Mẹ kế_13
Chương 13
Khiêm quay người lại. Vài sợi tóc dính bết trên trán anh vì mồ hôi nhỉ ra.
“Hi vọng là cô cũng thích.”
Câu nói vô tình của Khiêm khiến An ngượng ngùng. Cô né ánh nhìn của anh nhìn cái nồi nước lèo đang bốc khói nghĩ thầm. Lẽ nào anh ta vẫn nhớ lời mình nói hôm qua sao?
“Đêm qua, hai cô trò ngủ ngon chứ?” Khiêm bắc nồi nước lèo xuống bếp hỏi.
“Rất ngon! Phải không Vân?”
An vuốt tóc bé Vân cười nói.
“Dạ, con ngủ ngon lắm bố ạ. Ước gì ngày nào cô An cũng ngủ ở nhà mình thì hay biết mấy!” Con bé vừa nói vừa túm lấy tay An.
Khiêm cười ngượng nhìn An. An cúi xuống nói với bé Vân:
“Cô không thể ngủ lại nhà bé Vân mãi được. Nhưng bù lại, sau khi đi học về cô sẽ đưa bé Vân về nhà cô ăn cơm được chưa nào?”
“Thật không ạ?” Con bé vui mừng reo lớn.
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Nhưng…”
“Sao thế? em không thích sao?” An khẽ hỏi. Khiêm cũng lo lắng chờ đợi câu trả lời của con gái.
“Không ạ. Em rất thích. Nhưng còn cô Linh… Tối em lại phải về nhà với cô ấy sao cô?” Mặt con bé chùng xuống, giọng nói buồn bã thất vọng.
“Ôi không! Từ nay cô ấy sẽ không ở nhà của em nữa. Em sẽ không phải nhìn thấy cô ấy nữa đâu.”
Con bé nhìn về phía bố nó chờ đợi câu khẳng định.
“Bố, cô An nói đúng phải không bố?”
“Ừm.” Khiêm khẽ gật đầu.
“Ôi! Thích quá!”
Con bé sà vào ôm chầm lấy An.
“Vậy là từ nay con được giải thoát rồi.”
“Giải thoát?” Khiêm nghe con bé nói mà thấy trong tim mình nhói đau. Có lẽ nào những ngày qua là những ngày nó sống trong tù túng, giam cầm không được tự do thoải mái. Con bé mới chỉ có hơn mười tuổi thôi. Vậy mà…
Khiêm không dám nghĩ nữa. Còn nghĩ là anh còn mang cái vẻ mặt khó coi kia. Anh không muốn thế. Anh chỉ muốn con bé vui vẻ và hạnh phúc. Giống như An đã nói đêm hôm qua. Cô ấy cũng thích anh như vậy.
“Được rồi! Hai cô cháu ngồi bàn ăn đi.”
Khiêm lấy muỗng múc nước lèo chan vào những tô bún đầy ắp thịt bò và những cọng rau sống xanh tươi được bày biện khá đẹp mắt.
“Không biết anh ta chuẩn bị những thứ này từ bao giờ? Mỗi lần mẹ mình nấu phở là phải chuẩn bị bao nhiêu là nguyên liệu. Lách cách lắm chứ bộ. Không lẽ anh ta dậy sớm đi siêu thị mua? Không, giờ đấy thì làm gì siêu thị đã mở. Có khi nào anh ta đi chợ dân sinh không nhỉ? Chỉ có chợ mới mở vào giờ này? Cái dáng anh đó mà đi chợ thật thì nom cũng thật buồn cười làm sao.” An nghĩ thầm rồi tự cười một mình. Cô lấy muỗng múc một chút nước lèo nếm thử. Chao ôi nó vừa ngọt vừa thanh! Cảm giác còn ngon hơn những món phở cô ăn ngoài hàng. Anh ta đúng là không đơn giản chút nào nhỉ!
An rất tự nhiên, ăn một mạch hết veo một bát phở to, chẳng ngại ngùng chút nào.
“Có vẻ như món ăn rất vừa miệng với cô?”
“Rất ngon là đằng khác.” An đưa ngón tay cái tinh nghịch khen ngợi.
Khiêm phì cười. Cô gái này đúng là một cô gái thú vị. Cô ta không giống như nhiều cô gái khác ăn uống ỏn ẻn, dù có ngon bao nhiêu cũng không bao giờ ăn sạch trơn thế kia. Cô ta tự nhiên như thể là một người thân quen với gia đình anh tự bao giờ, không có một chút khách sáo hay câu lệ nào. Khiêm ban đầu còn giữ ý tứ nhưng dần dần thấy An vô tư như vậy anh cũng thoải mái hơn.
Con bé Vân thấy cô ăn xong rồi cũng vội ăn nhanh cho kịp cô.
“Con cũng hết trơn rồi này.” Nó giơ cái tô trống rỗng lên khoe.
“Ôi Vân giỏi thế!” An nhìn nó mắt long lanh khen.
“Con gái hôm nay rất giỏi!”
Khiêm bất ngờ cũng khen con. Lần đầu tiên anh cất lời khen con gái khiến con bé xấu hổ cười ngượng. Khiêm cũng không biết tại sao mình lại có thể thốt ra lời khen đó. Anh ngại hay nói chính xác hơn là không thích nói những lời nói như thế này. Nó chỉ thích hợp với những bà mẹ đang nuôi con nhỏ dỗ dành nịnh nọt con cho nó ăn thêm một thìa cơm mà thôi. Khiêm nghĩ như thế. Nhưng anh lại không biết rằng, đã là trẻ con thì đứa nào cũng thích khen ngợi. Nhất là những đứa trẻ thiếu thốn tình thương như con gái anh.
An nhìn Khiêm nháy mắt nhoẻn miệng cười ra hiệu anh làm rất tốt khiến Khiêm cũng vừa xấu hổ vừa vui. Đúng là những chuyện nhỏ nhặt như thế này anh thường hay xem thường nó nhưng nó lại đem đến cho anh những niềm hạnh phúc nho nhỏ. Hạnh phúc đâu phải là làm được những gì lớn lao cho người mình yêu thương. Đôi khi nó rất đơn giản, chỉ là một câu nói, một hành động rất nhỏ nhặt rất đời thường thôi cũng đủ để hiện tình yêu chân thành của mình đối với đối phương rồi.
Ăn sáng xong, Khiêm giục hai cô trò đi đến lớp kẻo muộn. Còn anh ở lại rửa chén bát rồi mới đi làm sau. Dù sao anh cũng là chủ của một công ty tư nhân muốn đi giờ nào mà chả được. Còn An thì khác, An là người nhà nước thì phải tuân theo mọi quy định của người làm công ăn lương rồi.
An cũng chẳng hề khách khí mà vào phòng sửa soạn cho bé Vân và mình đi làm luôn.
Khiêm mở cửa cổng, dắt xe cho An đi làm mà lòng cứ lâng lâng vui sướng. Anh cứ có cảm giác đây là một gia đình nhỏ hạnh phúc mà mình đã khao khát từ lâu rồi. Anh không biết mình mơ ước thế có quá đáng không với một cô gái trẻ như An. Nhưng không thể phủ nhận là anh đang nghĩ về nó. Anh đứng ngắm hai người đi tận khuất bóng mới trở vào trong nhà dọn dẹp.
Bé Vân được cô An đích thân dẫn đến trường thì vừa thích vừa tự hào. Nó vừa vào lớp thì có mấy đứa bạn cùng ùa vào tò mò hỏi.
Con bé vô tư kể chuyện cô An đến nhà mình đuổi cô osin đi rồi lại còn ở lại ngủ cùng mình nữa chứ. Cái giọng nó bỗng trở nên tự tin hơn ngày thường. Nó nói nhiều và cười nhiều. Nó hứa ngày mai sẽ mang nhiều bánh kẹo cho các bạn ăn mừng.
Cái chuyện An đến tận nhà giải cứu học trò của mình chẳng mấy chốc mà lan ra cả trường. An lại một lần nữa trở thành người nổi tiếng. Người thương thì phục tấm lòng nhiệt tình của cô. Người ghét thì nói cô dở hơi, đâm mệt vô mình. Chuyện học trò chỉ nên giải quyết ở trường thôi chứ còn vào tận nhà học trò để xen vào. Có ngày cũng mang vạ vào thân. An nghe hết cả khen cả chê. Nhưng cô quen rồi, cô chẳng quan trọng đến những lời khen chê đó. Cô chỉ muốn những làm mình thấy đúng và thấy thích miễn là không gây hại đến ai, không vi phạm đạo đức, vậy là được rồi.
An dẫn bé Vân về nhà mình ăn trưa và ngủ trưa luôn ở nhà đến chiều mới đưa nó về. Bữa đầu thì mẹ cô không nói gì. Nhưng đến bữa thứ ba cô vẫn đưa con bé về thì bà thấy lạ lắm. Chờ con bé đi ngủ trưa, bà mới gọi con gái ra hỏi cho rõ ngọn ngành.
“Sao con cứ dẫn con bé về nhà mình suốt thế? Bố mẹ nó đâu?”
“Nó không có mẹ. Bố nó đi làm suốt nên con dẫn nó về nhà mình ở tạm.” An rất thản nhiên nói.
“Thỉnh thoảng dẫn về thì được chứ con ngày nào cũng dẫn nó về thì không được rồi. Nói với bố nó thuê giúp việc cho nó chứ giao hẳn con gái cho cô giáo là không được.”
“Thì lúc đầu cũng có giúp việc ấy, làm cả năm sáu năm trời chứ có ít đâu. Nhưng cô ta ác lắm. Cô ta hành hạ đánh đập con bé như dì ghẻ ấy. Mẹ không biết đâu. Cả người con bé bị bả đánh cho bầm tím hết trơn. Con thấy còn xót hết cả ruột lên.”
“Trời, người gì mà ác vậy trời!”
“Người quen hẳn hoi đấy mẹ.”
Bà Lành trầm tư một lúc. Nghĩ cũng thấy tội con bé. Xinh xắn vậy mà lại không có mẹ lại bị osin hành hạ đến sưng tím hết cả người ngợm.
“Nhưng mà sao con lại biết?”
“Thì con phát hiện ra trên người nó có nhiều vết bầm. Thế là con nghĩ đến cô ta, chắc chắn là cô ta làm chứ không ai hết.”
“Thế là con lại chạy đến làm ầm lên chứ gì? Con lại xen vào chuyện nhà người ta đúng không? Mẹ biết ngay mà. Chuyện nhà người ta con cứ xen vào làm gì không biết! Đúng là người vác tù và. Còn không chừa cái tính ấy đi rồi có ngày mang vạ vào thân.”
Bà Lành càm ràm con gái.
“Mẹ! Sao mẹ lại có thể nói như vậy được chứ! Nếu con không xen vào thì con bé cứ chịu cảnh hành hạ như vậy đến chết mất! Mẹ không thấy con bé đáng thương sao?”
An lại tranh luận với mẹ. Cứ lần nào đứng lên đấu tranh cho lẽ phải, dù không phải là việc của cô cũng bị mẹ cô mắng cho. Nhưng lần nào cô cũng đưa ra được lý lẽ để bảo vệ cho những việc làm của mình.
“Thì đấy là mẹ nói thế cho con biết mà tránh. Không phải chuyện nào cũng can thiệp vào được. Còn chuyện con bé Vân này thì tạm thời con dẫn nó về nhà mình cũng được. Nhưng phải giục bố nó mau tìm cách đi chứ không kéo dài như thế này mãi được đâu đấy.”
“Hi hi! Có vậy chứ! Mẹ cũng thấy mà, con bé rất xinh xắn đáng yêu đúng không mẹ?”
“Thích trẻ con thế thì mau lấy chồng đi mà sinh con.” Bà Lành lườm con gái.
“Con sẽ lấy chồng. Mẹ cứ yên tâm!” Bà Lành ngạc nhiên nhìn con. Quái! Con bé này hôm nay sao lạ thế! Nhưng mà bà lại thích con gái thay đổi như thế này.
“Hôm qua, thằng Hùng gọi điện cho mẹ nói là mấy hôm nay nó gọi cho con mà không liên lạc được đấy. Mau mà gọi lại cho nó để nó yên tâm.”
“Con liên quan gì đến anh ta mà gọi.”
“Lại ăn nói không suy nghĩ rồi. Nó lo cho con nên mới thế. Giờ gọi báo cho nó một tiếng thôi con còn khó khăn. Con ăn hiếp nó vừa vừa chứ kẻo mà quen thân. Đừng có thấy nó chiều con rồi mà bắt nạt nó. Mẹ nó mà thấy như vậy là không có hài lòng đâu. Dù sao cũng là con trai người ta đẻ ra, người ta không thích người phụ nữ nào đè đầu cưỡi cổ con họ đâu. Đặc biệt là người vợ.”
“Ai là vợ anh ta? Mẹ thật là…”
“Vừa nãy con nói là sẽ lấy chồng đấy thôi.”
“Đúng vậy. Con sẽ lấy chồng nhưng không phải là cái ông lùn mặt rỗ đó.” An ghé vào tai mẹ nói khẽ rồi nhanh chân bỏ chạy. Nếu không là lại ăn vài cái tét của mẹ như mọi lần rồi.