Chương 9
Chương 9:
“Được rồi! Giờ có chuyện gì kể tui nghe!”
“Chồng …chồng…”
An nức nở nghẹn ngào nói không thành tiếng nhìn về phía chiếc ảnh cưới đã vỡ nát dưới sàn nhà.
Hoa cũng nhìn theo hướng ánh mắt của An.
“Chồng bà làm sao?”
“Anh ta… anh ta…” sự đau đớn và tủi nhục khiến An thốt mãi không thành lời. Nhưng nghe giọng điệu và ánh mắt căm hờn của An, Hoa đã ngờ ngợ ra sự việc.
“Có phải anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với bà không?”
An nhìn hoa mếu máo:
“Là tại tôi! Tất cả là tại tôi. Tôi đã không nghe lời cảnh báo của bà! Hai người đó… họ …họ…”
An không dám nói đến cái từ đắng chát kia. Bởi vì đối với cô nó quá kinh khủng mà cho đến giờ cô vẫn chưa chấp nhận được.
“Bà đừng nói nữa, Tôi hiểu rồi!”
Hoa ôm lấy An vỗ về.
Cô biết bây giờ An cần nhất là một người ở bên cạnh chỉ cần lắng nghe cô nói thôi.
Một lúc lâu sau dường như An cũng đã bình tĩnh lại được một chút rồi. Lúc này Hoa mới nói:
“Chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ bà phải đối mặt với sự thật dù nó không dễ chấp nhận một chút nào. Trước mắt cứ về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày đi đã chứ ở nhà lúc này một mình không tốt cho tâm lý của bà đâu.”
“Tôi không dám về nhà đâu bà. Nhìn bộ dạng tôi lúc này chắc chắn bố mẹ tôi sẽ nghi. Bố mẹ tôi mà biết chuyện này chắc ông bà sẽ sốc lắm. Nhất là mẹ tôi chắc bà không chịu được đâu. ”
Hoa nhìn An ái ngại:
“Tôi hiểu bà lo cho bố mẹ. Nhưng tình trạng của bà lúc này không thể ở một mình được. Bà xem nếu không có tôi đến kịp thời thì không biết bà sẽ còn nằm đó đến bao giờ nữa.”
An nghe Hoa nói vậy nước mắt lại chảy dài.
“Nhưng tôi không dám đối mặt với bố mẹ bây giờ đâu bà ơi. Cứ để từ từ khi nào tôi thấy ổn hơn tôi sẽ nói với bố mẹ. Có như vậy ông bà mới đỡ lo cho tôi.”
“Nhưng vấn đề ở chỗ là liệu bà ở một mình có vượt qua được không mới là vấn đề?”
An mường tượng ra cái cảnh chỉ có một mình cô ở trong căn nhà này bỗng thấy chân tay mình ớn lạnh.
“Tôi…tôi…” cô lắp bắp.
“Thôi được rồi! Nếu bà ngại không muốn cho bố mẹ biết vào lúc này thì cứ sang nhà tôi ở tạm. Tôi thật sự không yên tâm để bà ở nhà một mình lúc này đâu.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả. Bà chưa ăn cơm đúng không? Nhìn cái mặt tả tơi thế kia, Tôi đoán chắc đêm qua lại mất ngủ nữa chứ gì? Sức đâu mà chịu được. Chuyện đâu còn có đó. Từ từ giải quyết từng cái một. Trên đời này không có con đường cùng. Hình như câu này chúng mình đã được học ở trong một bài văn nào đó từ hồi cấp 3 thì phải. Tôi đoán chắc bà còn nhớ đúng không? Cứ nghe tôi đứng dậy vào tắm một cái cho tỉnh táo rồi mang theo mấy bộ quần áo sang nhà tôi. Đừng ngại gì cả.”
Hoa vừa nói vừa vỗ vai An.
Tâm trạng của An bây giờ đúng là rối rắm lắm. Đầu cô cũng không suy nghĩ được gì nhiều nữa. Nghe Hoa nói vậy, Cô cũng ngoan ngoãn nghe theo lời bạn rồi lấy bộ quần áo trong tủ ra nhà tắm.
Hoa nhìn những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà, tấm hình cưới của hai vợ chồng đã vỡ tan tành, tủ quần áo bị mở toang hoang trống mất một nửa, ánh mắt thất thần của An… Bấy nhiêu đó thôi, Hoa cũng có thể đoán được mối quan hệ của An và chồng đã rất nghiêm trọng rồi. Giờ không phải là lúc hỏi ngọn ngành vấn đề mà phải để cho An bình tâm lại trước đã.
Hoa chở An về nhà mình rồi nấu tạm bát miến gà ăn. Cô dặn An cứ vào phòng mình mà nằm nghỉ ngơi, còn cô đến trường dạy và xin phép nghỉ giúp cô.
An nghe lời Hoa vào phòng cô rồi nằm ngủ thiếp đi. Có lẽ vì mệt quá và mất ngủ cả đêm hôm qua nên cô ngủ một mạch chẳng lạ nhà gì cả.
Mãi chiều cô mới tỉnh dậy. Nhìn quanh phòng thấy là lạ cô mới nhớ chuyện vừa xảy ra hồi sáng. Tâm trạng bây giờ cũng đã đỡ hơn một chút. Cô ngồi dậy đi ra vườn cho khuây khỏa.
Hiếu Nhân về nhà thì thấy cổng không có khóa ngoài. Chắc là hôm nay cô nàng được nghỉ tiết. Hiếu Nhân nghĩ thầm rồi xuống xe mở cổng.
Một cô gái đang ngồi dưới giàn Thiên Lý trong nhà anh. Ánh mắt buồn nhìn xa xăm, hình như không để ý đến sự vật xung quanh. Ngay cả khi anh mở chốt cửa cổng kêu lách cách cô gái vẫn không hay biết gì.
“Ai vậy nhỉ?”
Hiếu Nhân đứng nhìn cô gái một hồi lâu nhưng vẫn không nhận ra đó là ai. Thấy cô ấy đang đăm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, anh không dám làm kinh động đến nên để xe ô tô ở ngoài cổng rồi đi bộ vào nhà.
“Xin chào!”
Anh lại gần cô gái lịch sự nói.
Lúc này An mới ngoái nhìn lại. Cô giật mình khi thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
“Chào anh …Anh hỏi ai ạ?”
Hiếu Nhân thấy cô gái nói như vậy thì nhoẻn miệng cười:
“À… Tôi… cô Hoa có nhà không ạ?”
“Cô ấy lên trường rồi ạ. Nếu anh cần tôi sẽ gọi cho cô ấy.”
“Không cần đâu. Cô là bạn của Hoa à?”
“Vâng, tôi là đồng nghiệp của cô ấy.”
“À ,ra thế.”
“Anh…” An có chức lo lắng đứng dậy nhìn xung quanh. Không biết người đàn ông này là ai? có mối quan hệ gì với Hoa?
“Nếu không có việc gì nữa, anh có thể đi được chưa ạ?”
Tự dưng An thấy lo sợ. Nỗi sợ hãi của An làm cô tạm quên đi cả nỗi đau trong lòng cô hồi nãy.
Hiếu Nhân thấy thái độ sợ hãi của An thì bật cười:
“Được… được…tôi sẽ đi ngay đây! Không làm phiền cô nữa, chào cô nhé!”
Hiếu Nhân giả vờ quay người đi. Vừa ra đến cổng thì Hoa về.
“Ôi, sao hôm nay về sớm vậy?”
“Không về sớm thì làm sao biết cô đưa khách về nhà mà chả báo cho anh biết gì cả!”
“À, em quên mất. Mà anh đang định đi đâu đấy?”
“Thì bị người ta đuổi đi chứ sao!”
Hiếu Nhân vừa nói vừa nhìn về phía An chọc.
Lúc này An mới biết Hiếu Nhân là người quen của Hoa.
Hoa hiểu ra vấn đề nên cười lớn:
“Ôi trời! Hihi! Em quên giới thiệu! Đây là An, bạn đồng nghiệp của em. Còn đây là anh Hiếu Nhân anh trai tôi.”
An ngượng ngùng cúi đầu nói:
“Xin lỗi anh! Em không biết!”
“Người không biết thì không có lỗi. Nhưng An đề phòng như thế là tốt. Chỉ có điều là hơi mất tập trung. Người ta mở cổng đi vào đến gần mình mà cũng không hay biết gì. Cái này thì hơi nguy hiểm đấy.”
Hoa nhìn An rồi nhìn Hiếu Nhân mắng:
“Anh lại thế rồi đấy! Cái bệnh nghề nghiệp! Ở đâu cũng thấy không an toàn.”
Hiếu Nhân cười xòa:
“Chọc các cô cho vui thôi. Nhưng cũng là nhắc nhở cho mấy cô không thừa đâu. Đàn ông bây giờ ngoài đường manh động lắm. Nhất là đối với những cô gái đẹp như các cô đấy.”
Những lời đùa vui dí dỏm của Hiếu Nhân phá tan cái không khí u ám đang bủa vây An từ nãy giờ.
Cô thật sự không nghĩ đó là anh trai của Hoa. Cô không biết Hoa sống cùng anh trai mình. Tuy hai người dạy cùng trường nhưng Hoa cũng chỉ mới chuyển đến đây hơn hai năm thôi nên cô cũng chưa biết nhiều về Hoa lắm.
Hiếu Nhân vui vẻ đi ra ngoài cổng lái xe ô tô vào nhà rồi nói tiếp:
“Nhà có khách phải nấu món gì đãi khách chứ nhỉ? Cô An thích ăn thì nào?”
An vẫn còn ngại vì không biết mình có nên ở lại đây hay không. Cô đang phân vân vì dù sao Hiếu Nhân cũng là đàn ông. Cô cứ tưởng nhà Hoa chỉ có một mình cô thôi chứ.
Hoa cũng nhìn thấy sự ái ngại của An nên nói:
“Tôi quên mất không nói với bà là tôi sống cùng anh trai. Anh ấy là luật sư. Nhưng bà đừng ngại. Anh ấy sống đơn giản và cũng thoải mái, vui tính lắm. Bị tôi bắt nạt suốt ấy mà. Với lại trong nhà này còn có tôi nữa mà. Bà đừng có ngại ngần gì nhé.”
“Ừ… nhưng mà…”
“Thôi không nhưng nhị gì nữa. Bà muốn ăn gì nào?”
“Ăn gì cũng được.”
“Vậy ăn canh gà hầm hạt sen nhé!”
“Ừ!”
An vừa đồng ý thì Hoa nói vọng vào trong nhà:
“Anh Nhân, nay mình ăn canh gà hạt sen nhé!”
“Ừ, chờ tí anh làm!”
An ngạc nhiên nhìn hoa:
“Không phải mày nấu sao?”
Hoa cười lớn:
“Bà không biết đấy thôi! Nhà này anh ấy mới là người nấu ăn đấy. nấu ngon lắm cực kỳ. Tôi không bằng một góc của ảnh.”
Hoa nói có vẻ rất tự hào về người anh trai này.
An nhìn Hoa rồi lại nhìn vào phía trong thấy Hiếu Nhân đã thay bộ quần áo vest bằng bộ đồ thể thao khỏe khoắn đi vào bếp làm cơm đãi khách.
Ba người họ ăn chung một bữa cơm. Tuy mới gặp mặt nhau lần đầu nhưng đúng như Hoa nói, Hiếu Nhân khiến cho người khác có cái cảm giác gần gũi đến lạ. Chỉ sau vài lần nói chuyện cô đã không còn thấy ngại trước anh nữa.
Hiếu Nhân nói chuyện rất thông minh lại còn dí dỏm làm con người ta không còn cái cảm giác xa lạ thì mới gặp lần đầu. Đúng là luật sư có khác. Rất hiểu tâm lý con người. Hoa tự hào về người anh trai mình không có gì là nói quá cả.
Ăn cơm xong An định về nhưng Hoa kéo lại để ngủ chung với cô một đêm. An bị Hoa thuyết phục nên cũng chấp nhận ngủ lại cùng cô. Hiếu Nhân nói chuyện một lúc thì ý tứ vào phòng làm việc để hai người trò chuyện.
An nằm trong phòng ở nhà Hoa mà không có một chút lạ lẫm nào. Có lẽ ở đây cho cô cái cảm giác an toàn hơn cái ngôi nhà đã từng là tổ ấm kia của cô.
An và Hoa đã tâm sự gần cả một đêm về chuyện vừa xảy ra. Hoa không bất ngờ mà chỉ thấy tiếc cho An. Đúng là cô đã phải chịu một cú đả kích quá lớn. Giờ thì Hoa có thể hiểu được vì sao An lại trở nên điên dại như vậy. Nhưng bây giờ thì ổn rồi. An đã có thể nói ra được có nghĩa là trong lòng sẽ bớt đau đi một chút.
An là kiểu người nhìn bề ngoài thì có vẻ mềm dịu nhưng thực chất cô là một người có sức chịu đựng khá lớn. Chẳng qua là cuộc đời cô chưa có nhiều biến cố nên cô không biết khả năng của mình đến đâu. Con người mà làm gì có ai được suôn sẻ mãi chứ!
Sau một đêm ngủ lại nhà Hoa và trải lòng với bạn, tâm trạng của An đã bình ổn hơn nhiều. Có lẽ là cô đã chấp n
hận sự thật này.
Ăn xong bữa sáng do chính tay Hiếu Nhân nấu, cô xin phép hai anh em họ để về nhà mình. Đã đến lúc cô phải tự mình đối mặt với sự thật nghiệt ngã này rồi.