Hẹn ước ngàn năm_5
Chương 5: Quả báo
Tuấn Hùng mê mẩn vuốt vuốt hai bên má Hoài Niệm, cảm nhận rõ sự tươi mát của làn da thiếu nữ chưa từng vướng bụi trần. Hắn thích thú cười thầm: “Thật không uổng công.”
Chiếc áo sơ mi trắng của Hoài Niệm lập tức bị cởi ra. Chiếc cúc áo đầu tiên bị hắn bật mạnh. Rồi chiếc thứ hai, thứ ba lần lượt bị bật. Khuôn ngực thiếu nữ phập phồng sau làn áo sơ mi mong mỏng dần hiện ra. Ánh mắt Tuấn Hùng như thú dữ nhìn thấy con mồi ngon bị thiêu đốt hết thần thức, hắn vừa định lao vào cắn xé con mồi thì bất ngờ một cơn gió mạnh xộc qua cửa sổ xông thẳng vào phòng.
“Mẹ kiếp! Không chịu đóng cửa sổ.”
Cánh cửa sổ lớn bị gió đập tung mở bung ra. Tuấn Hùng bực bội đứng dậy đi lại chỗ cửa sổ đóng lại thì bất ngờ có một làn gió cực lạnh thổi ngang lưng hắn. Một cái bóng trắng bay vụt qua mặt hắn. Hắn bần thần giây lát, cảm giác có ai đó đang nhìn hắn trong phòng. Tuấn Hùng quay lại chỗ Hoài Niệm, giật bắn người trước cảnh tượng không thể tin nổi đang bày ra trước mắt. Một chàng thanh niên mặc chiếc sơ mi trắng, gương mặt thư sinh đang đứng bên cạnh Hoài Niệm, mắt trừng trừng nhìn hắn.
“Ai… ai cho mày vào đây?” Hắn ấp úng hỏi.
Chàng thanh niên không nói không rằng đưa tay ra, hướng về phía hắn. Rõ ràng chưa chạm vào người hắn nhưng hắn lại có cảm giác như ai đó đang bóp cổ mình kéo lại.
Hai tay hắn tự đưa lên cổ mình cố gỡ ra, nhưng càng gỡ lại càng thấy nghẹt thở.
“Mày… mày… là… a… ai?”
Cổ của hắn bị bóp chặt đến mức không thể cử động được, âm thanh tắc tịt như con vịt bị người ta nắm lấy cổ kêu cạc cạc không ra tiếng. Chàng trai nhẹ buông tay đẩy nhẹ một cái, lập tức cả cơ thể to lớn của hắn bị bay ngược lại, phần sau của đầu đập mạnh vào tường, máu chảy ra.
Chàng trai cúi xuống vuốt lại mái tóc Hoài Niệm. Ánh mắt đau đáu nhìn cô xót xa. Bàn tay lành lạnh sờ lên cổ áo cô. Những chiếc cúc áo bị bật dở dang lần lượt được cài lại cẩn thận. Một chiếc chăn mỏng trên giường tự động bay lại đắp lên người Hoài Niệm.
Tuấn Hùng tận mắt chứng kiến những cảnh tượng hãi hùng này, miệng hắn cứng đơ lại không thể thốt lên lời. Chàng trai sau khi đặt Hoài Niệm nằm gọn gàng trên giường liền từ từ tiến lại phía hắn. Đèn điện trong phòng bất ngờ bị tắt. Mắt chàng trai sáng rực lên trong bóng tối, ánh sáng hắt ra lạnh như một cơn gió tuyết đang chiếu về phía hắn.
“Kh… không…”
Hắn lắp bắp, mặt tái mét lùi ra phía cửa chính. Chàng trai càng dí sát mặt hắn. Chân hắn như người không trọng lượng tự dưng bị nhấc lên không trung chới với. Cổ họng bị bóp nghẹt: “Tha… tha… cho… tôi. Tôi… không… dám… nữa.”
Hắn cố gắng hết sức mới có thể thoát ra từng lời. Một lát sau hắn cảm thấy cơ thể mình được thả xuống, chân vừa chạm đất là lập tức tung cánh cửa bỏ chạy bán sống bán chết ra khỏi khách sạn. Mấy người nhân viên thấy hắn chạy như ma đuổi liền gọi với theo nhưng không kịp. Hắn như thể người không trọng lượng chạy như bay băng qua đường. Không ai dám liều mạng chạy theo hắn.
Tuấn Hùng chạy như điên ngoài đường, băng qua đường như một người điên. Thần trí như bị ai bắt mất. Người chỉ còn một cái xác chạy không có định hướng.
Một chiếc xe ô tô từ phía đối diện với Tuấn Hùng lao tới. Anh ta cũng không thèm chú ý. Mãi cho đến khi ánh đèn chiếu vào mắt khiến anh ta bị quáng mới chịu dừng lại lấy tay che mắt. Trong chốc lát, cả người Tuấn Hùng bay lên nắp ca pô ô tô rồi lăn xuống đất.
“Két.” Chiếc xe thắng gấp lại quan sát, khi nhìn thấy Tuấn Hùng đã nằm sõng soài trên một vũng máu liền sợ quá rồ ga chạy mất.
Vài người qua đường cũng tò mò xúm lại.
“Có người bị đâm trúng rồi.” Một vài tiếng la thất thanh vang lên.
“Cậu ta chưa chết, còn thở.” Một người khác thử đưa tay lên mũi Tuấn Hùng.
“Gọi cấp cứu đi!” Một người khác hô to.
Mười phút sau tiếng xe cấp cứu inh ỏi đã xuất hiện tại hiện trường. Tuấn Hùng được các nhân viên y tế khiêng lên cáng, nhanh chóng đưa vào xe cấp cứu.
***
Tại khách sạn.
Anh Tuấn ngồi xuống bên cạnh Hoài Niệm, đưa bàn tay lành lạnh chạm vào hai má Hoài Niệm nóng hổi. Gương mặt thanh tú, đôi môi mọng hồng phơn phớt cánh sen hơi hé mở, hàng mi cong vút nhắm hờ, hơi thở đều đều. Gương mặt dù đã say ngủ vẫn toát lên vẻ trong sáng, hồn nhiên của lứa tuổi đôi mươi tinh khiết như dòng suối nhỏ. Thế mà suýt chút nữa thôi nó bị vấy bẩn bởi một gã lưu manh cặn bã.
Đôi môi mỏng lướt qua làn tóc rối của cô, giọt nước mắt lạnh như tuyết tan vào trong hư không: “Hoài Niệm, kiếp này không được ở cạnh em, anh nguyện đánh đổi linh hồn này giữ cho em một kiếp bình an.”
Hai hàng mi Anh Tuấn khẽ khép lại, một dòng nước trắng như tuyết chảy dài trên má rồi lại tan thành khói mỏng, trắng như tuyết tan biến nhanh như gió.
Hoài Niệm bất ngờ trở mình nghiêng sang bên trái, cánh tay phải mò mẫm quơ quơ như đang tìm kiếm một vật gì đó rồi ngoan ngoãn cuộn mép chăn vào ngực ôm chặt. Cô có thói quen ôm một chiếc gối khi ngủ. Hoài Niệm thường có cảm giác bất an khi phải nằm ngủ một mình. Chính vì vậy mỗi khi đi ngủ, dù có Mai bên cạnh cô cũng phải ôm một vật gì đó mới có thể ngủ ngon được.
***
“Có tìm được cậu ta không?”
“Không! Cậu ấy chạy nhanh quá! Chúng tôi không đuổi kịp.”
“Không biết đã xảy ra chuyện gì với cậu ấy nữa. Tự nhiên lại chạy như ma đuổi. Có bao giờ cậu ấy như vậy đâu.”
“À, lúc nãy cậu ta có dẫn theo một cô gái nữa. Hay là cô gái ấy đã làm gì cậu ta?”
“Ôi dào! Dăm bữa nửa tháng cậu ta lại dắt về một cô gái. Chuyện này ai chả biết. Đám công tử con nhà giàu thay người yêu như thay áo, thiếu gì.”
“Nhưng lần này lại là một cô gái đã mê man. Hình như bị chuốc say rượu hay là đánh thuốc mê.”
“Nếu vậy thì càng không thể làm gì được cậu ấy.”
“Cứ lên thử xem sao. Lỡ may… có án mạng gì đó…! Ôi trời ơi…”
Đám nhân viên và bảo vệ của khách sạn kháo nhau rồi tự nghĩ ra đủ mọi tình huống ghê rợn nhất. Cuối cùng bọn họ quyết định mò lên xem thử. Đám nhân viên nữ thì đùn đẩy đi trước đi sau. Sợ hãi nhưng vẫn tò mò. Hai nhân viên bảo vệ nam thì có vẻ can đảm hơn nên đã đi lên trước.
Cánh cửa phòng không khóa mà chỉ khép hờ. Hai nhân viên bảo vệ hé cửa cẩn thận nhìn vào trong thử. Cô gái trẻ vẫn nằm ngay ngắn trên giường, trên người đắp một chiếc chăn mỏng trùm kín từ ngực tới chân. Căn phòng vẫn ngăn nắp không hề có chút đảo lộn nào.
“Cô ta liệu có còn sống không?”
“Mày điên à?”
“Chứ sao cậu chủ lại tự nhiên chạy băm bổ thế kia?”
“Vào thử coi.”
“Ừm.” Hai người bảo vệ liền chầm chậm tiến vào. Cô gái vẫn ngủ say không hề hay biết gì. Sắc mặt hồng hào không có dấu hiệu gì là của người chết cả.
“Cô ta còn thở kìa! Chết cái gì mà chết.”
“Gọi cô ta dậy không?”
“Gọi làm gì?”
“Hỏi coi có chuyện gì đã xảy ra.”
“Ừm! Mày gọi đi.”
Một nhân viên bảo vệ khẽ lay Hoài Niệm gọi: “Cô ơi! Cô ơi.”
Hoài Niệm vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Tiếng thở vẫn đều đều.
“Chắc bị chuốc thuốc mê rồi, còn lâu mới tỉnh. Thôi xuống làm việc đi. Để sáng mai rồi tính sau.”
“Nhưng còn cậu chủ! Có nên gọi cho cậu ta không?”
“Mày không sợ gọi sẽ bị ăn chửi no à? Chắc là lại bị con nào đó bắt thóp thôi. Hây da! Kể ra lắm gái theo cũng khổ thiệt.”
Đúng lúc đó thì hai nhân viên tiếp tân nữ đang thập thò ngoài cửa cũng nói vọng vào: “Cô ấy chết chưa?”
“Chết rồi! Tự vào mà xem đi.”
“Hả? Trời ơi!” Hai nhân viên nữ đẩy nhau ngã nhào xuống sàn, lấy hai tay bịt mắt không dám nhìn vào, hét toáng lên.
“Đùa thôi! Cô ta bị chuốc thuốc mê chắc đến sáng mai mới tỉnh. Xuống làm việc tiếp đi không bị trừ lương bây giờ.”
“Phải gió nhà anh.” Cô nhân viên tiếp tân đấm mạnh vào lưng nhân viên bảo vệ: “Làm người ta chết khiếp.”
“Tôi nói các cô nghe, làm cái nghề khách sạn này thì quen với mấy cái vụ giết người giấu xác hay gì gì đó tương tự đi là vừa. Không nghe báo đăng tin đầy đó à? Mới có tí đã sợ són ra quần.”
Nói xong bọn họ liền đẩy nhau xuống tầng trệt khách sạn, ai làm việc nấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
***
Hoài Niệm thức dậy thấy mình ở trong khách sạn không hiểu vì sao. Cô được các nhân viên xúm lại hỏi chuyện càng mơ hồ không nhớ rõ. Tra mãi cũng không được gì, họ ngầm hiểu rằng, cô gái này chính là nạn nhân trong trò chơi tình ái của thiếu gia nhà giàu.
Cô không có một chút ấn tượng gì về tối hôm qua. Chỉ nhớ rằng tối hôm qua có đi cùng Mai đến gặp người yêu cô ta nhưng không gặp được. Đến đó là không còn nhớ gì nữa.
Về đến xóm trọ thì cũng vừa đến giờ đi học rồi. Mai không có ở trong phòng. Nghĩ chắc là cô ấy đã đi học trước, Hoài Niệm nhanh chóng vệ sinh, thay đồ rồi lấy sách vở đến trường.
Cô đi muộn mất năm phút nên bị nhốt ngoài cổng trường. Mãi đến tiết hai mới được bảo vệ mở cổng cho vào. Thành ra bị nghỉ học không lý do tiết một.
Mai đã ngồi trong lớp học. Vừa thấy Hoài Niệm đã thoáng giật mình. Cô có vẻ muốn né tránh nhưng Hoài Niệm tỏ ra hết sức bình thường. Không có vẻ gì là tức giận hay muốn tìm cô để tính sổ nữa.
“Có lẽ anh ta không làm gì Hoài Niệm thật.” Mai nghĩ bụng, cảm thấy an tâm hơn một chút.
Giờ ra chơi tiết hai, Hoài Niệm mới có thời gian chạy lại chỗ Mai hỏi chuyện.
“Sao tao lại ở trong khách sạn một mình vậy? Rõ ràng là tao với mày cùng đến gặp người yêu mày mà.”
“Hả?” Mai ngớ người. “Hoài Niệm ở trong khách sạn một mình sao? Còn không nhớ gì nữa?”
Mai thấy vậy liền lái theo câu chuyện của Hoài Niệm để chối bỏ trách nhiệm: “À, tại bọn mình cũng có uống với nhau vài lon bia. Mày say quá nên tao và anh ấy đưa vào khách sạn ngủ tạm. Còn tao qua nhà anh ấy.”
“Cái gì cơ? Mày dám một mình qua nhà anh ta sao? Chúng mày mới quen nhau thôi mà.”
“Biết vậy! Nhưng có lẽ… mà thôi. Chuyện này để tính sau vậy. Mày không sao là tốt rồi.”
Mai thở phào nhẹ nhõm. Cô ta thấy Hoài Niệm có vẻ không nghi ngờ gì mình, lại thấy cô trở về an toàn nên cũng không còn áy náy hay sợ hãi gì nữa.
Tan học, Ngọc Lan liền gọi Hoài Niệm ra nói khẽ: “Mày nghe tin gì chưa?”
“Tin gì?”
“Thằng Tuấn Hùng gặp tai nạn tối hôm qua.”
“Cái gì? Tai nạn? Có sao không?”
“Bị xe tông nhưng chiếc xe gây tai nạn bỏ trốn rồi. Cũng may không nặng lắm nhưng nghe bảo là bị chạm dây thần kinh nào đó trong não bộ. Người ta nói là bị tâm thần đó.”
“Tâm thần?”
“Ừm! Cũng chẳng rõ nữa. Tao nghe đám bạn chí cốt của nó nói thế.”
Hoài Niệm tần ngần một lúc. Thật ra cô không ưa gì Tuấn Hùng nhưng khi nghe tin anh ta gặp tai nạn cũng có chút thương cảm. Dù gì anh ta cũng là người quen, cũng chưa làm gì tổn hại đến cô, chỉ là gây phiền phức một chút.
“Ê! Đến thăm anh ta với tao đi?” Hoài Niệm bất ngờ đề nghị.
“Mày điên à? Đến thăm hắn làm gì? Chẳng phải mày ghét cay ghét đắng hắn hay sao?” Ngọc Lan đập vai Hoài Niệm, nhìn cô như người không bình thường.
“Cũng không phải là ghét đến mức như vậy. Nhưng dù gì cũng là chỗ quen biết. Tự dưng tao cũng muốn xem tình hình anh ta thế nào. Người ta cũng đã bị tai nạn đến mức ấy rồi. Mày còn chấp làm gì.”
“Muốn đi thì đi một mình đi. Tao chịu.”
“Ngọc Lan.” Hoài Niệm gọi với theo nhưng không kịp nữa. Ngọc Lan đã leo lên xe phóng vù đi trong chốc lát.