Chương 6

Chương 6:

 

Mặt thương tươi roi rói, miệng cười nói, tay thoăn thoắt lau bàn ăn rồi nói:

 

“Đồ ăn trong tủ lạnh của chị quá trời quá đất! Chị bận thế mà cũng chăm chỉ đi chợ nhỉ!”

 

“Không phải đâu. Tất cả đồ ăn đó là do mẹ tôi chuẩn bị sẵn cho tôi đấy. Tôi còn chẳng có thời gian mà nấu nướng nữa kìa chứ lấy đâu ra thời gian mà đi chợ.”

 

Thương nghe thấy tôi nhắc đến mẹ thì gương mặt có chút ưu tư. Nhưng sau đó cô đã nhanh chóng chuyển sang trạng thái vui vẻ như lúc đầu.

 

“Mẹ chị thật chu đáo! Mẹ em cũng vậy. Mỗi lần em về thăm bà là thế nào bà cũng mua cho đủ thứ đem lên thành phố.”

 

Vừa nói Thương vừa chỉ về phía nhà bếp:

 

“Em không biết chị thích món gì. Nhưng hôm nay em thấy có gà ngon quá nên đã làm món gà kho gừng cho chị. Không biết chị có thích không?”

 

“Chắc là tôi với cô có duyên nợ gì đó thật rồi. Ngay ngày đầu tiên mà cô đã biết làm món tôi thích nhất. Mà cô cũng không cần lo lắng về vấn đề ăn uống của tôi. Tôi khá dễ tính trong ăn uống. Đặc biệt càng đơn giản càng tốt. Tôi ăn thô. Có khi một bữa chỉ cần một củ khoai hay vài bắp ngô là xong bữa.”

 

“Hèn chi mà vóc dáng và da dẻ của chị đẹp như vậy.” Thương nhìn tôi có vẻ ngưỡng mộ: “Nhìn chị như vầy ai mà đoán chị đã 37 tuổi chứ. Chứ như em kém chị cả chục tuổi mà nhìn còn tưởng nhiều hơn tuổi chị.” Thương nói giọng có chút tủi thân. Nhưng cô cũng nhanh chóng thay đổi tâm trạng ngay.

 

“Thôi muộn rồi chị tắm rửa rồi đi ăn cơm ạ.”

 

“Ừ.” Tôi vào phòng mình cất đồ đạc rồi đi tắm.

 

Tôi nói với Thương ở lại ăn cơm cùng tôi luôn. Cô lắc đầu từ chối là mình ăn rồi. Nhưng tôi biết cô đến đây từ trưa, nhà cửa phòng ốc của tôi được dọn dẹp gọn gàng như thế kia thì chắc chắn cô không có thời gian đâu mà đi ăn. Tôi biết cô đang còn ngại nên nói luôn:

 

“Tôi sống có một mình. Có thêm người thêm bạn càng vui chứ sao. Thêm một đôi đũa lại càng thêm ấm cúng. Cô không cần ngại những vấn đề này với tôi. Từ nay buổi sáng thì cô có thể ăn ở nhà nhưng buổi chiều cô cứ đến đây ăn với tôi.”

 

Thương ngồi xuống bàn ánh mắt nhìn tôi và vẻ biết ơn:

 

“Em cảm ơn chị nhiều.”

 

“Tôi nói rồi. Không cần khách sáo với tôi làm gì.”

 

Tôi tự lấy bát xới cơm rồi đưa cho Thương. Tôi gắp một cái đùi gà to tướng bỏ lên bát của cô.

 

“Cô ăn đi. Ăn nhiều vào. Thời gian này đứa trẻ phát triển rất nhanh nên cô cần phải bồi bổ cơ thể cho thật đầy đủ.”

 

Thương ngước nhìn tôi mắt rơm rớm Có lẽ vì cảm động. Cô nghẹn ngào không nói được lời nào. Ánh mắt cứ nhìn xuống cái đùi gà màu cánh gián thơm lừng. Có lẽ cô không dám nói vì sợ mình bật khóc ngay trong lúc ăn cơm thì không hay tẹo nào.

 

Quả thật là bữa cơm hôm nay ngon đến lạ lùng. Có thể vì lâu lâu tôi mới được ăn cơm nhà một bữa mà lại ăn đúng món mình thích. Hoặc cũng có thể là vì tay nghề nấu ăn của Thương quá ngon. Cô ấy có kinh nghiệm mười năm làm nội trợ cơ mà. Hoặc cũng có thể vì hôm nay trong nhà tôi xuất hiện thêm một người bạn đồng hành mà bấy lâu nay tôi không có…nói chung là tôi không biết vì lý do gì nhưng nó khiến tôi vui vẻ và cảm thấy thoải mái bình an trong tâm hồn.

 

Chủ nhật tôi được nghỉ nên về quê như lời đã hứa với mẹ. Tôi giao chìa khóa nhà mình cho Thương và nói cô nếu cần cứ đến nhà tôi ở và nấu ăn ngủ ở đó luôn. Nhưng Thương từ chối. Tôi cũng không muốn làm Thương khó xử nên cứ giao chìa khóa cho cô. Tôi nói có thể tôi về muộn thì cô đến nhà và nấu nướng trước chờ tôi cũng được. Tôi luôn muốn tạo cho cô cảm giác gần gũi và thoải mái như người thân trong nhà.

 

Tôi lái xe về đến nhà thì thấy các bà các cô các chị đã tập trung đông đủ ở nhà tôi nấu nướng đâu ra đấy rồi. Thấy tôi về mấy đứa cháu nhỏ ùa ra cổng túm tay túm chân tôi kéo vào. Chúng thích tôi lắm vì lần nào về cũng có quà cho chúng. Những đứa trẻ con nhà anh chị em họ ríu rít đi theo tôi như một đàn gà con nhỏ xinh tíu tít chạy theo chân mẹ. Cũng vui đáo để. Đứa nào cũng gọi tôi là bác xinh đẹp ơi! Không biết có phải chúng nịnh tôi hay không hoặc cũng có thể là trông tôi so với mẹ chúng, những người con gái ở quê lấy chồng xong chỉ lo việc đồng áng hoặc những công việc nội trợ…đương nhiên không thể so với tôi, một cô gái thành đạt sống ở thủ đô, độc thân không vướng bận con cái, bỉm sữa, mắm muối mà lúc nào cũng sanh chảng với những bộ quần áo hàng hiệu và mùi nước hoa thơm phức trên người như tôi được.

 

Trong dòng họ của mình tôi là một trong những cô gái hiếm hoi thành đạt nhất. Thậm chí còn hơn cả cánh đàn ông.Và điều quan trọng nữa là tôi chưa chồng nên sự chú ý lại càng được dồn về phía tôi. Tội nghiêm túc với mọi người trong công việc nhưng lại khá hòa đồng với trẻ con nên chúng rất thích tôi. Tôi mua một mớ đồ chơi và bánh kẹo chia cho chúng vì biết rằng hôm nay chúng sẽ tập trung ở nhà mình rất đông. Mấy đứa thấy bánh kẹo và đồ chơi thì tranh nhau rồi tản ra không tập trung túm lấy tôi nữa mà tự chơi với nhau.

 

Mấy cô mấy dì thấy tôi, đang dở tay cũng dừng lại hỏi han rôm rả. Nói chung, tôi có tiếng nói khá lớn trong dòng họ tuy chỉ là phận con gái.

 

Tôi xắn tay áo vào phụ giúp các bác và mẹ. Tôi không ngại nấu nướng hay bẩn tay bàn chân tùy quần áo mặc dù lúc nào trông tôi cũng tinh tươm.

 

“Cháu cứ lên nhà mà nghỉ ngơi tiếp khách. Dưới này để các bác các thím làm cho là được rồi.” Bác Thoan chị cả của bố tôi vui vẻ nói.

 

“Dạ không sao đâu bác. Lâu lâu cháu mới về một lần. Vả lại hôm nay là giỗ của ông cố. Cháu cũng phải góp tay vào làm thì mới mong ông cố phù hộ cho được chứ.”

 

“Phải đấy. Để nó làm ông cố mới chứng cho mà còn đi lấy chồng chứ. Tí nữa phải khấn ông cố chỉ dẫn đường chỉ lối cho nó.”

 

Mẹ tôi nguýt tôi một cái rõ dài.

 

“Gớm xinh đẹp, giỏi giang, giàu có như cháu tôi thì lấy ai mà chả được. Thím cứ phải lo!” Bác cả nhìn tôi bênh vực.

 

Tôi được mọi người cưng như quan trạng về làng không cho làm việc gì hết. Hoặc chỉ dành cho tôi những việc nhẹ nhàng không phải bẩn tay bẩn chân như lau bát đĩa hay lấy cái này lấy cái kia cho các bác, các dì. Mẹ tôi thì trong lòng rất là vui vì con gái được người ta coi trọng nhưng bề ngoài thì cứ sa sả chửi tôi như hát hay ấy.

 

Xong xuôi mọi người bày mâm lên cúng ông cố rồi nói chuyện một lúc mới hạ cỗ xuống dọn mâm. Ở quê không ăn tiệc bằng bàn ghế giống như ở trên thành phố. Nhà tôi luôn luôn thủ sẵn ba bốn chiếc chiếu chiếu đôi sẵn sàng sạch sẽ để chờ mỗi khi đến dịp có việc là trải ra để ngồi. Mấy đứa cháu gái lớn có nhiệm vụ lấy chiếu ra chải rồi bê mâm bát bày ra. Đứa thì lấy thùng bia, đứa mua đá, đứa lấy bát đĩa… Mỗi đứa mỗi việc cứ nhốn nhịp hẳn lên. Tất cả cỗ bàn đều được bày biện sẵn sàng. Bốn chiếc chiếu được trải dài nối đuôi nhau dọc khắp sân nhà tôi. Cái sân rộng cả 200 m vuông dư sức đựng bốn, năm mâm cỗ và cả chục chiếc xe máy bên ngoài. Bố mẹ tôi được thừa hưởng đất đai của ông bà nên nhà cửa, sân vườn khá rộng rãi. Tôi cũng thích cái kiểu ăn cỗ như thế này, vừa rộng rãi vừa thoải mái ngồi muốn làm gì thì làm không phải đứng lên ngồi xuống như ngồi ăn tiệc ở trên thành phố, phải ngồi lên ghế .Mỗi khi có việc lại phải dịch ghế ra vào rất bất tiện.

 

Mâm đàn ông ngồi trên cùng. Sau đó là hai mâm của các bà các mẹ. Tôi thuộc diện thành phẩn được nể trọng lên được ngồi trung gian giữa hai măm các bác trai và bác gái. Và mâm cuối cùng chính là của bọn trẻ con. Cả nhà vừa bắt đầu vào cuộc thì có một chiếc xe ô tô đổ trước cổng ngõ nhà tôi. Mẹ tôi vừa trông thấy liền hớn hở đứng dậy rồi kêu tôi cũng đứng lên cùng mẹ ra đón khách.

 

“Ngọc nhanh lên ra đây với mẹ!” Giọng mẹ tôi trở nên ôn tồn và vui vẻ, dịu dàng hẳn so với lúc nãy.

 

“Ai vậy mẹ?”

“ Thì cứ ra đây.”

 

Mẹ vội vội vàng vàng kéo tay tôi rồi chỉnh chu lại quần áo cho tôi.

 

“Vén mái tóc này cho gọn gàng cái nào!” Mẹ lườm tôi giục.

 

Tôi nghe lời mẹ cũng vén vén vài sợi tóc mai vắt qua tai đi theo mẹ ra cổng.

 

“Chào cô!”

 

Một người phụ nữ trạc tuổi mẹ tôi tươi cười cầm một giỏ trái cây trao cho mẹ. Đi đằng sau là một anh chàng cao lớn chắc cũng ngang nửa tuổi tôi mặc áo vest đen, chân đi giày đen, đeo kính trắng, tóc tai vuốt gọn gàng gương mặt sáng có vẻ nghiêm túc nhìn tôi rồi cúi đầu chào mẹ.

 

“Cháu chào cô ạ!”

 

“Ôi chao cháu Tuân đây hả?”

 

Mẹ tôi ngước nhìn chàng trai vẻ rất hồ hởi cười nói.

 

“Cháu nó mới về sáng nay cô ạ. Vừa về là tôi gọi nó đến đây luôn đấy.” Người phụ nữ nói rồi quay sang nhìn tôi.

 

“Tiểu Ngọc đây hả?”

 

“Dạ vâng. Cháu chào bác! Em chào anh!” Tôi cũng cúi đầu lịch sự chào lại người phụ nữ và người đàn ông đang nhìn tôi kia.

 

“Đây là Tuân, con của bác Thắng. Bạn cùng trường với mẹ ngày xưa đấy! Còn đây là Tiểu Ngọc con gái bác. Đang là bác sĩ trên thành phố.”

 

“Dạ con cũng có nghe mẹ con nói qua về em Ngọc rồi ạ. Hôm nay mới được gặp em quả thật là em rất trẻ so với tuổi. Anh cũng rất ngưỡng mộ em đấy!”

 

“Dạ em có gì đâu mà mà ngưỡng mộ ạ. Còn bị mẹ la mắng suốt đấy anh.”

 

Mẹ liếc tôi rồi lại tươi cười đon đả.

 

“Chị với cháu vào nhà đi. Mọi người cũng mới vừa bắt đầu đang chờ hai mẹ con đấy.”

 

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Hóa ra mẹ tôi đã ngầm sắp xếp việc này từ trước.

 

“Vâng ạ! Chờ cháu một lát!” Tuân nói rồi nhanh nhẹn quay ra xe mở cốp lấy một bó hoa to hồng to tướng đưa cho tôi.

 

“Tặng em. Lần đầu gặp mặt anh không biết mua gì. Hi vọng là em thích!”

 

“Dạ cảm ơn anh. Em rất thích.” Tôi đón lấy bó hoa từ tay Tuân một cách lịch sự.

 

Mẹ và bác Thắng đi trước tôi đi sau Tuân cũng ý tứ đi cùng tôi.

 

Mọi người đang ăn dở cũng dừng lại khi nhìn thấy tôi ôm bó hoa đi cạnh là một anh chàng cao lớn đẹp trai.

 

“Ôi chao chị Ngọc có người yêu rồi!”

 

“Thế mà giấu mãi!”

 

“Đẹp trai quá!”

 

Mấy đứa nhỏ xì xào reo lên nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng.

 

Gương mặt mẹ tươi cười dẫn bác Thắng và Tuân lại chỗ mâm của các bác trai rồi giới thiệu.

 

“Đây là chị Thắng bạn đồng nghiệp của tôi. Còn đây là cháu Tuân con trai của chị ấy.”

 

Màn chào hỏi ban đầu cũng nhanh chóng qua đi. Tuân được các bác, các chú kéo vào chỗ mâm của đàn ông rồi nói chuyện. Anh cũng khá hòa nhập. Chẳng mấy chốc đã trở thành thành viên của những người đàn ông trong gia đình tôi.

 

Bác Thắng thì ngồi vào mâm của các bà, các bác trong đó có tôi. Vừa nói chuyện với mẹ với các bác nhưng ánh mắt bác ấy thỉnh thoảng lại nhìn tôi có vẻ hài lòng. Tôi cũng hơi ái ngại vì đám con nít cũng lại cứ nhìn tôi rồi lại nhìn Tuân xì xào bàn tán. Nói là xì xào nhưng thật xa lời chúng nó nói tất cả mọi người đều nghe thấy hết cả, làm sao mà không ngượng được chứ!