Chương 9

Chương 9:

 

Gia Bảo lái xe đến tận nhà Hoài An nhưng cô đã khoá cửa cổng. Anh lại lấy điện thoại ra gọi nhưng không liên lạc được. Chờ một lúc ở cổng cũng không thấy cô trở về. Bây giờ là 1 giờ chiều, ở trường học đã tan, cũng chưa đến giờ đi làm. Cô đi đâu được chứ! Gia Bảo nóng ruột nhớ ra một nơi nữa đó là làng trẻ em SOS. Anh liền lái xe thẳng đến đó.

 

Một cô giáo ở đó nói Hoài An không đến đây. Gia Bảo lại hụt hẫng ra về. Anh gọi cho người yêu lần nữa. Nhưng tiếng cô nhân viên thông báo thuê ban không liên lạc được khô khốc vang lên. Gia Bảo bất lực lái xe vòng vòng quanh thị trấn, ra bờ hồ, đi quán cà phê, quán bún đậu… tất cả những nơi cô thường đến vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Anh nhớ ra có thể cô có tiết ở trung tâm Tiếng Anh nên chạy đến tìm. Nhưng người ta nói là cô đã xin nghỉ dạy hai hôm có việc riêng rồi. Mới vừa nãy cô gọi đến xong. Gia Bảo thất thần quay ra xe trở về.

 

Anh ngồi rất lâu ở bờ hồ mãi đến chiều tối muộn. Hoài An đã quyết tâm cắt đứt đoạn tình cảm này với anh rồi. Cô ấy chặn số anh, bỏ lại cái thị trấn này đi đâu đó vài ngày. Cô ấy đã bỏ lại cả anh nữa. Người con gái anh yêu và đã rất hi vọng vào một mái ấm gia đình hạnh phúc, có anh có cô và những đứa trẻ. Hoài An rất thích trẻ con và anh cũng vậy. Những tưởng hai người rất hợp nhau đã tìm thấy nhau giữa cả triệu triệu người trên thế giới này. Vậy mà đã vụt qua nhau, đánh mất nhau chỉ vì những lý do rất ngớ ngẩn không phải do họ gây nên.

 

Gia Bảo gục mặt xuống tay mình khóc không thành tiếng. Nước mắt cứ thế chảy dài theo đoạn tình cảm đã đứt gãy từ đây. Anh chưa bao giờ từ bỏ và cũng không có ý định từ bỏ. Vậy mà cô đã rời bỏ anh đi rồi! Hoài An ơi! Em không cần anh nữa sao? Em rời xa anh thật sao? Bây giờ em đang ở đâu? Anh rất nhớ em! Rất muốn có em ở bên cạnh lúc này! Hoài An!

 

Tên cô nghẹn ứ ở cổ họng Gia Bảo. Từ lúc biết nhận thức đến giờ, anh nhớ mình chưa từng phải khóc vì không đạt được thứ gì đó. Anh chỉ khóc vì bắt gặp những mảnh đời bất hạnh, những sự việc khiến anh phải xúc động. Nhưng đây là lần đầu tiên anh khóc vì bị mất một thứ gì đó. Mà đó lại là một thứ rất lớn lao.

 

Chập tối. Những cặp tình nhân dập dìu dắt nhau đi dạo. Có cặp ngồi tình tứ ở ghế đá nhìn ra mặt hồ. Có đôi thì ngồi lặng lẽ bên nhau chỉ để được bên nhau. Anh nhớ cô! Nhớ da diết. Nhớ cái lần đầu tiên gặp cô gái có đôi mắt sâu và trong kia. Anh nhìn cô không chớp mắt đến nỗi cô còn tưởng mặt mình dính cái gì bẩn. Cô nhắc anh đừng nhìn con gái chằm chằm như vậy dễ khiến người ta hiểu nhầm.  Anh cười. Tại vì ánh mắt anh nó bị thôi miên mất rồi. Anh không điều khiển được. Anh chấp nhận bị hiểu nhầm và dù có bị ăn một bạt tai đi nữa cũng đáng đời. Hoài An cười, nói anh dại quá! Anh đẹp trai như vậy chắc không cô gái nào nỡ đánh anh đâu. Câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu một cái tình cờ và đáng yêu như vậy. Gia Bảo đã từng nghĩ ông trời thật ưu ái quá! Ông ấy đã cho anh tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế gian này. Trong đó có cô. Vậy mà…Gia Bảo vẫn không thể tin được mình đã đánh mất Hoài An. Anh không thể tin và cũng không muốn tin.

 

Bà Nhung không thấy con trai trở lại bệnh viện thì bắt đầu sốt ruột. Bà kêu Tuyết gọi điện cho anh trai nhưng anh không bắt máy.  Ruột gan bà Nhung nóng hết cả lên. Bà nằng nặc đòi xuất viện về nhà để tìm con trai. Cuối cùng thì bác sĩ Mai cũng đành để bà về.

 

Tối muộn rồi mà vẫn không thấy Gia Bảo về nhà. Bà Nhung bắt chồng gọi điện thoại đến từng người bạn của anh để hỏi thăm. Nhớ được ai thì gọi người đấy. Cả anh em họ hàng cũng gọi nhưng không ai biết Gia Bảo đang ở đâu. Bà Nhung khóc lóc ỉ ôi sợ con trai nghĩ quẩn nên bắt chồng lái xe đi tìm. 

 

Ông Quang chiều vợ nên cũng lái xe vòng vòng quanh thị trấn tìm con. Nhưng cái thị trấn này rộng lớn như vậy, ông cũng không biết con hay đến nơi nào mà tìm. Ông bất chợt nhớ đến Hoài An. Ông nghĩ chắc là anh đến chỗ Hoài An rồi. Nhưng khổ nỗi, ông lại không có số của cô. 

 

Ông Quang tìm không thấy con thì quay về nói với vợ. Có thể Gia Bảo đang ở chỗ ở Hoài An. Kêu bà thử gọi cho cô hỏi xem.

 

Bà Nhung không còn cách nào khác, vì muốn biết con trai có an toàn hay không nên đành muối mặt chủ động gọi cho cô. Hoài An chỉ chặn số của Gia Bảo đương nhiên cô còn nhớ số của bà Nhung. Định bụng sẽ không nghe điện thoại của bà ta cho nhẹ lòng nhưng có điều gì đó khiến tâm cô không an. Tiếng chuông reo đến lần thứ 3 thì cô bắt máy.

 

“A lô!”

 

Bà Nhung nghe tiếng Hoài An thì khựng lại mất mấy giây.

 

“Cô… Gia Bảo có ở chỗ cô không? Từ trưa đến giờ không thấy nó về nhà.” Bà ta nói một cách dè dặt, không lên giọng như mọi khi nữa.

 

Hoài An hơi sững người. Gia Bảo không về nhà. Chắc là anh đang rất đau khổ. Anh không gọi được cho cô. Hẳn là vậy rồi. Hoài An biết Gia Bảo có chút luỵ tình và yếu đuối trong chuyện tình cảm. Cũng đúng thôi. Gia Bảo từ trước đến nay đều được đáp ứng mọi thứ, có bao giờ phải tranh đấu giành giật với ai đâu. Anh chưa được va chạm nhiều như cô mà.

 

“Chuyện này… Sao bác lại hỏi cháu? Chẳng phải bác muốn cháu rời bỏ con trai bác rồi sao? Cháu đã làm đúng như lời bác nói. Cháu trả lại con trai bác cho bác. Bác là mẹ anh ấy, bác phải biết anh ấy muốn gì và đang ở đâu chứ ạ? Từ giờ cháu và con trai bác không còn một chút quan hệ gì cả. Hi vọng bác hiểu điều này và đừng làm phiền đến cuộc sống của cháu nữa. Chào bác!”

 

Hoài An lại tắt điện thoại sau khi nói hết điều mình muốn nói mà không để bà Nhung giải thích điều gì. Nhưng lần này là cô đang giúp bà không phải bẽ mặt khi phải thốt ra những lời nói mâu thuẫn kia.

 

Hoài An nhìn vào màn hình điện thoại của mình. Cô đã tắt mạng xã hội cả nửa ngày nay. Điện thoại cũng đưa Gia Bảo vào danh sách hạn chế. Gia Bảo! Anh ấy không về nhà. Chắc là đang đi tìm mình. Nhưng muộn như thế này rồi mà không về nhà thì đi đâu được chứ? Dù đã quyết định dứt khoát ra đi nhưng nghĩ đến cảnh đã 11 giờ đêm rồi, Gia Bảo vẫn lang thang ở đâu đó chưa về nhà, lòng cô cũng day dứt không yên. 

 

Hoài An mở điện thoại, bỏ chế độ chặn điện thoại. Cô chủ động gọi cho Gia Bảo.

 

“A lô! Em đang ở đâu vậy Hoài An?”

 

Tiếng chuông đầu tiên chưa kịp vang lên thì cô đã nghe thấy tiếng Gia Bảo nói vọng vào từ điện thoại, rất khẩn thiết.

 

“Em đang ở một nơi rất xa chỗ anh. Anh đang ở đâu?”

 

“Anh đang ngồi trước cổng nhà em để chờ em.”

 

“Em không về đâu. Anh về nhà đi!”

 

“Không! Anh sẽ chờ em! Dù em không quay trở lại anh cũng nguyện chờ em. Hoài An! Đừng bỏ anh!”

 

“Gia Bảo! Nghe em nói này! Chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống. Anh đừng vì một người nào đó mà huỷ hoại cuộc đời mình. Đó không phải là kiểu đàn ông mà em thích. Thậm chí, em rất coi thường loại đàn ông yếu đuối như vậy. Gia Bảo! Hãy chấp nhận một sự thật là thế giới của chúng ta không thuộc về nhau. Nhưng anh và em vẫn có thể gặp nhau sau này cơ mà. Em hi vọng, người đàn ông em đã từng yêu đừng để em thất vọng khi gặp lại. Anh sẽ làm được, cú vấp ngã này sẽ không là gì cả trong cuộc đời của anh đâu. Em tin là như vậy. Hãy giữ lại cho nhau những hình ảnh đẹp về nhau. Mọi thứ sẽ còn tồi tại trong trái tim nếu họ vẫn trân trọng lưu giữ nó. Anh nhé! Về đi anh! Mọi người đang chờ anh ở nhà và rất lo cho anh đó. Em cũng vậy. Hãy mạnh mẽ và đứng lên đi tiếp trên còn đoạn đường còn lại mà không có em. Người đàn ông đã đi qua cuộc đời em! Rồi anh sẽ được bình an trở lại! Nghe em đi Gia Bảo! Về nhà đi anh!” 

 

Giọng Hoài An thủ thỉ nhỏ nhẹ như cơn gió đang thì thầm bên tai Gia Bảo. Biết là rất đau nhưng khi nghe được giọng người yêu mình bên tai, tâm hồn anh cũng dịu lắng xuống vài phần. Nước mắt Gia Bảo ngừng rơi. Cảm giác như Hoài An đang vỗ về cô sau khi bị anh đi qua một cơn bệnh nặng.

 

“Nghe em! Về nhà đi anh!” Hoài An vẫn nhắc lại câu nói của mình dù Gia Bảo ở đầu dây bên kia không nói gì. Cô biết anh vẫn đang lắng nghe mình nói.

 

“Gia Bảo! Người ta nói rằng, bằng một cách nào đó, hai yêu nhau sẽ luôn có linh cảm về nhau. Anh bây giờ đau khổ như thế này thì trái tim em bên này cũng đau lắm. Anh lạnh lẽo cô quạnh thì em cũng vậy. Anh không về đêm nay thì em cũng sẽ không thể chợp mắt được. Hãy vì em, vì anh và vì những người yêu thương anh mà đối xử tốt với bản thân mình. Đừng hành hạ bản thân mình như vậy, được không anh? Đứng dậy và về thôi anh!”

 

Hoài An vừa nói mà nước mắt vừa rơi. Cô tưởng tượng cái cảnh Gia Bảo đang ngồi ngục trước cổng nhà mình trong đêm gió thế này, dù trái tim cô có sắt đá thế đâu cũng không thể kiềm lòng mình được.

 

Gia Bảo nghe rất rõ từng lời nói, từng hơi thở của người yêu dù lời cô nói rất nhỏ. Anh cảm nhận được giọng nói của cô cũng đang lạc đi vì lo cho anh. Anh cũng biết Hoài An là cô gái mạnh mẽ nhưng lại có một trái tim đa cảm. Lý trí và trái tim cô luôn phải đấu tranh một cách quyết liệt như vậy mỗi khi có chuyện gì khó xử. Nhưng trong hầu hết mọi cuộc chiến, lý trí luôn giành phần thắng trong cô. Gia Bảo cũng không muốn người yêu mình phải nặng lòng lo lắng cho anh nữa.

 

“Được rồi! Anh nghe em!”

 

“Vâng! Cảm ơn anh đã luôn vì em! Bảo trọng anh nhé! Em tắt máy đây!”

 

“Hoài An!” Gia Bảo chỉ kịp  thốt lên một tiếng thì Hoài An đã tắt máy. Anh định gọi lại nhưng tay anh cứng đờ. Hoài An không muốn nhìn thấy mình là một người đàn ông thiếu bản lĩnh như vậy. Gia Bảo cố trấn tĩnh lý trí của mình thật tỉnh táo dù trái tim anh vẫn không ngừng gào thét tên cô. Hoài An ơi! Anh sẽ không bao giờ quên em! Dù sau này có như thế nào thì em mãi là người con gái mà anh yêu nhất! Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, đã cho anh nềm mùi hạnh phúc và cả nhưng dư vị của khổ đau!

 

Gia Bảo thầm gọi tên người yêu mình, nhắm mắt lại và ngước mắt lên trời để những giọt nước lần cuối cùng được rơi xuống hết.