Chương 5
Chương 5:
Ông Thanh chơi với cháu ngoài sân. Bà Thao ngồi trên nhà uống nước. Chờ Vân dọn dẹp xong liền kêu cô lại hỏi chuyện.
“Giờ ăn xong rồi, mày nói đi, hai vợ chồng lại cãi nhau phải không?”
Vân cúi đầu không dám nhìn mẹ, vài giây sau mới dám lên tiếng:
“Chúng con sẽ ly dị.”
“Cái gì? Mày nói cái gì? Ly dị? Mày có điên không hả Vân?”
Bà Thao cau mặt quát lên.
Vân vội vàng giải thích:
“Mẹ! Xin mẹ hãy hiểu cho con. Con không thể sống được ở cái nhà đó nữa rồi. Họ không hề xem con là con dâu, cũng không yêu thương gì thằng Bi cả. Mẹ ơi! Con thực sự không chịu đựng được nữa rồi. Xin mẹ hãy thương con cho con về nhà với bố mẹ.”
Vân oà khóc van xin mẹ mình. Nhưng bà Thao dường như chả tỏ ra chút nào là thương xót hay thông cảm với con gái mình cả.
“Chúng mày làm dâu sướng quá hoá rồ rồi phải không? Hơi cái đòi bỏ chồng. Nếu như chúng mày thì ngày xưa đàn bà chúng tao cũng bỏ dăm bảy lần chồng rồi. Ngày xưa bà nội mày có khó gấp mấy lần mẹ chồng mày bây giờ đấy, hành hạ tao đủ điều mà tao có dám bỏ nhà ra đi giống mày đâu hả. Mày không nghĩ cho mày thì hãy nghĩ cho con trai mày, cho cái nhà này nữa chứ. Động tí là ngoay nguẩy bế con đi. Tao còn không chịu được chứ đừng nói mẹ chồng mày.”
Ông Thanh thấy hai mẹ con to tiếng thì để cháu chơi một mình vào nhà can:
“Bà! Tôi thấy con Vân nó nói đúng đấy. Nhà bên ấy có thương yêu gì con cháu nhà mình đâu. Con nó có không chịu được mới phải về đây cầu xin mình. Làm cha làm mẹ sao lại để con cái mình khổ sở mà không cứu hả bà?”
Bà Thao thấy chồng bênh con gái mà không đứng về phe mình thì lại càng tự ái nói lớn:
“Ông thì biết gì chuyện đàn bà con gái mà nói. Nó đi lấy chồng mới được ba năm đã đồng đổng ôm con về nhà mẹ đẻ. Còn em gái nó, con Dung nữa đấy. Người ta mà biết được nó có chị gái bỏ chồng thì ai mà dám lấy nó.”
Nói xong thì bà lườm Vân chửi tiếp: “Mày là chị mà không biết nghĩ cho em mày hả? Mày khổ thì một mình mày khổ đi sao phải kéo theo em gái mày. Nó không đáng phải gánh chịu cái hậu quả do mày gây ra đâu.”
Vân nghe mẹ nói mà lòng nghẹn đắng. Nước mắt cứ tuôn rơi không thể kìm được. Mẹ cô nói cô đang làm khổ Dung, làm Dung phải thiệt thòi khi có một người chị gái như cô. Tất cả những gì tốt đẹp nhất bà đều dành cho em gái cô hết. Kể cả tuổi thanh xuân của cô, bà cũng dành hết cho Dung.
Dung kém Vân có hai tuổi thôi nhưng lại không bao giờ phải mó tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Việc gì bà cũng giao cho Vân, nói Vân là chị thì phải làm giúp em.
Dung xinh đẹp, học giỏi nên bà Thoa rất kỳ vọng vào đứa con gái này. Bà đầu tư mọi thứ vào Dung, tiền bạc và thời gian, công sức. Nhà không có điều kiện nhưng hễ Dung muốn thứ gì bà cũng cố gắng chắt bóp mua cho cô. Lên cấp ba cô đã có máy tính để học. Ở nông thôn nhưng Dung được mẹ cho lên thị trấn để học tiếng Anh và học thêm các môn khác. Dung học giỏi và xinh đẹp nổi tiếng khắp cả cái xã này. Bà Thao thấy hãnh diện lắm nên dù phải bóp mồm bóp miệng để sắm sửa cho con gái, bà cũng cam tâm làm. Bà mơ về một ngày, con gái út bà xinh đẹp giỏi giang như vậy sẽ lấy được chồng giàu sang, lúc đó bà sẽ được nhờ con gái. Nhà không có con trai nên bà dồn hết tâm sức vào cô con gái này, mong cuối đời sẽ được hưởng phước lây từ nó.
Vân là chị cả. Từ nhỏ đã phải theo mẹ đi chợ bán rau. Công việc đồng áng khiến cô đen đúa và không có thời gian để học nữa. Vân không xinh đẹp như Dung nhưng được cái hiền lành chịu khó và rất nghe lời mẹ. Bà bảo gì cô cũng nghe theo. Nhà khó khăn, chỉ trông chờ vào đồng lãi do bán rau nên việc nuôi hai đứa con ăn học là một điều quá sức với gia đình cô. Hơn nữa, bà Thao lại dồn hết tiền bạc mua sắm cho Dung nên nhà lúc thì túng cái này lúc thì thiếu cái kia. Tiền học phí của Vân luôn bị cô giáo nhắc nhở, thậm chí gọi điện về cho phụ huynh. Vân lên lớp 12 thì Dung lên lớp 10. Hai chị em học cùng trường mà ai cũng không thể nhìn ra họ là chị em gái. Dung xinh đẹp, ăn mặc sang chảnh bao nhiêu thì Vân lại quê mùa, giản dị bấy nhiêu. Có một cái áo dài cô được chị hàng xóm để lại mà cô mặc ba năm trời. Còn Dung thì mỗi năm được may hai bộ. Nhìn Dung không khác gì tiểu thư con nhà giàu, còn Vân thì như con của một kẻ giúp việc nghèo hèn.
Học xong cấp ba, Vân cũng nộp hồ sơ thi Đại học như các bạn. Vì biết mình nhà nghèo nên cô thi Sư phạm để được miễn giảm học phí. Cô đậu nguyện vọng 2 vào trường Cao đẳng sư phạm tỉnh. Nhưng khi nhận giấy báo nhập học thì bà Thao không cho cô đi học. Bà nói nhà mình khó khăn, chỉ đủ nuôi một đứa ăn học. Vân nói cô sẽ tự đi làm thêm, đi rửa bát thuê cho người ta để có tiền học, không cần bố mẹ chu cấp nhưng bà Thao vẫn không đồng ý. Bà nói, Vân đi học rồi sẽ không có ai giúp bà buôn bán rau cỏ cả. Vân là chị, phải biết hi sinh cho em mình. Bố mẹ sinh cô ra cho cô ăn học đến lớp 12 đã là hết sức lắm rồi. Có đứa ở làng này chỉ học hết cấp một rồi đi làm thuê làm mướn về nuôi gia đình nữa kìa. Huống hồ, Dung học giỏi hơn Vân, lại xinh đẹp hơn chị. Đầu tư cho Dung ăn học chắc chắn là có tương lai hơn Vân.
Vân đành phải nghe mẹ mà bỏ dở giấc mơ học hành, theo mẹ buôn bán để nuôi em ăn học dù thỉnh thoảng nghĩ đến cô không khỏi chạnh lòng. Dung giờ đã trở thành một cô kế toán, xin được việc ở một công ty lớn trên thành phố. Cô có tiền lại có nhan sắc nên ngày càng xinh đẹp lộng lẫy. Dung chắc chắn sẽ lấy được chồng đại gia như mẹ cô mong muốn.
Bà Thao thấy con gái không nói gì thì đoán chắc Vân đã mềm lòng rồi. Bà biết Vân rất nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến mức nhu nhược nên ngày xưa khi còn là con gái, cô bị Dung đối xử như người giúp việc, suốt ngày sai bảo chị mà cô cũng không dám phản ứng.
Ông Thanh thấy con gái im im rất lo lắng liền nắm tay con nói:
“Thôi, tạm thời con cứ ở lại đây ít hôm xem ý bên đó thế nào đã.”
Vân nhìn bố, mắt ướt nhoè. Cả cái nhà này chỉ có bố cô là thương xót cô thôi. Lúc nào cô bị chửi, bị xỉa xói thì cũng chỉ có mình bố là xoè tay ra xoa dịu cho cô, đón cô về. Nhưng mẹ cô đã nói như thế rồi, cô cũng không muốn mình là vật cản trên con đường tương lai rộng mở của em gái. Bà đã mất bao công sức đầu tư cho em ấy.
“Bố! Con sẽ về nhà chồng con bây giờ. Con xin lỗi bố mẹ vì đã làm bố mẹ phải bận lòng.”
Bà Thao thấy con gái nói thế thì cũng dịu xuống vài phần nhưng mặt vẫn làm ra vẻ dửng dưng không nói gì.
Ông Thanh thấy vậy liền khuyên can con gái:
“Vân, nếu con thấy khó sống quá thì cứ ở đây với bố mẹ.”
Vân nhìn bố, mắt rưng rưng, thực sự cô cũng không muốn bố khó xử. Mẹ cô đã không đồng ý rồi, dù bố cô có đồng ý thì sẽ không yên với bà đâu. Trong cái nhà này, ý của mẹ cô mới có sức nặng cao nhất.
“Bố! Con nghĩ kĩ rồi. Lúc nãy là do con nhất thời hồ đồ nên mới bỏ nhà đi. Bố cứ để con về lại bên ấy đi bố. Con không sao đâu.”
Thấy con gái có vẻ cương quyết, ông Thanh cũng chiều theo ý con:
“Thôi được rồi, vậy con cứ ở nhà mình đêm nay, mai hãy về bên đó.”
“Gớm! Mày tưởng bước chân ra khỏi cái nhà ấy rồi mà về cũng dễ như mày đi ấy à. Bà ta không đời nào để mày dễ như vậy đâu. Giờ mới thấy ngu chưa con?”
“Bà! Bà là mẹ không thương con thì thôi, sao cứ suốt ngày hạnh hoẹ nó thế!” Ông Thanh thấy vợ cứ đè cổ Vân ra để mắng bất kể đúng sai gì nên nói vợ.
“Tôi nói đúng chứ có nói sai bao giờ đâu. Sự thật thì bao giờ cũng đắng. Cứ chiều con cho lắm vào rồi không biết có ngày người ta tống cổ ra đường lúc nào không hay. Đi làm dâu mà sướng thì ai chả muốn lấy chồng.”
Bà Thao mỉm mai.
“Sao bà không nói được câu nào nhẹ nhàng với con gái thế hả?”
“Tính tôi là thế đấy! Có sao nói vậy, không ngọt nhạt được.”
“Bà!”
Ông Thanh tức đến nghẹn họng vì cái tính ương bướng và ích kỉ của mình đối với con gái.
“Bố! Bố mẹ đừng cãi nhau vì con nữa. Con xin lỗi bố mẹ! Để con về xin lỗi mẹ chồng con một câu. Chắc bà ấy sẽ không đuổi con đi đâu.”
Vân cúi đầu tạ lỗi với bố mẹ đi ra ngoài sân định bế con chở về thì thấy thằng bé nó đang nằm soãi xoài ra chiếu ngoài sân ngủ ngon lành. Có lẽ về bên ngoại nó thấy thoải mái nên mới dễ dàng ngủ như vậy.
Vân nhìn con, cô không nỡ đánh thức nó vào lúc này để chở nó về giữa đêm tối thế này. Mắt cô cay cay, lòng rối ren. Đi chẳng đặng mà ở cũng chẳng đành.
Ông Thanh thấy con gái đang đứng nhìn cháu ngoại mình khóc cũng xót xa đi lại gần nói khẽ với con:
“Thôi con! Cứ ở lại nhà mình đêm nay. Chứ thằng bé đang ngủ ngon đánh thức nó dậy tội lắm. Mai bố sẽ sang bên nhà ấy nói với họ một câu.”
Vân quay lại nhìn bố. Cô không muốn bố vì mình mà hạ mình trước nhà người ta trong khi cô chẳng làm gì sai trái cả. Cô có thể chịu nhục, chịu thiệt nhưng người sinh ra cô và người mà cô sinh ra thì tuyệt đối cô phải bảo vệ họ.
“Bố! Bố không cần làm như vậy đâu ạ.”
“Không sao đâu con gái! Nếu phải làm một điều gì đó mà cuộc sống của con dễ chịu hơn thì bố cũng tình nguyện làm. Con cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Bố là bố của con. Bố chỉ mong con mình được sống vui vẻ hạnh phúc. Con mà đau khổ thì bố cũng không thể vui vẻ được. Nghe bố đi! Mang con vào trong nhà mà ngủ.”
“Bố!” Vân nhìn bố, cô muốn ôm bố một cái nhưng không dám. Người duy nhất đến bây giờ yêu thương cô vô điều kiện, bất kể là xấu xa hay hèn mọn gì cũng chỉ có ông ấy mà thôi.
Xem tiếp chương 6 tại đây: Chương 6