Chương 6

Chương 6:

 

Ăn sáng xong thì ông Thanh và Vân rục rịch xếp đồ đạc vào vali. Hôm qua đi vội nên cô chỉ mang được mấy bộ đồ của mình và mấy thứ của thằng Bi nên cái vali tuy to vậy nhưng vẫn nhẹ tênh.

 

Ông Thanh để chiếc vali của Vân ở đằng trước sàn xe máy. Hai mẹ con Vân ngồi đằng sau ông rồi chở đi. 

 

Ngồi đằng sau bố, Vân thấy mình như sống lại thuở còn bé dại. Ngày ấy mỗi sáng cô phải dậy thật sớm từ 4 giờ sáng để tưới rau xong rồi mới được đi học. Có lần dậy muộn cô phải cố tưới cho xong ruộng rau mới được đến trường. Thấy con gái sắp muộn giờ học, ông Thanh đành phải lấy chiếc xe cub cũ mà ông đang chở rau cho vợ đi chợ bán để chở con gái. Mỗi ngày vợ bán rau, ông phải chở vài lần ba lần mới hết. Vừa chở rau cho vợ bán vừa chở rau bỏ mối cho mấy bà bán cùng kiếm thêm mấy đồng lãi. Bà Thao thì chỉ việc ngồi ở chợ bán rau. 

 

Lúc ông Thanh về chở rau lần hai bị muộn nên bị vợ mắng cho nhưng ông cũng không nói là mình chở con gái đi học. Ông biết bà đối xử thiên vị với hai đứa con gái do chính mình đẻ ra. Trong khi Dung thì được thoải mái ngủ cho đến giờ đi học thì chị nó phải dậy sớm tưới rau xong mới được đi.

 

Ông Thanh rất thương Vân. Ông hay để ý đến thái độ của con gái lúc buồn lẫn cả lúc vui. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh lại giúp nó mỗi khi thấy nó nhiều việc quá. Nhiều khi ông cũng không hiểu nỗi tại sao cùng một mẹ sinh ra mà bà Thao lại ghét con bé đến thế. Đáng lẽ nó là chị, nó chịu thiệt thòi nhiều thì phải thương nó chứ. Đành này lại… 

 

Vân ngồi ôm con từ đằng sau bố. Tự dưng thấy mình như có thêm sức mạnh để đối đầu với sóng gió trước mắt. Cô biết rằng, tí nữa thôi về nhà chồng sẽ là cả một núi đao biển lửa mà cô buộc phải đối mặt. Nhưng bây cô giờ đã có thêm một người đàn ông nữa rồi, cô không còn cảm thấy mình đơn độc nữa.

 

Vừa đến đầu cổng thì nghe thấy tiếng chửi rủa ầm ĩ từ trong nhà bà Thái. Mấy người hàng xóm cũng tập trung quanh ngõ nhà bà tò mò nhìn ngó.

 

Vân thấy lạ nên kêu bố đứng ngoài trông cháu để mình vào xem thử.Bởi cô biết mẹ chồng mình miệng mồm độc địa thế nào. Những chuyện chửi rủa thế này tốt nhất bố cô và con trai cô không nên nghe, không nên nhìn thấy chúng.

 

Một cô gái mặc chiếc áo crop ngắn hở cả rốn, tay chống nạnh ngang hông đang rống lên chửi:

 

“Anh tính quất ngựa truy phong với con này hả? Đừng có mà giỡn mặt với tôi!”

 

Cô gái vừa nói vừa sấn vào mặt Bảo.

 

“Con đ.ĩ này, mày đừng có mà lấn sấn đến con trai tao. Cái loại trăm thằng như mày có chó nó mới rước mày về làm vợ.”

 

Bà Thái bấu vai cô gái lôi ra khỏi người Bảo.

 

“Bà buông tôi ra!”

 

Cô gái trợn mắt nhìn bà Thái rồi lại sấn tới chỗ Bảo:

 

“Sao? Anh chưa nói với mẹ anh về tôi sao? Anh sợ gì chứ! Vậy thì tôi sẽ nói luôn cho mẹ anh biết nhé.”

 

Cô ta quay sang bà Thái chỉ vào cái bụng tơ hơ của mình và nói:

 

“Cái con đ.ĩ này đang mang thai cháu nội của bà đấy. Bà thấy sao hả?”

 

“Cháu nội?” Bà Thái nhìn sang Bảo hỏi:

 

“Là thế nào hả Bảo?”

 

“Thì là thế nào nữa. Là con trai bà ăn nằm với tôi có chửa rồi muốn bỏ của chạy lấy người đấy.”

 

Bà Thái quát lên:

 

“Bảo, có thật vậy không?”

 

Bảo thấy có nhiều người đang nhìn mình nên liền lôi cô gái ra một bên rồi nói:

 

“Cô về đi, tôi sẽ nói chuyện với cô sau.”

 

Cô gái ưỡn ngực, hất tay Bảo ra rồi nói:

 

“Nói chuyện hả? Anh đã hứa với tôi bao nhiêu lần rồi? Anh hứa từ khi đứa bé mới 5 tuần tuổi giờ nó 3 tháng rồi đấy. Anh định để đến khi nào tôi sinh con rồi nói chuyện tiếp hay sao? Cả tháng nay tôi nhắn tin anh không trả lời, gọi điện thì anh không nhấc máy. Anh tưởng tôi không dám tìm đến nhà anh hả?”

 

Bà Thái thấy cô gái cong cớn nói oang oang dồn con mình vào chân tường thì chạy lại lôi cô ta tránh xa con trai mình:

 

“Bỏ nó ra. Cái hạng đàn bà nằm ngửa ra như cô thì biết con thằng nào mà dám đến đây bắt đền con trai tôi.”

 

Cô gái cũng không vừa, cô ta quay sang đứng mặt đối mặt với bà Thái rồi nói:

 

 “Con ai thì tôi là người rõ nhất. Con này đã dám nằm ngửa cho anh ta chơi thì cũng dám đứng dậy chấm dứt cuộc đời của anh ta đấy.”

 

“Mày dám!”

 

“Bà nghĩ tôi không dám ư?” Cô ta trợn mắt thách thức bà Thái.

 

“Mẹ! Có chuyện gì vậy mẹ?” Vân nãy giờ đứng ngoài cũng hiểu sơ sơ câu chuyện rồi. Việc Bảo đi ra ngoài gái gú cô thừa biết nhưng để người ta đến tận nhà bắt đền giữa bàn dân thiên hạ thế này thì đây là lần đầu tiên. Giữa làng xóm láng giềng, bao nhiêu con mắt nhìn vào, Vân cũng không muốn có chuyện gì đó không hay xảy ra với Bảo. Xấu chàng thì hổ ai. Nghĩ vậy nên cô quyết định lên tiếng.

 

Cô gái nhìn Vân vài giây rồi hình như đã nhận ra Vân nên nói luôn:

 

“Chị là vợ anh ta hả? Hừ! Nhìn cũng không đến nỗi nào mà anh ta lại chê vợ xấu lắm. Hoá ra chỉ là cái miệng để tán gái mà thôi. Mà tiện đây…”

 

“Có chuyện gì cứ vào trong nhà nói.” 

 

Cô gái đang nói dở thì Vân đã xen vào. Nhưng cô gái cũng không vừa. Cô ta liếc Vân một cái rồi nói:

 

“Tôi biết là chị đang muốn che giấu cho anh ta. Nhưng chị hiền quá hoá ngu rồi. Anh ta chả coi chị ra cái thể loại gì đâu. Tôi cũng nói luôn cho chị biết. Tôi đã có thai với anh ta ba tháng rồi. Tôi đến đây là bắt anh ta chịu trách nhiệm về cái thai này, anh ta phải làm tròn trách nhiệm của một người cha.”

 

Bà Thái nghe nói thế liền xông vào xỉa xói:

 

“Cái con đ.ĩ này, mày lang chạ ở đâu về rồi bắt con tao chịu trách nhiệm hả?”

 

“Tôi không chỉ bắt con trai bà chịu trách nhiệm thôi đâu. Mà cái con đ.ĩ này còn muốn làm vợ anh ta, làm con dâu nhà bà nữa đấy.”

 

 Cô gái trâng tráo cãi lại tay đôi với bà Thái.

 

“Mày đừng mơ bước chân vào ngõ nhà bà nhá con đ.ĩ.”

 

“Bà đừng có mở mồm ra là đ.ĩ này đ.ĩ nọ. Tôi sẽ khiến bà buộc phải nhận đ.ĩ này làm dâu.”

 

Nói xong cô ta lại trưng cái mặt giễu cợt ra trước mặt Bảo:

 

“Sao? Ý anh thế nào? Anh muốn ký vào đăng ký kết hôn hay là đơn thôi việc? Tôi có đủ bằng chứng tố cáo anh ngoại tình và còn có con ngoài giá thú đấy. Cái chức trưởng công an xã của anh chẳng những phải vào tay người khác mà anh còn phải ăn cơm tù nữa nếu tôi đưa thêm một bằng chứng anh bỏ rơi tôi khiến tôi phải tự tự vào bệnh viện nữa đấy. Anh nghĩ cho kỹ đi, không cần quyết định vội vàng.”

 

Cô gái nói xong thì lục ví vứt một mớ giấy tờ, hình ảnh quan hệ của hai người, giấy siêu âm thai… vào mặt Bảo.

 

Bà Thái nghe thấy cô ta doạ vậy thì khiếp xanh mặt đứng trơ trơ nhìn con trai mình, không nói được lời nào. Cô ta nói đúng quá mà. Con trai bà sống thác loạn, ai mà chả biết chỉ có điều không ai nói ra vì chả liên quan đến họ. Giờ cô ta mà đứng lên tố cáo thì chắc chắn sẽ có nhiều cô gái đứng ra theo. Thêm cái vụ cô ta giả vờ tự tử nữa thì con trai bà chết chắc rồi.

 

Cô gái nhìn qua nét mặt sợ hãi của bà Thái nghĩ thầm: “Bà câm miệng rồi chứ gì? Tôi xem bà còn to mồm được với tôi nữa không?”

 

Nói xong liền nhìn Vân nói tiếp: 

 

“Thật lòng tôi khuyên chị một câu. Muốn sống một cuộc đời yên ổn sau này thì nên bỏ anh ta đi. Người như chị không thể tồn tại được trong ngôi nhà này đâu.”

 

Vân cũng đơ người nhìn theo cô gái. Cô ta ngoảnh mặt quay đi cười cợt với Bảo một cái rồi rút điếu thuốc lá trong ví ra, bật lửa hút một hơi dài rồi phả vào mặt Bảo:

 

“Hi vọng anh thông minh để còn biết đường lợi, hại.”

 

Cô ta nói xong thì đi thẳng ra ngõ.

 

 Có một gã gương mặt bặm trợn, tay và ngực xăm trổ đang đứng bên cạnh chiếc xe mô tô phân khối lớn, chờ cô ta ở đó.

 

Vân nhìn Bảo không nói gì. Ánh mặt căm giận. Anh ta cũng nhìn vợ muốn giải thích mà cũng không biết nói gì. Tay chân lóng ngóng. Thật ra thì anh ta cũng chẳng yêu thường gì Trúc, cô gái vừa nãy cả. Anh ta chỉ xem cô ta là gái qua đường, chơi chán thì bỏ. Không ngờ lại gặp phải thú dữ, cô ta tìm đến tận nhà để cảnh cáo anh lại còn thủ sẵn bằng chứng để đối phó lại anh ta nữa. Đúng là đi đêm lắm thì có ngày gặp ma. 

 

Bà Thái xông vào con trai liên tục đấm vào ngực Bảo:

 

“Mày thấy ngu chưa con? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi. Mày không chừa cái thói gái gú đấy đi rồi có ngày mang họa vào thân. Giờ thì mày thấy cái hậu quả của mày chưa con? Trời ơi là trời! Con ơi là con! Bao nhiêu năm tao đầu tư cho mày ăn học, chạy chọt cho mày bằng bè bằng bạn, chưa báo hiếu được ngày nào thì đã báo hại bố mẹ mày rồi.”

 

Vân thấy mẹ chồng cứ liên tục đánh chồng mình thì lao vào can:

 

“Thôi mẹ ơi!”

 

Bà Thái thấy con dâu can ngăn thì quay sang chửi:

 

“Còn cô nữa! Tất cả là do cô hết! Cô làm vợ mà không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Cô khiến nó thiếu thốn nên nó phải ra ngoài tìm gái đấy!”

 

“Bà im ngay cái miệng độc địa của bà đi! Con trai mình sai trái cũng không biết đường dạy dỗ, khuyên can nó lại còn đổ tội lên người khác nữa hả?”

 

Tiếng ông Thanh quát lớn khiến bà Thái cũng giật nảy cả mình ngỡ ngàng im bặt.

 

Vân cũng bất ngờ khi nhìn thấy bố mình đang dắt thằng Bi đứng đằng sau mình:

 

“Vân! Mình về thôi con!”

 

Ông Thanh không để bà Thái nói được tiếng nào đã cầm lấy tay con gái kéo đi. 

 

Vân nhìn bố giây lát rồi cũng lật đật bế con đi theo bố một cách rất bản năng.

 

Bảo nhìn theo bố vợ đang dắt vợ con mình đi cũng tái mặt không dám chạy theo.

 

Bà Thái thì bất ngờ đến nỗi chưa kịp định lại tinh thần. Cứ đứng đơ ra như trời chồng.

 

Mọi người chuyển sự chú ý nhìn theo cha con Vân vẫn đang dắt nhau đi ra ngõ. Gương mặt ông Thanh đanh lại, ánh mắt cương quyết nắm chặt tay đứa con gái đáng thương của mình bước ra khỏi vũng bùn. Nơi mà nó không dám tự mình bước ra.

Đọc tiếp chương 7 tại đây: Chương 7