận mới được.
An cứ tíu tít nói cười với cha con Khiêm như người quen thân lắm ý. Cô hết khỏe cái lại đến khỏe cái kia rồi còn kể chuyện trên lớp về bé Vân cho Khiêm nghe. Bà Lành trong bếp nghe mà nóng hết cả người lên. Trông cái mặt nó kìa! Hớn quá rồi. Bà không chịu được nữa bèn lên tiếng nhắc khéo:
“An xem hộ mẹ mấy giờ để mẹ cắm nồi cơm không muộn mất! “
Khiêm nghe bà Lành nói vậy biết ý nhìn đồng hồ nói:
“Thôi chết, cũng muộn rồi, xin phép cô giáo hai bố con tôi về. Cảm ơn cô nhiều.”
Nói xong thì đứng dậy vào tận trong bếp chào bà Lành ra về.
An tiễn hai cha con Khiêm ra đến tận ngõ, chờ họ lên xe đi rồi mới yên lành vào nhà.
Lúc vào đến nhà thì thấy mẹ mình đang ngồi chình ình ở ghế, mặt lầm lầm nhìn cô.
“Giá mà thằng Hùng cô cũng đon đả vậy thì hãy biết mấy nhờ!”
“Mẹ, sao mẹ lại nhắc đến anh ta ở đây? Anh ta chả liên quan gì cả.”
“Không liên quan. Tôi chỉ muốn cô đối xử với nó tử tế bằng một phần mười như đối với bố con anh ta thôi, tôi cũng vui rồi. Anh ta cũng đẹp trai đấy. Nhìn có vẻ cũng chững chạc nhưng lấy làm chồng thì nhất định không được. Cô đừng có mà tơ tưởng có ý định đó. Bỏ ngay đi cho tôi nhờ.”
Bà Lành đúng là đoán việc như thần. Chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt của con cũng đoán được nó muốn gì rồi. Không ai hiểu con bằng mẹ. Ông bà xưa nói là cấm có sai bảo giờ.
“Mẹ thật là …”
An ngượng ngùng khi thấy mẹ đã đoán trúng tim đen của mình. Cô không tranh cãi với mẹ nữa mà ngượng ngùng giả vờ làm mặt giận quay về phòng mình.
***
Cuối tuần, không thấy con trai và cháu gái về chơi, cũng chẳng thấy Khiêm gọi điện báo gì bà Khoan thấy nóng ruột quá liền kêu chồng chở mình lên thị trấn thăm cháu. Một phần là để yên tâm hơn phần nữa là tiện thể thăm dò về cô giáo An.
Lên đến nơi bà Khoan mới biết Linh đã nghỉ việc cả tuần nay rồi. Bà chẳng thấy mẹ Linh nói gì. Chuyện lớn thế này mà chả ai báo cho bà biết cả. Sau khi biết chuyện Linh hành hạ đánh đập con bé, bà lật váy áo con bé kiểm tra. Những vết bầm tím trên đùi đã lặn bớt nhưng vẫn còn chút dấu vàng tím chưa lành hẳn.
“Trời ơi là trời! Sao con để cái con mất nết đó là đánh cháu mẹ ra thế này hả Khiêm? Con xem! Như thế này mà được à? Con bé nó là con gái lỡ nào!”
Bà Khoan vừa ôm cháu vừa gào vừa khóc vừa chửi rủa Linh om sòm:
“Nó là quỷ chớ không phải người nữa rồi. Nó nỡ ra tay với một đứa trẻ không biết gì! Cháu ơi! Bà có lỗi với cháu. Bà đã tìm quỷ dữ về chăm sóc cháu. Hức! Hức!”
Bà Khoan xót cháu chửi rủa một thôi một hồi rồi chợt nín nói:
“Không được. Chiều nay, ông phải chở tôi đến nhà bà Ly để tôi cho con yêu tinh đấy một trận. Nó dám đánh cháu tôi ra nông nổi này thì không xong với tôi đâu.”
Ánh mắt bà Khoan đăm đăm nhìn về phía chồng cứ như thể ông đã gây ra chuyện gì vậy.
“Thôi mẹ! Không cần thiết nữa. Dù sao cô ta cũng đã bị đuổi rồi. Mẹ cũng đừng làm lớn chuyện làm gì. Người đàn bà đó rồi cũng sẽ trả giá vì những chuyện cô ta gây ra cho con bé. Cũng may có cô An, không thì không biết con bé sẽ ra sao nữa!”
Bà Khoan nghe đến tên cô giáo An thì mới nhớ ra liền hỏi:
“Phải rồi. Mẹ cũng đang định hỏi con về cô giáo đó đây.”
“Mẹ biết cô ấy à?”
“À không! Mẹ nghe con bé kể lại. Xem ra là cô ấy là một cô gái đặc biệt tốt rồi. Hôm nào con đưa mẹ đến gặp cô ấy nhé!”
“Thôi không cần đâu mẹ ạ.”
“Con nói như vậy là không được rồi. Cô giáo có ơn với cháu mẹ, nhất định mẹ sẽ phải gặp cô ấy một lần để cảm ơn người ta một câu cho phải phép chứ. Cứ vậy đi. Mẹ sẽ ở lại đây ít hôm để trông con bé. Còn chuyện tìm osin để tính sau.”
Khiêm định nói với mẹ việc An đưa đón bé Vân nhưng sợ bà lại bắt anh đưa đi gặp cô luôn nên chần chừ không nói nữa.
“Bà ở đây rồi cô An có đưa con về nhà cô chơi nữa không bố?” Con bé chợt nhìn Khiêm hỏi.
“Sao cơ?” Bà Khoan ngạc nhiên hỏi.
“Cô An đón cháu hả?”
“Dạ. Lúc đi học về là cô An đưa con về nhà cô ấy ăn cơm rồi ngủ trưa luôn. Mãi đến chiều bố đi làm mới đến đón con về đó bà.”
“Thật vậy sao?” Bà Khoan mỉm cười nhìn Khiêm nói máy:
“Thế mà bố cháu chẳng nói gì với bà cả. Chuyện tốt như thế mà bố cháu lại lỡ giấu bà. Bé Vân ngoan, có chuyện gì thì con hãy nói cho bà biết với nhé. Đừng có như bố con. Nói một đường làm một nẻo.”
“Dạ. Cháu biết rồi bà ạ.”
“Đấy! Anh nhìn con bé mà học hỏi. Chuyện tốt vậy mà còn giấu mẹ.”
“Ôi! Không phải như mẹ nghĩ đâu ạ.” Khiêm lúng túng giải thích.
“Thế anh biết tôi nghĩ như thế nào mà nói không như mẹ nghĩ? Tôi là mẹ anh tôi biết anh nghĩ gì. Nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện tốt. Cứ vậy đi. Vài hôm nữa con hẹn cô giáo An đến nhà cho mẹ gặp mặt nói chuyện một chút. Để mẹ coi con dâu tương lai của mẹ mặt mũi như thế nào mà khiến cả hai bố con nhà anh si mê vậy.”
“Đã nói không phải như mẹ nghĩ mà lại.” Khiêm cố gắng phân bua.
“Không nói nhiều. Quyết định vậy đi.”
Bà Khoan tủm tỉm cười rủ cháu gái vào phòng nói chuyện. Bà đang rất háo hức muốn biết thêm về cô gái đặc biệt đó lắm rồi.