Mẹ kế_11

Chương 11

 

An mang tấm ảnh vào để lại trên bàn  rồi vuốt vuốt lại cho bằng phẳng.

 

Khiêm cũng vừa rửa xong chén bát. Nhìn thấy bức ảnh của hai bố con bị cong queo anh hơi ngạc nhiên.

 

“Tôi nhặt được nó trong thùng rác đấy.” An nói nhưng mắt không nhìn Khiêm. 

 

Khiêm tự hiểu đó là do ai làm rồi. Đến giờ anh vẫn không sao hiểu nổi tại sao cô ta lại làm những việc kì quặc như vậy. Con bé rất hiền và hơi ngây ngô, nó chẳng làm gì được người khác. Ngay đến cả một con vật nó còn không dám đụng vào. Thế mà… Nghiêm tự trách bản thân mình vô cùng. Anh đã giao con gái mình cho một kẻ máu lạnh. Vậy mà bấy lâu nay anh cứ một mực tin tưởng cô ta, để cô ta tự quyền quyết định mọi việc trong nhà. Ngoài việc ngủ chung phòng với anh ra thì Linh giống như một người vợ của anh vậy. Đi đâu anh cũng đưa cô ta đi cùng. Mọi việc của bé Vân anh để cô ta lo liệu. Thậm chí tiền lương ban đầu anh còn trả theo tháng, nhưng sau này anh đã giao cho cô một khoản lớn để tự cô ta chi tiêu trong gia đình. Phải chăng chính những điều này đã khiến cô ta ảo tưởng rồi được đằng chân lân đằng đầu? Chính anh đã giao cho cô ta cái quyền sinh quyền sát con gái mình. Nếu hôm nay không có An, liệu đứa con gái tội nghiệp của anh còn phải chịu cảnh tra tấn tinh thần và thể xác này đến bao giờ?

 

 Khiêm rót một cốc nước lạnh để xuống bàn cho An nói:

 

“Cảm ơn cô! Nếu không có cô hôm nay thì…” Khiêm nhớ lại sự việc đau lòng chỉ mới mới xảy ra mấy giờ đồng hồ thôi. Nó như một cơn ác mộng:

 

Khiêm đang trong giờ nghỉ trưa, đi uống cà phê với đồng nghiệp để bàn công việc thì điện thoại gọi đến. Đó chính là số của An. Cô nói anh hãy trông chừng điện thoại, chút nữa sẽ có điện thoại của bé Vân gọi đến. Khiêm hỏi cô có chuyện gì nhưng cô lại không nói lý do, chỉ bảo anh cứ nghe đừng nói gì hết. Đúng là mười phút sau thì con gái anh gọi đến thật. Khiêm nhấc máy nhưng không nghe thấy ai nói gì. Chỉ nghe có tiếng nạt nộ của Linh và tiếng van xin của bé Vân. Khiêm tức tốc chạy về nhà. Vừa đến cổng thì An cũng vừa chạy đến nơi. May sao cổng nhà không khóa trái. Lúc nãy Linh giận quá mà quên mất chốt cửa cổng. An đề phòng lúc Khiêm bấm chuông cửa, Linh biết anh về sẽ dừng việc hành hạ con bé để xóa dấu vết nên mới kêu con bé bật cả máy ghi âm trong điện thoại mình làm bằng chứng vạch mặt cô ta. An biết cái miệng của cô ta lắt léo kiểu gì cũng cãi được. Cô ta đã đóng kịch mấy năm trời như vậy mà Khiêm có phát hiện ra đâu. Khiêm chạy vào trước, An chạy theo sau vừa hay chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.

 

An vẫn mân mê bức ảnh ngắm nhìn hai bố con không rời mắt.

 

“Anh đừng nhắc nữa, tôi không muốn nghĩ lại cái cảnh tượng con bé…” An vội vàng ngăn Khiêm nói tiếp:

 

“Tôi hỏi một câu hơi tế nhị một chút có được không?”

 

“Cô cứ hỏi.”

 

“Mẹ con bé…cô ấy… Con bé…nói tóm lại là con bé không có mẹ lâu chưa?” An lắp bắp mãi mới chốt được câu hỏi cho rõ ý. 

 

“Lúc nó chưa được một tuổi.” Khiêm nói mặt quay đi, giọng đượm buồn.

 

“Hèn chi con bé nó nói không biết mẹ. Tội nghiệp!” An thở dài: “Có vẻ như con bé rất nhớ mẹ nó.”

 

“Cô ta không xứng đáng làm mẹ nó.” Giọng Khiêm bỗng tức giận gầm lên. Xong giây lát với thấy mình hơi lỗ mãng liền nói:

 

“Xin lỗi cô!”

 

“Không sao!” An nói khẽ. 

 

Hai người im lặng một lúc lâu. Dường như trong tâm tư mỗi người đều suy nghĩ đến một điều gì đó rất giống nhau.

 

“Anh định tính thế nào?”

 

“Thế nào là thế nào?”

 

“Cô ta nghỉ làm rồi. Anh cũng đi làm. Vậy con bé…”

 

“Ngày mai tôi tạm nghỉ làm để chăm sóc con bé rồi sẽ tính tiếp. Tôi thật sự là một người cha tồi. Tôi cứ nghĩ tôi làm như thế này là tốt cho con bé. Không ngờ tôi đã làm hại nó. ”

 

Khiêm đập tay xuống bàn bất lực. Ánh mắt đau đáu nhìn về phía phòng con gái.

 

“Anh không phải là người cha tồi mà là anh không biết cách yêu thương con bé. Con bé nó thiếu thốn tình cảm mà anh lại không gần gũi nó, anh đẩy hết trách nhiệm cho chị ta. Trong chuyện này một phần lỗi cũng là do anh. Con bé nó rất cô đơn. Tôi cảm nhận được nó rất cần một người bên cạnh nó để nó dựa vào. Anh là bố nó nhưng tôi có cảm giác hai bố con anh có khoảng cách rất xa. Nó không dám nói chuyện gì với anh. Điều này cho thấy, nó không đủ niềm tin vào anh hoặc là nó rất sợ anh. Tôi biết bố và con gái sẽ có những điều rất tế nhị. Vì vậy anh phải là người chú ý quan sát nó kĩ hơn để kịp thời phát hiện những vấn đề từ con bé trước khi quá muộn…”

 

“Cô…Cô… ơi…”

 

Tiếng con kêu lớn  từ trong phòng vọng ra. Cả An và Khiêm đều tức tốc chạy vào.

 

“Cô đây! Cô An đây!” Hai bàn tay An vội nắm lấy tay bàn tay bé nhỏ đang chới với của nó xoa xoa trong lòng bàn tay mình.

 

Con bé mở mắt nhìn thấy cô giáo đang ngồi bên cạnh mình thì níu lấy  cổ An  òa khóc:

 

“Cô đừng đi! Em sợ lắm! Cô ấy sẽ đánh em chết mất.”

 

“Không sao rồi. Có cô ở đây rồi, không ai có thể làm gì em cả. Nào ngoan!”

 

An vừa ôm nó vừa vỗ vỗ vào lưng nó trấn an.

 

Khiêm đứng ngay bên cạnh nhưng nó lại không hề kêu cứu anh. Có vẻ như trong lúc nó sợ hãi nhất, bất an nhất, nó chỉ nghĩ đến cô giáo của nó mà thôi. Người cha như anh chẳng có tác dụng nào với nó cả.

 

“Vân! Con còn đau nữa không con?” Khiêm cúi xuống khẽ hỏi.

 

Con bé ngước lên nhìn bố nó, mắt vẫn còn ngấn lệ lắc đầu.

 

“Bố xin lỗi vì đã không bảo vệ được con!”

 

Con bé nhìn bố lắc đầu.

 

“Được rồi anh. Con bé chưa hiểu lắm những chuyện này đâu. Có lẽ tâm lý nó còn chút bất ổn. Nếu anh không ngại, đêm nay tôi sẽ ở lại đây cùng con bé.”

 

Lời đề nghị bất ngờ của An khiến Khiêm ngạc nhiên không tin vào tai mình nữa.

 

“Cô…”

 

“Anh không nghe nhầm đâu. Tối nay tôi sẽ ngủ lại cùng con bé nếu anh không ngại.”

 

“Tôi… Tôi… Không… Chỉ là sợ cô ngại thôi. Nếu cô ở lại được thì tốt quá. Tôi đang lo đêm nay không biết phải làm thế nào. Tôi…”

 

An cười nói nhưng không nhìn Khiêm mà nhìn bé Vân: “Vậy là được rồi.”

 

“Vậy hai cô cháu ngồi chơi đi. Tôi đi nấu cái gì ăn cho bữa tối. Trưa nay ăn sơ sài quá chắc ai cũng đói rồi.”

 

Khiêm mừng không biết phải nói sao với An nữa. Quả thực anh không dám nghĩ đến việc An sẽ ở lại đây tối nay. An là một cô gái trẻ trong khi bố con anh chỉ có một mình. Cô gái này quả thật là đặc biệt. Khiêm thầm nghĩ.

 

An gọi điện về báo cho mẹ là nhà cô bạn thân có việc nên ở lại ngủ qua ngày mai mới về. Mẹ chưa kịp đồng ý  thì An đã tắt máy rồi. Nói là xin phép mẹ nhưng thật ra cuộc gọi chỉ mang tính chất thông báo. Cô đã quyết định rồi chỉ nói cho biết thôi. 

 

Bà Lành nghe xong thì lắc đầu ngao ngán, chỉ biết phàn nàn với chồng. Con gái bà mà cứ lông bông thế này thì biết bao giờ mới lấy được chồng. Rồi nhà nào dám rước nó về làm dâu. 

 

An và bé Vân ngồi nói chuyện một lúc lâu trong phòng cho đến khi Khiêm gọi hai người ra ăn cơm mới thôi.

 

Một mâm cơm được bày biện khá đẹp mắt do chính tay Khiêm chuẩn bị. An vô cùng bất ngờ về tài về nấu nướng của Khiêm. Trông anh ta suốt ngày ngâm ngẫm như cái tàu điện ngầm, lầm lầm lì lì kiệm lời thế mà nấu ăn ngon phết. 

 

Trước kia khi hai bố con vẫn ở một mình, Khiêm cũng thường nấu ăn cho con. Khiêm có năng khiếu về ẩm thực. Hồi còn trẻ, anh hay trổ tài nấu nướng cho người yêu ăn. Anh thích như vậy. Đó là thú vui của anh ngoài công việc. Sau khi có Linh giúp việc, anh giao hết việc nấu nướng cho cô ta. Rồi công việc cuốn anh vào guồng. Anh cũng quên luôn mất thú vui thích nấu nướng của mình ngày trước. 

 

An ăn mấy món Khiêm nấu quả thực còn ngon hơn mẹ cô nấu ở nhà nữa. Không biết anh ta còn những điều thú vị gì mà mình chưa khám phá hết. An thầm nghĩ.

 

***

 

Tối, An đề nghị bé Vân sẽ không học bài mà cả nhà cùng nhau đi dạo. Lâu lắm rồi con bé không được đi ra ngoài vào buổi tối, mà lại bằng việc đi bộ như thế này. Mỗi khi nó muốn mua gì thì Khiêm đều đưa nó đi mua bằng xe ô tô rồi lại chở nó về nhanh chóng. An muốn con bé hoạt động tay chân cho ra mồ hôi sẽ dễ ngủ và cũng là để nó quên đi những kí ức không vui vừa xảy ra.

 

Đường phố buổi tối lung linh ánh đèn, từng đôi nam nữ nắm tay nhau tình tứ đi bộ. Những ông cụ bà cụ cũng thảnh thơi đi dạo dưới tán cây. Ở đây đã gần chục năm rồi mà Khiêm chưa từng đi dạo, chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng buổi tối như thế này. Có lẽ, anh đã bỏ lỡ quá nhiều điều tốt đẹp nho nhỏ trong cuộc sống này.

 

An dừng lại bên một xe bán kem dạo. Khiêm biết ý chạy lên mua cho hai cô cháu. Con bé mắt sáng long lanh cầm que kem liếm một cách ngon lành. Có vẻ nó thấy que kem này ngon gấp vạn lần những que kem đắt tiền mà bố nó mua trong siêu thị sang trọng chất đầy trong tủ lạnh.

 

Con bé tíu tít ôm tay An vừa đi vừa liếm láp que kem, hệt như anh ngày còn bé khi cùng chúng bạn ở quê, lúc đi học về nóng nực được ăn que kem của ông bán kem dọc đường. Chao ôi! Nó mát lạnh đến tận ruột gan! Chưa có món ăn nào ngon như lúc này! Những kí ức ngọt ngọt ùa về trong anh. Anh nhìn thấy ở con gái mình hình ảnh của anh ngày xưa. Hóa ra con bé lại giống anh đến vậy.

 

An và bé Vân túm tay nhau tung tẩy đi trước. Con bé cứ níu chặt lấy cánh tay An không rời. Khiêm cố tình đi lùi lại phía sau họ để quan sát thật kĩ. Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc tém tinh nghịch cùng môt cô bé cao gần đến cổ cô, ríu rít nói cười. Trông họ cứ giống như hai người bạn, chẳng có chút khoảng cách nào. Hai người bọn họ dường như quên mất anh rồi. 

 

Khiêm chợt dừng lại để ngắm họ thật kĩ. Có một cái gì đó đang len lỏi trong tâm trí anh, dìu dịu và an yên. Trong thâm tâm mình, anh không nghĩ là có một ngày nào đó mình lại có cái cảm giác này.