Chương 5
Chương 5:
Bà Nhung gọi điện khóc lóc với con gái vì vụ Gia Bảo đêm qua. Bà nói Gia Bảo cãi lại bà chính là do Hoài An xúi bậy, chứ con trai bà trước nay ngoan lắm chưa hề cãi lại mẹ bao giờ. Từ ngày yêu Hoài An mới trở thành như vậy. Cứ cái đà này chắc khi cưới thì bà sẽ ra rìa mất thôi. Bà không bao giờ một đứa con dâu như thế.
Tuyết dỗ mẹ rồi nói mình sẽ có cách khiến Hoài An phải chia tay anh trai mình. Loại con gái như Hoài An ở ngoài Hà Nội đầy ra ấy. Con gái nhà nghèo hay bẫy đại gia với thiếu gia để bòn rút thôi, không có gì phải lo cả. Để cuối tuần cô về sẽ cùng bà đến gặp Hoài An chơi bài ngửa.
Hoài An cố tình không nghe điện thoại của Gia Bảo. Thực ra ngay từ cái chiều tối hôm gặp bà Nhung ở quán cà phê xong cô đã có quyết định của mình rồi. Cô muốn cho Gia Bảo thời gian để bình tâm lại rồi mới nói với anh. Gia Bảo trong chuyện này hoàn toàn không có lỗi. Nhưng tính cách của anh hơi nặng về tình cảm. Hoài An biết rất rõ điều này nên cố tình để anh có thêm thời gian.
Cái linh cảm của người đàn ông trong Bảo khiến anh không yên. Anh có cảm giác người yêu mình đang dần dần xa cách với mình. Hoài An hay có cái tính như vậy. Nếu cảm thấy không an toàn thì cô sẽ dần dần tách ra.
Gia Bảo gọi cho Hoài An không được, anh đến nhà cô nhưng cũng không có cô ở nhà. Lạ thật, cô đã hết tiết ở trường rồi mà. Hôm nay không có lịch dạy ở trung tâm. Gia Bảo nghĩ mãi thì à lên nhớ ra. Chắc chắn là cô ấy đã đến đó. Nghĩ vậy Gia Bảo lái xe ngay đến khu trung tâm bảo trợ trẻ em SOS cách đó không xa.
Hoài An có thói quen hay đến đây mỗi khi rảnh hoặc có chuyện gì đó. Nếu không về nhà thăm ông bà và mẹ thì cô tạt qua đây thăm mấy đứa trẻ. Khi thì dạy học cho chúng, khi thì chơi và kể chuyện cho chúng nghe. Và tất nhiên là không thể thiếu quà bánh và trái cây.
Những đứa trẻ đôi mắt mở to mừng rỡ khi thấy Hoài An đến. Đứa thì mồ côi bố mẹ, đứa thì bị bỏ lại ở cổng trung tâm, có đứa được người thân đứa đến nhờ giúp đỡ… Mỗi đứa một hoàn cảnh nhưng ở chúng đều có điểm chung là thiếu thốn tình thương của bố mẹ và cả những điều kiện vật chất nữa.
Ở đây có không ít đứa trẻ là con của một cô gái lầm lỡ nào đó trót mang thai rồi không thể nuôi nổi, không thể chịu được miệng đời nên đã bỏ cuộc giữa chừng, lén lút trao núm ruột của mình cho người khác rồi bỏ đi biền biệt. Những ánh mắt ngây thơ của chúng vẫn phảng phất nét u buồn mà lẽ ra ở độ tuổi đó, chúng không đáng có. Hoài An đã bao lần nhìn thấy và được nghe chúng hỏi bố mẹ chúng là ai, liệu có bao giờ sẽ nhớ đến chúng không và… có trở lại để đón chúng về? Câu hỏi khiến Hoài An vừa thương vừa giận. Cô nghĩ về hoàn cảnh của bản thân mình. Nếu như ngày ấy mẹ cô không mạnh mẽ từ bỏ ngoài tai tất cả những dị nghị thì số phận của cô chắc cũng sẽ không khác những đứa trẻ này là bao. Thế mới nói, trong cùng một hoàn cảnh như nhau nhưng cách xử sự của con người khác nhau thì sẽ tạo nên một cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Hoài An luôn biết ơn mẹ mình đã cho cô có cơ hội được sống và dạy cô trở thành một cô gái như hôm nay.
“An!” Gia Bảo gọi lớn khi thấy Hoài An đang ngồi giữa đám trẻ nghe cô đàn hát bằng tiếng Anh. Thực ra là anh đến được một lúc rồi nhưng thấy cô đang mải mê vừa đàn vừa hát, anh cố tình để cô hát xong mới gọi.
“Anh đến rồi à?” Hoaì An để cây đàn ghi ta sang một bên đứng dậy nói.
“Ừm! Được một lúc rồi.”
Hoài An dường như cũng đoán được anh sẽ đến đây. Cô nói nhỏ với đám trẻ điều gì đó rồi đi ra nói chuyện với Gia Bảo. Đám trẻ cũng tự động tan rã theo mỗi nhóm khác nhau làm việc của mình.
Hoài An và Gia Bảo dắt nhau đi tản bộ dưới khuôn viên của trung tâm. Lúc trước, biết Bảo cũng hay đi thiện nguyện cô đã đưa Bảo đến nơi này vài lần để anh có cơ hội giúp đỡ. Đương nhiên là Gia Bảo không thể chối từ.
Hai người họ đi một lúc thì ngồi nghỉ dưới hàng ghế đá. Hoài An mở lời trước:
“Những đứa trẻ ở nơi này cũng giống như em vậy. Có đứa không có bố, đứa không có mẹ, đứa thì không có cả bố lẫn mẹ. Nếu như ngày đó mẹ không chịu được áp lực dư luận mà bỏ rơi em thì số phận em không biết sẽ như thế nào nữa.”
Gia Bảo cầm tay người yêu lên nói: “Chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra. Anh sẽ bù đắp cho em những thiếu thốn ấy trong quãng đời sau này của hai chúng ta.”
Hoài An rút tay mình ra khỏi tay người yêu lắc đầu:
“Em không cần ai bù đắp bởi vì em cảm thấy đủ rồi. Cuộc đời em có mẹ là đủ. Mẹ đối với em là cả một bầu trời, không phải chỉ vì bà đã sinh ra em mà là vì bà đã cho em một cuộc đời có ý nghĩa. Anh biết không? Một gia đình đầy đủ nuôi dạy con cái đã khó, một gia đình khuyết thiếu một người lại còn khó hơn nữa. Thế mà mẹ em vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, thậm chí là đặc biệt tốt. Em chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó vì mình mà mẹ em bị ảnh hưởng. Em không cho phép và không bao giờ để mình lâm vào hoàn cảnh như thế. Gia Bảo, anh hiểu em nói gì phải không?”
Gia Bảo đương nhiên là hiểu. Anh vội vàng cầm lấy tay Hoài An cuống lên:
“An! Em đừng rời xa anh. Anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ.”
Hoài An để yên tay mình trong tay Gia Bảo nói tiếp:
“Gia Bảo! Không thể bắt một người phải yêu quý một người khi mà họ không muốn. Ngay từ ban đầu mẹ anh đã không có ấn tượng tốt về em. Không phải vì con người em mà là hoàn cảnh của em. Em yêu mẹ em. Với em, mẹ là người quan trọng nhất. Mọi việc đều là thứ yếu. Em không muốn sau này anh phải khó xử vì em. Em yêu mẹ mình và anh cũng vậy. Em không thể bắt anh từ bỏ mẹ để yêu em và đương nhiên anh cũng không thể bắt em bỏ ngoài tai những lời nhục mạ về mẹ để yêu anh được. Anh à! Chúng ta dừng ở đây thôi!”
Lời nói chấm dứt một mối quan hệ hai năm sâu đậm thốt ra từ miệng Hoài An sao nó nhẹ nhàng đến thến, thanh thản đến thế! Giống như kiểu cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế này từ lâu lắm.
Nhưng với Gia Bảo thì ngược lại. Hai mắt anh mở to nhìn người yêu. Anh không tin vào tai mình vừa nghe những lời nói gì. Không! Đương nhiên là anh không thể từ bỏ tình yêu của mình một cách nhẹ nhàng như cô được.
“Hoài An! Lẽ nào em xem nhẹ tình cảm của chúng ta có thế thôi sao? Em không thấy như thế là quá dễ dàng à? Em đâu phải là con người dễ bỏ cuộc mà, đúng không?” Gia Bảo hơi sốc, anh nói có chút nghẹn ngào.
“Gia Bảo! Nghe em. Không có chuyện gì là em từ bỏ dẽ dàng cả. Em đã suy nghĩ chuyện của chúng ta rất kỹ rồi. Em quyết định dừng lại là muốn tốt cho cả hai. Tình yêu không có người này thì sẽ có người kia. Nhưng mẹ của chúng ta thì chỉ có một. Với em thì mẹ lại càng là một người đặc biệt. Em nói thật với anh cũng mong anh đối diện với nó. Với những gì mẹ anh nói và nghĩ về gia đình em thì sau này dù chúng ta có kết hôn, em có trở thành con dâu mẹ anh đi chăng nữa thì em cũng không thể coi như chưa có chuyện gì được.”
“Không! Chuyện đó không sao hết. Anh đã nói với em rồi, chúng ta sẽ sống riêng, không ở cùng bố mẹ.”
“Anh! Bình tâm lại nghe em nói. Em không ngại mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Cái em ngại là cái quan điểm nhân sinh về cách sống, cách nhìn nhận của hai bên gia đình chúng ta rất khác nhau. Sau này sẽ dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn. Tình yêu rồi sẽ nhạt dần, liệu lúc đó có đủ sức hóa giải những mâu thuẫn ngày càng lớn đó không anh? Hãy nghe em! Mình dừng lại ở đây trước khi chúng ta bị tổn thương.”
“Không! Anh không muốn dừng ở đây. Anh yêu em và sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh không thể sống thiếu em được đâu Hoài An ơi!” Gia Bảo vừa nói mà ánh mắt rười rượi như muốn khóc.
“Gia Bảo! Không ai chết vì sống thiếu tình yêu được. Có thể bây giờ anh yêu em đến vậy. Nhưng chỉ cần vài tháng, vài năm thôi anh sẽ khác, sẽ có một người con gái khác đến với anh thay em. Thậm chí còn tốt hơn em nữa.”
Hoài An cố an ủi người yêu. Lời nói chia tay của người chủ động bao giờ cũng mạnh mẽ hơn người bị động bất kể người đó là đàn ông hay là phụ nữ. Huống hồ trong đoạn tình cảm này, Gia Bảo đã hi vọng rất nhiều vào nó.
“Hoài An!” Gia Bảo nắm chặt tay người yêu cố dằn lại cảm xúc để không bật khóc.
“Gia Bảo!” Hoài An cũng nhìn anh cười nhưng nước mắt lại chảy. Cô sụt sùi nhưng miệng vẫn cười thật tươi.
Gia Bảo biết mình khó mà thay đổi được ý định của người yêu nhưng anh vẫn nuôi một tia hi vọng cuối cùng.
“An! Anh biết cầu xin tình yêu là yếu hèn. Nhưng anh vẫn xin em cho tình yêu của chúng ta một cơ hội nữa. Hãy hãy để một thời gian nữa, anh sẽ tìm cách thuyết phục mẹ. Nếu mẹ vẫn không thay đổi cách nhìn về em, lúc đó anh sẽ không giữ em nữa, được không em?”
Hoài An biết sẽ khó mà thay đổi cách nhìn của một người đối với một người. Nhất là đối với người chưa gặp người khác mà đã có sẵn định kiến trong đầu như bà Nhung. Nhưng nhìn Gia Bảo đau khổ quá, anh có vẻ như chưa thể chấp nhận được sự thật này. Hoài An cũng không nỡ nào dứt khoát một cách lạnh lùng như vậy.
“Được rồi Gia Bảo, em đồng ý.”
“Cảm ơn em!” Gia Bảo mừng rỡ hôn lên tay người yêu. Nhìn dáng vẻ này của anh, quả thực Hoài An cũng thấy có chút không đành lòng. Cô thấy thương anh vì cô hiểu chắc chắn một điều, anh sẽ không thể thay đổi được suy nghĩ của mẹ mình đâu.
***
Cuối tuần Tuyết về như đã hứa với mẹ. Cô nói chỉ cần chuẩn bị một số tiền là có thể giải quyết được sự việc.
Như lần trước bà gọi điện cho Hoài An và nói mình đang ở quán cà phê trước trung tâm cô dạy chờ cô. Hoài An nghĩ chắc là Gia Bảo đã nói chuyện với bà. Cô biết trước kết quả rồi nhưng vẫn muốn đi một lần để dứt khoát và cũng là muốn nghe bà ấy nói gì.
Lần thứ 2, bà Nhung đi cùng một cô gái mặt mày non choẹt nhưng phấn son dày cộp đang ngồi chờ sẵn ở ở quán cà phê.
Hoài An vừa bước vào thì cô gái đang tỏ nguýt dài một cái, con mắt liếc ngang lướt qua cô đúng cái kiểu nhìn đời bằng một phần tư con mắt.
Bà Nhung kêu Hoài An ngồi xuống rồi rút ra một xấp tiền 500 nghìn đẩy về phía cô:
“Tôi thừa biết, cô tiếp cận con trai tôi chỉ vì tiền. Số tiền này đủ để cho làm của hồi môn có thể kiếm một người chồng cùng tầng lớp với mình. Mây tầng nào thì nên gặp gió tầng đó. Đừng cố với cao mà ngã đau thiệt thân.”
Bà Nhung khinh khỉnh nói rồi rồi nhìn cô gái trẻ đắc ý. Cô gái chính là Tuyết, con gái bà.
Hoài An nhìn xấp tiền lù trên bàn. Đúng là kẻ lắm tiền tiêu tiền không biết xót. Có vẻ như bà ấy dễ kiếm tiền quá.
“Nếu bác đã nói như vậy thì cháu xin ạ. Vừa hay cháu cũng đang cần một số tiền lớn. Nhiêu đây chắc là cũng đủ. Và cháu cũng thông báo luôn cho bác biết. Trước khi đến đây cháu cũng đã nói lời chia tay với anh Gia Bảo rồi.”
“Biết ngay mà. Loại con gái như chị tôi gặp đầy.”
Cô gái trẻ bũi môi liếc Hoài An rồi nhìn mẹ nói thầm:
“Con đã nói với mẹ từ đầu rồi. Loại người như chị ta chỉ cần ném cho chút tiền là ngay lập tức sẽ tránh xa con trai mẹ. Anh Bảo nhà mình ngu mới không nhận ra thôi.”
“Biết rồi.”
“Nhưng sao mẹ cho chị ta nhiều tiền vậy?”
Tuyết tiếc rẻ nói với mẹ.
Thấy hai mẹ con họ đang xì xầm với nhau coi mình như kẻ vô hình, Hoài An cười rất tươi nói:
“Nếu không còn việc gì nữa, cháu xin phép đi trước. Chào bác!”
Hoài An cầm lấy xấp tiền trên tay bỏ vào túi xách rồi đứng dậy quay đi một cách dứt khoát. Gia Bảo! Anh thật bất hạnh khi đã sinh ra trong một gia đình toàn những người coi trọng đồng tiền hơn nhân cách sống như thế này. Hoài An có chút chua xót nghĩ về người yêu. Số tiền này cũng đủ giúp đỡ nhiều đứa trẻ trong làng SOS mà cô đang mẹ đỡ đầu của 4 đứa trẻ.