Chương 42- Kết
Chương 42: (Kết)
Mấy người đi qua chỗ Bảo thấy vậy kêu lên:
“Có người ngất xỉu mọi người ơi!”
Người ta xúm lại nhưng nhìn cái vẻ ngoài bẩn thỉu, hôi rình của Bảo, họ khịt khịt mũi rồi chẳng ai dám lại gần vì ái ngại.
Phương đỗ xe lại một chỗ ven đường rồi cũng nhanh chân đi tới.
Khám sơ qua, anh biết Bảo ngất vì đói chứ không sao cả.
“Được rồi, anh ta không sao. Mọi người giãn ra một chút cho anh ta dễ thở. Ai đó có thể cho tôi xin một cốc nước đường với!”
“Được! Được! Chờ tôi một lát!”
Một người phụ nữ tốt bụng nghe Phương nói vậy liền chạy về nhà pha một cốc nước đường rồi lại chạy ù ra đưa cho Phương. Nhà chị ấy ở ngay đây.
“Cảm ơn chị!” Phương đỡ lấy cốc nước đường từ tay người phụ nữ tốt bụng rồi đổ từng chút một vào miệng Bảo.
Nước đường từ miệng chảy vào thực quản xuống dạ dày. Một lúc sau thì miệng anh ta bắt đầu chóp chép uống mạnh hơn rồi mở mắt. Người đầu tiên anh ta nhìn thấy là Phương.
“Anh… Anh…” Bảo cố đưa đẩy người mình ra khỏi Phương.
“Anh không cần cố làm như thế đâu. Bây giờ tôi sợ anh còn đứng lên không nổi nữa kìa.”
Chân tay Bảo đúng là không còn chút sức lực gì. Tuy người thì đã tỉnh nhưng tay chân vẫn còn yếu lắm.
Phương chẳng hỏi ý kiến anh ta làm gì nữa bèn đưa thẳng vào bệnh viện huyện gần đấy.
Bảo được bệnh viện truyền nước cấp cứu ngay lập tức. Phương gọi điện cho báo cho Vân biết. Cô lên ngay bệnh viện với Phương. Nhìn Bảo thiếp đi trên giường, quần áo rách rưới gớm ghiếc, người thì tọp lại như xác ch.ết. Trước đây anh ta to con cả bảy tám mươi cân. Bây giờ chắc còn phân nửa.
Vân và Phương đứng nhìn anh ta một lúc lâu.
“Sao anh lại gặp được anh ta vậy?”
Vân ái ngại lên tiếng.
“Anh tình cờ thôi. Thấy anh ta bị người ta đuổi đánh vì ăn cắp một cái bánh mì 6 ngàn đồng. Chắc là đói lắm.”
“Cũng phải thôi. Trốn chui trốn lủi mấy tháng nay mà.” Vân nói có chút thương xót.
Phương nhìn thái độ của Vân. Anh không ghen mà cũng chỉ thấy thương cảm. Anh biết Vân hoàn toàn không còn tình cảm gì với Bảo. Cô đã kể anh nghe về cuộc hôn nhân không có tình yêu này. Đó cũng là lý do khiến vợ chồng cô chia tay. Nhưng là người mà. Sống với nhau có một mặt con không còn tình thì vẫn còn nghĩa chứ. Đến con chó ở chung nhà lâu ngày cũng có tình cảm nữa là người. Anh hiểu nên không ngại giúp Bảo và cũng không sợ Vân động lòng gì cả.
Phương nắm tay Vân: “Giờ em tính thế nào?” Phương luôn hỏi ý kiến của người yêu như vậy. Dù anh cũng đoán được Vân sẽ làm gì. Đó là cách mà anh thể hiện sự tôn trọng của mình đối với người yêu.
“Để em gọi điện cho chị Bích.”
Trong nhà chồng Vân, cô chỉ còn liên lạc với Bích bởi Bích cũng hay gọi điện để hỏi thăm mẹ con cô. Chính Bích cũng kể tình hình của Bảo cho Vân nghe. Cô biết, bên đó cũng đang loạn cào cào lên vì Bảo.
Bích nghe được Vân đã tìm thấy Bảo thì mừng lắm. Cô ngay lập tức báo cho bố mẹ biết, Bảo đã an toàn và đang trên bệnh viện. Bà Thái đòi đi theo Bích để gặp mặt con trai cho bằng được.
“Chị Bích! Ở đây!” Vân giơ tay ra hiệu khi thấy Bích đang vừa đi vừa chạy tìm phòng.
Bà Thái chạy đằng sau Bích, vừa chạy vừa khóc.
“Bảo ơi! Bảo ơi! Con ơi!”
Bà xông vào phòng bệnh. Thấy con trai ăn mặc rách rưới, râu tóc thì mọc dài ra như người rừng, người hốc hác sọp cả đi, tay chân cáu bẩn, người hôi rình bốc mùi dù đứng ở xa… Bà Thái xà xuống ôm chầm lấy con khóc ầm lên:
“Ối con ơi là con! Sao con ra nông nổi này chứ!”
Nước mắt nước mũi bà Thái chảy dài. Hai tháng rồi bà tìm con dòng dã. Người bà cũng quắt queo lại như con cá khô. Nỗi đau đáu trông mong con nó ăn mòn người người đàn bà khủng khiếp.
Bà Thái khóc to quá, lại còn ôm cả người con vật vã nên cũng khiến Bảo tỉnh.
“Ai… ai đấy?” Giọng Bảo thều thào.
“Mẹ! Mẹ đây con!” bà Thái nghe giọng con thì mừng rỡ, mở to mắt, vỗ vào ngực mình thùm thụp nói: “Con không nhận ra mẹ hả con? Mẹ là mẹ của con đây.”
Bảo mệt mỏi “ừ” một tiếng. Anh ta đã nhận ra bà Thái.
“Con ở đâu mấy tháng nay vậy? Sao con dại dột vậy con ơi? Có chuyện gì cũng phải nói với một mẹ một tiếng chứ! Mày mà có chuyện gì thì mẹ làm sao sống nổi đây hả con?”
Bà Thái vừa khóc vừa nói một hồi lâu.
“Giờ về với mẹ đi con. Nợ chị mày trả xong rồi. Không phải sợ gì nữa.”
“Trả rồi?”
“Đúng rồi. Mẹ phải bán hai miếng đất để trả nợ cho mày đấy. Thôi mẹ chẳng cần gì nữa. Mày còn sống là mẹ mừng rồi. Về! về với mẹ. Đừng làm gì dại dột nữa nhé Bảo! Mày mà có làm sao thì mẹ chết đi cho xong.”
Bà Thái vừa nói vừa khóc hu hu. Cứ nghĩ đến cái cảnh con trai sống chui rúc ở đâu mấy tháng trời là bà lại không cầm lòng được.
Bảo cũng rớt nước mắt. Hai tháng qua, anh ta cũng thấm lắm với những tội lỗi mình gây ra. Khi con người ta bị lâm vào đường cùng cận kề với cái ch.ết thì sẽ ngộ ra nhiều thứ.
“Anh ta đâu?” Miệng Bảo lẩm bầm hỏi khẽ.
“Anh ta nào?” Bà Thái ngạc nhiên.
“Người yêu của cô ấy.”
“Là sao? Mày nói gì mẹ không hiểu.”
“Anh ta, người đã cứu con là người yêu của Vân. Anh ta đâu hả mẹ?” Bảo nhắc lại. Bây giờ anh ta có vẻ tỉnh táo và khỏe hơn.
“Hả? Nó… Cậu ta là người đã cứu con hả?”
Bảo khẽ gật đầu. Lúc này bà Thái mới nghĩ đến việc tại sao lại tìm được Bảo. Khi mà bà và gia đình dã mải miết tìm hai tháng trời vẫn không thấy tin tức gì. Hoá ra chính là cậu ta sao? Bà Thái nghĩ. Ông trời thật khéo trêu ngươi.
“Anh ta đâu hả mẹ?” Bảo lặp lại câu hỏi. Có lẽ từ sâu trong đáy lòng mình, Bảo muốn nói một câu cảm ơn với Phương. Anh ta ít nhất đã hai lần cứu Bảo.
“Nó… À cậu ta đang nói chuyện với chị con bên ngoài.”
“Vậy à!” Bảo thở dài.
Phương kể lại câu chuyện tình cờ gặp Bảo cho Bích nghe. Bích cũng nghe nói về Phương rồi. Cô rất lấy làm cảm kích hai người. Vân thấy mình cũng không nên ở lại lâu nữa nên nói với Phương ra về. Hai người vừa đi được một đoạn thì có tiếng gọi giật lại.
“Khoan đã!”
Cả Phương và Vân đều giật mình quay lại.
Bà Thái đang dìu Bảo đứng ở cửa phòng đi ra với cả những dây nhợ loằng ngoằng đang truyền dở.
“Có chuyện gì sao?” Phương hỏi.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi!” Bảo khẽ cúi đầu nói.
“Tưởng chuyện gì. Không có gì đâu. Anh cố tĩnh dưỡng cho tốt là được rồi.” Phương cười nói, giọng điệu hào sảng.
Vừa nói, Phương vừa nắm chặt lấy tay Vân: “Thôi chúng tôi về nhé! Chào mọi người!”
Vân cũng cúi đầu chào lần nữa rồi quay đầu đi cùng Vân. Hai người họ đi bên nhau mới đích thực là một đôi trời sinh. Họ đẹp đôi quá! Bảo vừa tiếc nuối vừa khâm phục họ. Có lẽ anh không xứng đáng có được hạnh phúc này. Ông trời vốn đã cho anh một lần rồi nhưng chính anh ta tự tay vứt bỏ nó. Anh biết trách ai chứ!
***
Vì việc của Bảo mà Phương phải xin nghỉ làm ở bệnh viện đột xuất. Anh không lên bệnh viện nữa mà chở Vân về nhà luôn. Suốt dọc đường Vân không nói gì. Phương thấy vậy cũng không dám hỏi. Anh sợ đụng phải một cái gì đó nặng nề đau thương từ quá khứ của Vân mà cô chưa sẵn sàng nói cho anh biết. Một tay anh lái xe, một tay nắm lấy tay Vân thật chặt. Vân hiểu, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ luôn có một người nắm lấy tay cô đi qua giông bão.
Phương chạy xe thẳng vào cổng nhà Vân. Cái cổng vừa được Phương xây lại cho rộng ra để vừa ô tô chạy vào. Phương xuống trước mở cửa xe cho người yêu. Vân bước xuống xe, tâm trạng có chút ưu tư.
Hai người vào nhà ngồi. Đúng là về nhà mình thoải mái hơn hẳn. Nhưng Vân vẫn có chút gì đó không tự nhiên.
“Em mệt hả?” Phương tự đi lấy nước cho Vân đưa cho cô rồi hỏi.
“Không! em không sao.” Vân lắc đầu cười.
“Nhưng anh thấy em hơi lạ.”
“Anh mới là người lạ đấy.”
“Anh ư?”
Vân gật đầu. Cô bỏ cốc nước xuống bàn rồi cầm tay Phương hỏi: “Em hỏi thật anh, tại sao anh lại giúp anh ta?”
“Ôi trời! Thế hoá ra từ lúc đó đến giờ em thừ người ra là vì vấn đề này à?”
Vân gật gật.
“Trời ạ! Thấy anh ta gặp nạn thì anh giúp thôi. Với lại, dù gì anh ta cũng là bố cu Bi, là người đã sinh ra con trai anh. Sao anh lại thấy chết mà không cứu chứ!” Phương bật cười, nựng má người yêu: “Ngốc quá! Có thế mà cũng suy nghĩ nãy giờ, làm anh lo gần chết!”
“Anh đúng là khác người mà!” Vân nhìn người yêu trìu mến có phần ngưỡng mộ.
“Thì khác người nên ông trời mới cho anh được gặp em đấy.”
Phương kéo Vân vào ngực mình thì thầm: “Mình cưới nhau nhé em!”
“Hả?” Vân giật thót mình định vuột ra khỏi vòng tay Phương thì đã bị anh ghì chặt lại.
“Em làm gì mà thảng thốt vậy? Không lẽ em không muốn kết hôn với anh?”
“Không! Không phải vậy! chỉ là em…em… Em chưa gặp người nhà của anh.”
Phương ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
“Anh không có người nhà!”
“Anh! Nghe em!” Vân nâng mặt Phương nhìn sâu vào mắt mình.
“Chẳng phải anh vẫn chấp nhận Bảo là cha cu Bi đó sao? Anh ta còn tệ gấp nhiều lần so với bố anh. Vậy tại sao anh dễ dãi với người ngoài mà khắt khe với người nhà mình như vậy chứ! Em tin là mẹ anh ở trên trời cũng không vui khi thấy mối quan hệ của cha con anh căng thẳng như vậy đâu.”
Vân thầm thì khuyên nhủ người yêu.
“Anh! Em cũng là một người mẹ. Em hiểu tâm tư của một người mẹ. Anh đừng cố chấp nữa. Hãy về gặp và nói chuyện với bố. Dù sao thì bố anh cũng lớn tuổi rồi. Ông ấy cũng không còn nhiều thời gian sống cùng chúng ta. Lỡ sau này có chuyện gì đó, anh không kịp nói sẽ day dứt cả phần đời còn lại đấy anh. Em không muốn nhìn anh như vậy. Em muốn nhìn thấy một bác sĩ Phương tự do tự tại, tâm hồn luôn hào sảng như lúc này. Được không anh?”
Phương đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu.
“Có lẽ em nói đúng. Anh cần chút thời gian để suy nghĩ lại chuyện này. Em cho anh một ngày nhé!”
“Được mà. Em luôn đợi anh. Lúc nào em cũng đợi anh.”
Vân vòng tay ôm qua người Phương. Lúc này, cô biết anh cần một chỗ để tựa vào. Ai cũng vậy thôi. Dù là phụ nữ hay đàn ông, yếu đuối hay mạnh mẽ cũng có đôi lúc cần một điểm tựa để dựa vào.
***
Phương gọi cho bố mình sau bốn năm không liên lạc vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Bố anh mừng lắm. Ông vẫn lưu số con trai, vẫn gọi nó nhưng chưa từng được nghe thấy tiếng chuông vì Phương đã chặn cuộc gọi từ ông. Bốn năm, kể từ ngày mẹ Phương mất. Anh hận ông. Anh đổ tất cả tội lỗi lên người ông. Anh cho rằng, chính vì bố anh phụ bạc nên mẹ anh mới suy nghĩ nhiều sinh bệnh mà mất sớm.
Bảo nói, anh sẽ dẫn bạn gái đến gặp ông. Hai nhà cùng ở chung một thành phố thế mà bốn năm nay không chạm mặt nhau. Người ở gần nhưng lòng thì không gần nó vẫn là xa. Người ở xa nhưng trong lòng nghĩ về nhau nó vẫn gần.
Ông Thế ăn mặc lịch sự, chải tóc gọn gàng để đón con trai. Vợ thứ hai của ông cũng đã mất cách đây hai năm rồi. Ông sinh được hai cô con gái và đã lập gia đình riêng có nhà cửa ở riêng. Một đứa ở cùng thành phố. Một đứa ở tận trời Tây. Ông sống một mình trong căn nhà rộng lớn này cùng một người giúp việc. Cuộc sống không vui cũng chẳng buồn. Đã sắp đi đến cuối cuộc đời, ông cũng đã nhận ra cái gì nên giữ cái gì nên buông bỏ. Ông tìm kiếm cho mình một thú vui riêng, sáng đi tập dưỡng sinh, tối về nhà đọc sách. Cuộc sống cứ trôi qua đều đều như vậy ngày qua ngày. Cuộc đời này, điều duy nhất ông vẫn còn áy náy là mối quan hệ với đứa con trai duy nhất của mình. Nó vẫn còn hận ông. Ông chỉ sợ đến lúc chết vẫn chưa thể hoá giải được nó.
Tiếng chuông cửa reo. Ông Thế đã trong tâm thế chờ sẵn nên không cho người giúp việc ra mở cửa mà đích thân ông ra mở.
“Phương! Con đến rồi đấy à?” Ông Thế lên tiếng trước.
“Vâng!” Phương nói giọng vẫn lạnh lùng.
“Cháo chào bác ạ!”
Vân cúi đầu chào ông một cách lễ phép.
“Đây là bạn gái con phải không? Tốt quá rồi! Hai đứa vào nhà đi!”
Ông Thế tỏ ra rất vui vẻ đón chào hai người. Phương có chút chần chừ. Vân phải túm lấy tay anh kéo vào.
Câu chuyện diễn ra khá ngượng ngùng. Chỉ toàn là ông Thế gợi ra để hỏi. Phương chỉ trả lời nhát gừng. Còn đâu Vân nói thay.
Ông Thế nhìn qua Vân biết ngay chính cô gái này đã thay đổi con trai ông. Dù Phương chưa thật sự mặn mà với ông nhưng nó chịu gặp ông là may mắn lắm rồi. Ông rất biết ơn Vân.
Phương nói về việc cưới Vân. Ông Thế mừng lắm. Ông không hỏi nhiều về hoàn cảnh của cô. Ông nói chỉ cần Phương hạnh phúc thì lựa chọn nào cũng được. Nói xong, Phương viện cớ có việc nên xin phép về. Vân hơi bất ngờ vì cuộc gặp gỡ ngắn hơn cô dự định. Nhưng ý Phương đã quyết, cô không dám nài nỉ.
Phương đứng dậy trước. Vân cũng đứng dậy theo chào ông Thế. Ông Thế cũng đứng dậy đi theo hai người ra tận cổng để tiễn.
Lúc Vân đứng lại chào ông lần nữa thì bất ngờ ông cầm lấy tay Vân run run nói:
“Bác biết ơn con rất nhiều! Chính nhờ con nên thằng Phương nhà bác mới thay đổi như vậy. Bác đã yên tâm để đi gặp mẹ nó mà không phải áy náy nữa. Cuối cùng nó cũng tìm được một mái ấm cho riêng mình. Nó không còn cô độc nữa. Bác mừng lắm con ạ.”
Mắt ông rưng rưng rồi hai giọ nước mắt đua nhau rơi xuống tay Vân nóng hổi.
“Bác yên tâm! Anh Phương cũng thương và lo lắng bác lắm ạ. Chỉ có điều anh ấy bướng bỉnh chưa chịu thừa nhận.”
“Ừm! Bác rất mừng vì nó đã tìm được người phụ nữ hiểu chuyện như cháu. Bác tin hai đứa sẽ hạnh phúc viên mãn. Thôi giờ cháu về đi, kẻo nó chờ lâu.”
“Dạ! Bác giữ gìn sức khoẻ ạ!”
Vân cúi đầu chào ông Thế một lần nữa rồi đi ra xe.
Phương ngồi ngoài xe đợi Vân. Anh không gọi cô cũng không bấm còi. Anh cũng muốn để Vân có thời gian nói chuyện với bố mình một lúc nữa.
Vân lên xe, lén nhìn Phương. Phương tỏ ra khá tự nhiên nhưng vẫn không nói gì. Vân biết những lúc như thế này là anh đang suy nghĩ về điều gì đó. Cô không muốn lên tiếng hỏi sợ quấy nhiều sự yên tĩnh trong anh.
“Đi cùng anh ra chỗ này nhé!” Phương bất ngờ nói.
“Vâng ạ!” chưa cần biết Phương nói đi đâu, Vân đã gật đầu đồng ý. Bởi cô tin anh.
Phương chở Vân đến một nơi khá xa. Đi qua thành phố. Đến một con sông lớn anh dừng xe lại dắt tay Vân đi lại bờ sông nói:
“Đây chính là quê mẹ anh. Dòng sông này cũng chính là nơi bà yên nghỉ. Trước khi mất, bà nói muốn được rải tro cốt của mình ở quê hưng bà. Anh đã thực hiện di nguyện đó của mẹ anh.”
Phương nói, mắt rưng rức ngấn lệ khi nghĩ đến người mẹ đã quá cố của mình.
“Mẹ! Đây là Vân. Người phụ nữ của cuộc đời con. Là con dâu yêu quý của mẹ đấy. Chắc mẹ rất vui khi gặp cô ấy đúng không ạ? Con biết mẹ sẽ rất hài lòng về cô ấy nên đã đưa đẩy cô ấy đến gặp con. Con và bố đã làm lành rồi. Là do cô ấy cả. Mẹ! mẹ có vui không?”
Phương khóc. Vân biết. Cô không cần nhìn anh cũng biết. Cái giọng lạc đi của anh cô nghe qua là đã biết rồi.
“Con chào bác gái!” Vân chắp tay trước ngực kính cẩn cúi lạy.
Phương vòng một tay sang ôm Vân. Hai người đứng trên bờ sông. Một cơn gió nhẹ thổi qua chập chờn vuốt ve mái tóc Vân bay bay. Phương thấy lòng mình nhẹ bẫng. Gánh nặng trong lòng bấy lâu nay đã được giải toả. Những làn sóng nước trên mặt sông lan tỏa thành những vòng cung đuổi theo nhau nô đùa. Phương mỉm cười nhìn Vân:
“Mẹ đang trả lời chúng mình đấy! Có lẽ bà đang rất vui!”
“Vâng! Em biết mà.” Vân cũng nhìn người yêu cười dịu dàng rồi quàng tay qua eo Phương ôm lấy anh. Phương xiết chặt eo Vân vào cơ thể mình. Thật bình yên!
Một buổi sáng chủ nhật trong veo như lòng người sáng nay vậy. Những gì buông được nên buông, tha thứ được nên tha thứ, chỉ nên giữ trong lòng những điều khiến chúng ta vui vẻ, thoải mái. Còn lại, hãy để gió cuốn đi!