Hẹn ước ngàn năm_17
Chương 17: Tìm về ký ức
“Bác à… Cháu muốn… ra thăm mộ anh ấy.” Hoài Niệm rụt rè đề nghị. Cũng không hiểu tại sao cô lại nói ra ý muốn đó.
“Mộ?” Người phụ nữ bỗng dưng giật mình. Bao lâu rồi bà đã không ra mộ con trai? Nói chính xác hơn là chồng bà cấm bà đi ra thăm mộ con trai hơn một năm rồi.
Ngày đó, vì quá đau khổ và tuyệt vọng, không thể chấp nhận được việc đứa con trai mình đã chết, ngày nào bà cũng một mình ra mộ con trai ngồi khóc thương thảm thiết. Khóc đến cạn nước mắt rồi lả đi, ngất bên cạnh nấm mồ chưa xanh cỏ. Cũng may hôm đó chồng bà sốt ruột đi làm về sớm không thấy vợ mới tá hỏa đi tìm. Ông ra mộ con trai thì bắt gặp vợ đang nằm sấp bên mộ con trai, tay chân lạnh ngắt, người tả tơi như một cái xác. May mắn là ông và mọi người đã kịp mang bà đến trạm xá cấp cứu. Nếu chậm chút nữa thôi có lẽ bà cũng đã đi theo đứa con xấu số xuống Hoàng Tuyền rồi. Từ đó, ông cấm bà không được ra mộ con trai nữa.
Nhớ lại việc này, lòng bà càng đau đớn. Bà ngước mặt lên trời nhắm mắt, cố gắng thở thật sâu để có thể bình tĩnh trở lại.
“Bác! Bác sao vậy?” Hoài Niệm hoảng hốt khi thấy mẹ Anh Tuấn xiêu vẹo như muốn ngã khuỵu xuống.
“Bác… bác không sao. Lâu lắm rồi bác cũng chưa ra thăm nó. Đi! Bác cháu mình cùng đi!”
Người phụ nữ sốt sắng muốn đi ngay lập tức. Hoài Niệm cũng có chút ngạc nhiên nhưng không nghĩ được nhiều nữa. Cô vội chạy theo người phụ nữ đang rảo bước rất nhanh một cách khác thường.
Hai người băng qua một cánh đồng vắng, sau đó men theo một con đường mòn mới ra được đến nghĩa địa. Đi qua mấy ngôi mộ được xây đắp, chăm sóc gọn ghẽ. Mẹ Anh Tuấn dừng trước một đám đất gồ gồ. Xung quanh chỉ mọc toàn cỏ xanh um tùm.
Người phụ nữ bỗng ngồi sụp xuống ôm mặt khóc òa. Đã gần hai năm rồi bà chưa ra thăm mộ con mình. Không ngờ nó lại thảm hại đến mức này. Nếu không có tấm bia trên mộ chắc không ai nghĩ rằng đây lại là một nấm mồ của một người chết trẻ còn chưa đến ba năm.
Hoài Niệm sững người ra. Ngôi mộ này! Cô sững sờ lùi lại hai bước, quay mặt đi, hai tay nắm chặt kiềm chế để không thốt lên. “Không thể nào! Sao có thể như vậy chứ? Anh ấy… chính là chàng trai tội nghiệp năm đó sao?” Cô lẩm bẩm trong miệng. Kí ức hơn một năm trước ùa về như mới vừa hôm qua.
***
“Hoài Niệm! Mày nhìn cái gì vậy?” Xuân Hoa kéo tay áo Hoài Niệm lại về phía mình hối thúc: “Về thôi!”
“À…ừ!” Hoài Niệm ấp úng trả lời bạn xong quay sang nói với mấy người phụ nữ đang chen lấn trong đám đông.
“Cô ơi! Hình như cô giẫm lên mộ rồi.”
“Cái gì? Mộ?” Người phụ nữ giật mình quay lại rồi nhìn xuống chân mình tỏ vẻ hoài nghi. Hoài Niệm liền lật cái vòng hoa đã khô héo chỉ còn trơ lại gọng bằng tre nứa. Cái bia mộ lộ ra. Người phụ nữ liền sợ hãi bước xuống, chắp tay vái lấy vái để như sợ bị tội.
“Trời ơi! Con lạy các ông các bà thứ tội cho. Con người trần mắt thịt không nhìn nhận ra. Có gì mạo phạm xin ông bà bỏ qua cho. Xin ông bà đừng trách tội con! A di đà Phật.”
Khấn vái xong liền kéo một người nữa chạy đi mất, tay chân vẫn còn run như vừa mới gặp ma.
Hoài Niệm vén mấy cọng cỏ lòe xòe trước tấm bia mộ khiến nó bị khuất lúc nãy để người ta biết mà tránh. “Hoàng Anh Tuấn. Mất ngày 12/12/2018. Hưởng dương 20 tuổi.”
“Mới hai mươi tuổi thôi sao? Trẻ quá!” Hoài Niệm chậc lưỡi tiếc nuối cho một sinh mệnh ra đi khi còn quá trẻ.
“Anh ấy bị tai nạn giao thông. Khổ thân! Nhà có mỗi anh con trai vừa ngoan vừa giỏi.” Xuân Hoa đứng bên cạnh khẽ nói xen vào.
“Mày quen anh ấy à?”
“À, không quen nhưng tao cũng biết anh ấy.”
“Ừ! Kể ra cũng tội quá nhỉ! Không biết nhà còn ai không mà chả có ai trông nom mồ mả thế này. Có đám ma mới mà không có ai canh để người ta giẫm cả lên.”
Hoài Niệm lấy một nén hương thắp lên mộ người thanh niên vắn số rồi lầm rầm khấn vái. Cảm giác có chút gì đó vừa tiếc nuối vừa xót xa dù chẳng quen biết anh ta.
“Thôi mày! Được rồi, lại xem cái Thanh sao rồi kìa!”
“Ừm.” Hoài Niệm lưu luyến nhìn vào tấm bia mộ lần cuối rồi chạy đến chỗ Thanh, bạn học cùng lớp của cô. Thanh đang được mấy người bạn cùng lớp khác dìu. Cả mấy ngày này khóc quá nhiều, lúc nãy làm lễ hạ huyệt cho bố, cô lại gào thét lao xuống nên người lả đi. Kể cũng phải, bố cô ra đi đột ngột quá. Làm sao có thể bình tĩnh được. Mọi người vẫn còn xúm lại xoa dầu gió cho Thanh. Được một lúc thì cô cũng dần tỉnh lại.
Người lớn kêu đám trẻ bọn Hoài Niệm đưa Thanh về trước để nghỉ ngơi. Việc còn lại để người lớn lo được rồi.
Ngày hôm sau, đi học về đi qua nghĩa địa, Hoài Niệm bất chợt nhớ ra điều gì đó liền kêu Xuân Hoa đi về trước còn mình thì quay trở lại trường có việc chút rồi về sau. Xuân Hoa chẳng nghi ngờ liền đi về trước. Hoài Niệm quay lại thật nhưng không vào trường mà đi vào chợ mua một bó hoa cúc trắng, một nén hương cùng vàng mã rồi lặng lẽ đi ra ngôi mộ bị bỏ hoang hôm trước. Cô đặt bó hoa lên mộ, thắp hương rồi hóa vàng mã. Trong lòng Hoài Niệm cứ nghĩ rằng, người đó mới mất một năm mà bị bỏ bê thế này, chắc là dưới đó đói và lạnh lắm. Thế nên cô liền mua rất nhiều tiền vàng âm phủ đốt cho anh. Hy vọng anh nhận được để không phải thiếu thốn nữa. Trong suy nghĩ non nớt của một cô bé lớp mười hai chỉ đơn giản là như vậy. Cô không hề nghĩ được rằng hành động bộc phát vô tư xót thương một vong linh bị bỏ rơi lại làm cảm động một hồn ma không thể rời đi.
***
“Cháu… Cháu… sao thế?”
Người phụ nữ kéo tay Hoài Niệm giật giật. Nước mắt cô cứ thế rơi lã chã trên gương mặt non nớt. Đôi mắt chằm chằm nhìn vào tấm bia mộ không nói nên lời.
“Cháu… có phải…?” Người phụ nữ cảm giác có điều gì đó khác lạ. Bà nghĩ rằng có lẽ con trai bà lại nhập vào Hoài Niệm như lúc nãy liền ôm lấy cô khóc. Hoài Niệm biết bà đang hiểu lầm nên khẽ lên tiếng: “Không… không ạ… Không phải anh ấy về đâu bác. Là cháu đây.” Vừa nói Hoài Niệm vừa òa khóc: “Cháu nhớ ra một chuyện trước đây.”
“Chuyện trước đây?”
“Dạ!”
Hoài Niệm nghẹn ngào kể lại câu chuyện hơn một năm về trước của mình cũng chính tại nơi này cho bà nghe. Chàng trai tội nghiệp mà cô đã vô tư rủ lòng xót thương lại vô tình là Anh Tuấn, con trai bà. Người phụ nữ không biết nói gì nữa, bà lặng lẽ nhìn về phía bia mộ con trai rồi lại nhìn Hoài Niệm. Bà cũng không biết nên vui hay buồn. Hoài Niệm xuất hiện đã khiến bà được gặp lại con trai. Nhưng mối duyên oan nghiệt này rồi sẽ đi đến đâu đây?
***
“Sao con về muộn vậy?”
Mẹ thấy Hoài Niệm lững thững đi về, gương mặt mệt mỏi liền đi ra tận cổng đón con gái. Thoáng qua bà đã đoán biết có chuyện gì đó xảy ra rồi nhưng bà chưa hỏi vội. Bà muốn con gái nghỉ ngơi ăn uống trước.
“Vào nhà rửa ráy rồi đi ăn cơm. Mẹ nấu xong rồi đang chờ con.”
Hoài Niệm rơm rớm như muốn khóc òa nhưng vẫn cố kiềm chế trước mẹ. Chuyện này cô không muốn nói cho mẹ biết sợ mẹ lo.
Mẹ giành lấy cái ghi đông xe dắt dựng vào góc nhà rồi hối: “Nhanh rửa chân tay mặt mũi rồi đi ăn cơm con!”
“Dạ!” Hoài Niệm ngoan ngoãn nghe lời như một cái máy, lòng nặng trĩu ưu tư. Mẹ biết ý nhưng vẫn không hỏi. Hoài Niệm về giữa chừng không báo trước như thế này, mắt lại sưng đỏ như thế kia, người lại bần thần như người mất hồn… Chắc chắn là có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm đã xảy ra rồi.
Đang ăn cơm thì có tiếng điện thoại reo. Hoài Niệm cầm điện thoại nghe. Là Mai gọi.
“Hoài Niệm, mày mau lên thành phố ngay đi! Có chuyện gấp lắm.” Tiếng Mai run run có vẻ rất sợ hãi.
“Chuyện gì?”
“Lên đi rồi biết. Nhớ lên nhanh lên. Nếu không… nếu không…” Mai lắp bắp.
“Có chuyện gì vậy, mày nói rõ xem nào?”
“Tao… tao… tao tắt máy đây.”
“Khoan! Đợi đã!”
Chưa nói hết câu thì điện thoại bỗng kêu tút tút. Đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
“Có chuyện gì vậy con?” Mẹ lo lắng nhìn Hoài Niệm hỏi.
“Con cũng không biết nữa. Mai nói có chuyện gấp con phải lên sớm. Chắc là ở trường có chuyện rồi.”
“Vậy con ăn cơm nhanh lên mà đi ngủ sớm, sáng mai lên đường sớm. Đến khổ vừa về sáng này thì mai lại phải đi. Để mẹ chạy ù ra nhà cái Huệ mua ít thuốc chống say xe cho con.”
“Mẹ! Mẹ cứ ăn cơm đi ạ. Tối mua cũng được mà.”
“Mẹ ăn no rồi. Để mẹ đi luôn kẻo tí nữa việc lu bu lại quên mất. Say xe mà lại còn đi lại liên tục thế kia thì mệt lắm đấy.”
Vừa nói mẹ vừa dắt chiếc xe đạp rồi mất hút sau cánh cổng.
Hoài Niệm vừa xuống xe, đang lơ ngơ tìm kiếm xe ôm thì bất ngờ có một người đàn ông mặc áo vest đen bước đến gần cô hỏi: “Cô là Hoài Niệm phải không? Cô Mai nhờ tôi đến đón cô. Đi theo tôi!”
Hoài Niệm còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì người đàn ông đã giành lấy chiếc túi xách trên tay cô đi trước.
“Ơ chú… chờ đã!”
Hoài Niệm kêu lên rồi lật đật chạy theo người đàn ông bí ẩn. Đến gần một chiếc xe ô tô đen xám đang chờ sẵn, Hoài Niệm có chút nghi ngờ lùi lại vài bước thì đã bị người đàn ông hung hãn túm lấy vai cô đẩy vào trong xe.
“Đi!” Người đàn ông ra lệnh.
“Chú đi đưa tôi đi đâu vậy?”
“Đến chỗ cô Mai.”
“Mai ở đâu?”
“Đến nơi sẽ rõ, đừng có hỏi nhiều.” Người đàn ông lái xe nạt nộ. Hoài Niệm hơi sợ nên cũng im bặt chờ đợi.