Chương 75
Chương 75: Vương vấn 2
“Ông nội! Có muốn uống một ít trà lúa mạch không ạ?”
“Muốn! Trà lúa mạch rất tốt cho sức khỏe”
Uyên Linh nhìn ông Nhân cười mãn nguyện. Những gì cô dặn dì ông đều nhớ rất rõ.
“Vậy ông chờ Uyên Linh chút nha! Uyên Linh vào pha trà cho ông”
“Được!”
Uyên Linh nhanh nhảu đi về phía nhà bếp pha 3 tách trà. Tiện thể gọi luôn bà Mai ra ngoài trò chuyện.
“Bà ra trước trông giùm ông nội giúp cháu nhé! Cháu đi pha trà một lát sẽ ra ngay”
“Được! Tôi đi ngay”
Bà Mai cũng vừa dọn dẹp xong, vui vẻ đi ra vườn cùng ông Nhân.
“Xong rồi ạ! Trà lúa mạch rất tốt cho sức khỏe của mọi người đây ạ”
Uyên Linh vừa nói vừa cười, trên khay là ba ly trà lúa mạch vừa mới pha xong, thơm thoang thoảng và nóng hổi.
Bà Mai lấy một tách thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa cho ông Nhân. Cả ba người chụm lại nói cười vui vẻ.
Đức Tuấn đã về được một lúc. Anh không vào nhà mà đứng trước cổng nhà nhìn qua khe cửa. Hôm qua khi nghe ông Nhân nói rằng Uyên Linh sẽ đến thăm, anh định bụng sẽ về lúc giữa trưa có thể sẽ gặp được cô. Không ngờ là Uyên Linh đến thật. Anh cũng không muốn làm kinh động đến mọi người nên đứng bên ngoài ngoài dõi theo.
“Uyên Linh, cô ấy thật sự không hề thay đổi. Cô ấy vẫn thương ông nội. Vẫn quan tâm đến ông. Có nghĩa là vẫn còn có chút gì đó còn quan tâm đến mình chăng?”. Đức Tuấn nhủ thầm.
Khoảng cách quá xa khiến Đức Tuấn không thể nghe rõ được câu chuyện giữa họ. Nhưng những hành động, tâm trạng khóc cười của mọi người anh ta đều nhìn thấy rất rõ. Ước gì ngay lúc này anh có thể được ở bên cạnh họ, cùng cười, cùng nói chuyện hay thậm chí cùng khóc cũng được. Đức Tuấn đứng trân trân nhìn vào chính ngôi nhà của mình, muốn vào mà không thể bước đi.
“Anh làm gì ở đây? Sao không vào nhà?”
Giọng Đức Tùng từ đằng sau khiến tim Đức Tuấn giật thót như kẻ gian vừa bị bắt tại trận vậy.
“Tôi… Tôi…”
Đức Tuấn ấp úng.
“Anh sao vậy? Tự nhiên lại ấp a ấp úng. Lại còn lén lút đứng nhìn từ ngoài cổng như kẻ trộm, không chịu vào nhà nữa”
“Tôi không sao”
Đức Tuấn cố làm ra vẻ tự nhiên nhất. Đức Tùng nhìn anh ta như một kẻ quái gỡ rồi tiến lại gần của toan bấm chuông gọi thì Đức Tuấn đã vội vàng ngăn lại.
“Khoan đã! Không nên vào…”
“Sao cơ? Không nên vào là sao? Trong nhà có chuyện gì sao?”
“Ý tôi không phải như vậy. Tôi… tôi muốn gặp cậu nói chuyện riêng. Có thể đi ra ngoài tìm nơi nào đó vắng vẻ được chứ?”
“Sao không vào nhà mà nói chuyện? Dù sao tôi cũng chỉ đến thăm ông một lát rồi đi ngay. Cũng không định ở lại lâu khiến anh lại trái mắt”
“Không…Không được vào nhà. Ý tôi là, mình không nên kinh động đến nhiều người. Nhất là ông nội”
Đức Tuấn càng nói càng luống cuống. Thực chất là anh ta không muốn cho Đức Tùng vào nhà để gặp Uyên Linh. Cứ nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau là mặt anh lại nóng bừng lên, ruột gan như có lửa đốt. Anh không thể chịu nổi.
“Anh lạ thật đấy! Thôi được rồi! Tôi đi theo anh”
“Được! Mau đi thôi”
Cuối cùng thì Đức Tuấn cũng dụ được Đức Tùng đi khỏi nhà mình. Thật may!
***
“Có chuyện gì, anh nói nhanh lên! Tôi còn phải đến thăm ông nội nữa”
Đức Tùng thấy Đức Tuấn ngồi đã chục phút đồng hồ mà chưa nói câu nào. Thực chất thì anh ta cũng chẳng có gì để nói cả. Chẳng qua là cố tình dụ cậu tránh xa Uyên Linh ra mà thôi. Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi, ít nhất cũng phải cho ra một cái lý do chính đáng chứ.
“Chuyện đó! Chuyện của Uyên Linh ấy. Cậu đã gặp cô ấy chưa”
“Từ khi cô ấy về nước, tôi chưa gặp lần nào cả”
Lúc chạy ra sân bay để tiễn Uyên Linh mà bị hụt đến giờ Đức Tùng hoàn toàn chưa gặp lại Uyên Linh, cũng không có cách nào liên lạc được.Thỉnh thoảng anh chỉ có thể đến chỗ của Thu Vân để hỏi thăm tin tức. Biết được Uyên Linh đã bình an trở về và còn thay ông Bình làm tổng giám đốc tập đoàn An Bình thì cậu mừng lắm. Coi như cũng là mãn nguyện rồi. Việc gặp lại cô ấy cậu cũng chưa tính đến.
“Nhắc đến chuyện này tôi cũng quên đi mất. Tôi nghe nói anh đã đứng ra dàn xếp ổn thỏa. Nhưng tôi muốn biết người đứng sau vụ này là ai?”
“Cậu không cần phải biết quá rõ chuyện này làm gì?”
“Sao lại không cần phải biết rõ? Tôi mới là người cần phải biết rõ nhất. Người này rõ ràng là nhắm vào Uyên Linh, hạ nhục và bôi nhọ danh dự của cô ấy. Tôi không thể không biết”
“Hóa ra cậu đến giờ vẫn quan tâm cô ấy nhiều đến thế sao?”
“Anh không cần lảng tránh! Anh thừa tính tôi rồi. Phàm là chuyện gì liên quan đến cô ấy, nhất là những người có âm mưu hãm hại cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Vụ việc lần này, nếu không phải là anh làm thì nhất định là người bên cạnh anh làm. Anh nói thật đi, có phải chính cô ta…”
Vừa nói đến đây, Đức Tuấn đã hiểu Đức Tùng muốn ám chỉ ai rồi. Chỉ có thể là Hồng Diễm mà thôi. Cô ta vốn đã thù hận Uyên Linh, lại là người gần gũi nhất với Đức Tuấn. Nếu không phải là cô ta thì còn ai có thể có động cơ như vậy nữa. Nhưng xài chiêu đến mức này thì cô ta quá dại đi rồi. Chẳng phải cũng đang hạ thấp uy tín của chính chồng mình hay sao?
Đức Tuấn không nói gì chỉ im lặng gật đầu.
“Tôi biết ngay mà! Chính là người phụ nữ đó. Thật là trơ trẽn! Dám đâm lén sau lưng người khác bằng cái trò hèn hạ này. Tôi nhất định sẽ kiện cô ta về tội vu khống và bôi nhọ danh dự người khác”
“Có thể tha cho cô ta lần này được không?”
“Không thể nào! Tôi sẽ không tha thứ cho cô ta một lần nào nữa. Cô ta hại Uyên Linh đủ rồi”
“Có thể nể mặt tôi mà tha cho cô ta chứ?”
“Anh đang cầu xin cho cô ta sao?”
“Cô ta đang mang thai?”
“Mang thai?”
“Mặc xác cô ta, mang thai tôi cũng không quan tâm. Tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả. Cả cô ta và con cô ta đều phải trả giá cho những việc mình đã làm”
“Coi như tôi cầu xin cậu, được chưa?”
Đức Tùng hơi ngỡ ngàng. Đức Tuấn đang cầu xin cậu sao. Chuyện lạ đây. Anh ta chưa từng mở miệng cầu xin ai bao giờ, bây giờ lại cầu xin Đức Tùng, người em trai mà cậu ta luôn coi thường. Liệu có tin được không chứ?
“Dù sao thì đứa trẻ đó cũng vô tội. Nó cũng là cháu của cậu”
Đức Tùng khựng người. Đức Tuấn nói cũng có lý. Ai nói đứa trẻ này và cậu ta không có quan hệ gì chứ? Rõ ràng nó là cháu gọi cậu bằng chú mà. Dù cậu chỉ là mang một nửa dòng máu với cha nó.
“Được rồi! Coi như nể mặt anh và đứa trẻ tha cho cô ta lần này đi. Vậy tôi đi được chưa?”
Đức Tùng sốt ruột. Đức Tuấn nhìn đồng hồ, cũng đã 5 giờ chiều rồi. Đây là giờ mà Đức Tuấn sắp về nhà. Có lẽ Uyên Linh cũng đã về rồi nên Đức Tùng có đến cũng sẽ không gặp được cô. Đức Tuấn cũng không cần phải lo lắng nữa.
“Được rồi! Cậu đi đi”
“Anh không về cùng sao?”
“Tôi có chút việc”
“Ừ nhỉ! Anh đâu thích tôi có mặt trong nhà. Thôi tôi về trước”
Đức Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một nỗi lo khác lại xuất hiện. Uyên Linh thường xuyên đến thăm ông Nhân thế này chắc chắn sẽ có ngày đụng mặt Đức Tùng. Tránh được ngày hôm nay nhưng ngày mai, ngày kia… Phải làm sao? Không lẽ ngày nào cũng phải gọi cậu ta ra đây nói chuyện? Đức Tuấn thở dài. Dù sao thì tránh được ngày nào tốt ngày ấy. Mọi chuyện còn lại tùy định mệnh sắp đặt.
***
“Đức Tùng! Cậu đến rồi”
“Ông nội có trong phòng không?”
“Ông ấy vừa vào phòng. Chắc đang nằm nghỉ. Cậu vào đi”
Đức Tùng đi thẳng lên phòng ông Nhân.
“Ông nội có khỏe không? Là con đây! Đức Tùng”
Ông Nhân đang nằm thì nghe tiếng Đức Tùng liền nhổm dậy.
“Đức Tùng đến rồi! Lại đây”
Từ hôm Đức Tùng và Uyên Linh cùng bị Đức Tuấn đuổi đi, bỗng dưng ông Nhân cũng nhớ đến tên Đức Tùng từ dạo đó. Ông cũng luôn vui vẻ mỗi khi gặp cậu. Không còn hờ hững lạnh khó gần như ngày xưa. Đức Tùng cũng vì vậy mà cảm thấy gần gũi với ông nội mình hơn. Có khi cậu còn mong ông nội cứ mãi như thế này, cậu mới cảm nhận được tình thân từ ông dành cho cậu.
“Ông nội hôm nay có vẻ rất vui”
“Vui! Rất vui! Ông nội rất là vui”
“Ồ! Chuyện gì làm cho ông nội vui thế ạ?”
“Uyên Linh! Uyên Linh đến thăm ông nội. Đi dạo rất vui”
“Uyên Linh? Cô ấy đến đây sao?”
Đức Tùng trố mắt ngạc nhiên. Dạo này bận bịu vì công việc nhiều, cậu cũng ít đến thăm ông nội hẳn. Hôm nay đến thăm ông thấy có sự lạ, ông tiến bộ lên hẳn, nói nhiều và ánh mắt tươi vui. Thì ra là Uyên Linh có đến thăm. Hèn gì mà ông trở nên như vậy.
Đức Tùng nghe thấy chuyện Uyên Linh đến thì vui lắm. Cậu liền gọi bà Mai vào để hỏi cho rõ.
“Uyên Linh mới vừa ở đây về sao?”
“Chuyện này…”
Bà Mai ngập ngừng. Có nên nói cho Đức Tùng biết không đây? Dù sao Uyên Linh cũng không có dặn bà là không cho Đức Tùng biết, chỉ dặn không tiết lộ cho Đức Tuấn vì sợ anh ta lạ nổi giận như lần trước. Với Đức Tùng thì khác, quan hệ giữa hai người khá tốt. Cũng không nên giấu với cậu ta làm gì. Đằng nào thì hai người gặp nhau cũng sẽ biết.
“Cô ấy vừa mới về”
“Thật sao? Uyên Linh đến đây chỉ vừa mới về thôi sao?”
Đức Tùng nghe nói Uyên Linh chỉ vừa mới về thì nhớ ngay lại chuyện vừa rồi của Đức Tuấn. Anh ta cứ đứng ngoài cổng nhìn vào trong nhà mà không chịu vào đã thấy khả nghi rồi. Lại còn cố tình dẫn cậu đi khỏi để tránh gặp mặt Uyên Linh. Rõ ràng là đang có ý đồ, không cho cậu gặp Uyên Linh đây mà. “Được rồi! Anh được lắm Đức Tuấn!” Đức Tùng nhủ thầm.