Chương 4

Chương 4:

 

Mẹ đặt cho cô cái tên Hoài An với hi vọng, sau này dù cuộc đời có xảy ra chuyện gì thì trong tâm hồn cô mãi mãi bình an. Trái đắng nào rồi cũng sẽ thử qua, dù đắng dù chát đến mấy cũng không khiến người ta từ bỏ. Thử qua rồi sẽ biết mà tránh, mà khắc phục chứ không ngồi một chỗ để ủ ê khóc trên thất bại. Cứ mỗi lần gặp chuyện gì đó không như mong muốn trong cuộc đời, cô lại nghĩ về mẹ. Gương mặt dịu dàng cười hiền nhìn cô rồi vẫy vẫy động viên cô, chẳng có gì trên cuộc đời này là không thể đi qua được. Con người có một khả năng kỳ diệu mà chính bản thân họ không thể ngờ tới. Khi đi qua rồi mới ngoảnh đầu nhìn lại thốt lên: Ôi! Mình không ngờ mình lại làm được những điều đó. Đó chính là lúc bạn nhìn ra bản thân mình chính xác nhất.

 

Mẹ như một tấm gương phản chiếu vào Hoài An. Để cô soi lại mình mỗi lần gặp biến cố trong cuộc đời cũng như khi mình làm được một điều tốt đẹp. Có lúc cô thầm nghĩ, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ hai lăm năm trước liệu mình có đủ mạnh mẽ và kiên cường như mẹ không? Chấp nhận tai tiếng để từ bỏ một cuộc hôn nhân sai lầm không? Bạn bè và đồng nghiệp luôn khen cô giỏi, cô thông minh và bản lĩnh. Nhưng so với mẹ khi bằng tuổi mình, cô thấy mình còn kém cỏi lắm. Hoài An luôn tự hào về mẹ, chưa bao giờ thấy tự ti về hoàn cảnh của mình.

 

Cái gió chiều mùa hè mát rười rượi đùa giỡn trên tóc Hoài An. Cô ngồi ngắm những chiếc lá rơi chao nghiêng xuống mặt hồ bay lượn rồi mới rơi hẳn xuống hồ. Cái gì cũng phải thuận theo tự nhiên. Mình cứ làm tốt việc của mình thôi còn sự việc đến đâu còn là ý trời nữa. Hoài An đứng dậy, lòng đã nhẹ nhõm hơn đi về.

 

Hôm nay cô về muộn. Mọi lần dạy xong tầm 8 giờ tối là về đến nơi rồi. Nay chậm mất hai tiếng. Vừa về đến ngõ đã thấy chiếc xe ô tô của Gia Bảo đỗ ở cổng còn bản thân anh thì đang ngồi xổm hút thuốc lá trước cổng nhà cô.

 

“Em đi đâu sao về muộn vậy? Anh đến trung tâm tìm em mà không thấy.” Gia Bảo vừa nghe thấy tiếng xe máy của người yêu đã ngước đầu lên bật dậy chạy đến bên cô.

 

Hoài An thấy bộ dạng lo lắng của người yêu và cái cảnh ngồi chờ đợi như thế này chắc là lâu lắm.

 

“Anh chờ em lâu chưa?”

 

“Hơn tiếng mấy rồi. Mà sao anh gọi cho em cũng không liên lạc được vậy? Em có chuyện gì sao?”

 

“Không. Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.”

 

Hoài An xuống xe. Gia Bảo đã đỡ lấy hai ghi đông rồi dắt hộ cho người yêu.

 

Hoài An mở khoá cổng nhà. Gia Bảo tự động dắt xe máy đi vào. Xe ô tô của anh thì vẫn đỗ ngoài vì cổng nhỏ không vừa cho ô tô đi qua.

 

Ngôi nhà mái bằng này chỉ có hơn 100 mét vuông. Hoài An mua lại của một người quen để ở tạm. Cô làm việc ở trên thị trấn ngày hai ba ca nên việc đi về không tiện lắm. Cuối tuần hoặc ngày không có tiết thì cô mới tranh thủ về thăm nhà. Con gái có nhà cửa rồi nhưng mẹ cô vẫn không lên ở cùng. Bà muốn ở lại quê để chăm sóc ông bà ngoại dù ngoại cũng đã có cậu. Ở quê, mẹ con cô cũng cất được một căn nhà nhỏ xinh cho riêng mình bằng chính những đồng tiền dành dụm của mẹ.

 

Gia Bảo vẫn không khỏi lo lắng khi thấy Hoài An đi về muộn mà lại còn không gọi được cho cô.

 

“Em không thể nói cho anh biết em đi đâu được à?”

 

Hoài An cười nói thẳng: “Em đi gặp mẹ anh.”

 

“Cái gì? Mẹ anh đến tìm em sao?”

 

“Vâng!”

 

“Trời đất! Để anh về nói với mẹ. Bà can thiệp quá sâu vào chuyện của con cái rồi.”

 

“Anh đừng nóng giận như thế. Bà đến gặp em cũng vì lo cho anh thôi.”

 

Gia Bảo nghe Hoài An nói như vậy thì cũng nguội nguội vài phần. Anh ngồi xuống nhìn người yêu hỏi tiếp:

 

“Thế mẹ anh nói gì với em?”

 

“Mẹ anh nói chúng ta không hợp nhau. Nói em hãy rời xa anh đi!”

 

Hoài An nói giọng rất bình tĩnh, không một chút đắn đo muốn giấu giếm gì cả.

 

“Hả? Mẹ anh… bà ấy… bà ấy… Không! Không đời nào. Để anh gọi cho bà ấy ngay bây giờ.”

 

“Anh khoan đã nào!” Hoài An cầm lấy tay Gia Bảo khi thấy anh đang định bấm điện thoại gọi cho mẹ mình.

 

“Chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, không phải là những cậu bé cô bé tuổi đôi mươi bồng bột nữa. Em biết anh rất yêu em và em cũng vậy. Chúng ta cũng hiểu quá rõ về nhau rồi. Nhưng việc kết hôn thì khác. Anh có thể vì yêu em, chấp nhận tất cả những thiếu sót về em. Nhưng mẹ anh thì khác. Bà ấy không chấp nhận những thiếu sót của em.”

 

“Nhưng anh lấy vợ là lấy cho anh chứ có phải lấy cho gia đình anh đâu. Anh yêu em và muốn kết hôn với em. Vậy thôi. Nếu bố mẹ không chấp nhận thì mình sẽ ra ở riêng, chỉ cần thỉnh thoảng về thăm nom ông bà là được. Anh sẽ không để em phải làm dâu vất vả chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu đâu.”

 

Gia Bảo vẫn một mực khăng khăng nói.

 

“Gia Bảo! Em biết anh yêu và thương em rất nhiều. Em hiểu anh sẽ làm tất cả những điều tốt đẹp cho em. Em rất cảm ơn anh vì điều đó. Em cũng tưởng tưởng tượng nếu chúng ta kết hôn thì cuộc sống sẽ thật êm đềm. Nhưng anh à, yêu nhau là chuyện của hai người, kết hôn lại là chuyện của hai gia đình, thậm chí hai bên họ hàng. Một khi hai bên đã không vừa lòng về nhau thì chúng ta có cố gắng ở bên nhau cũng sẽ không có hạnh phúc đâu anh.”

 

“Không! Anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ anh. Hãy tin anh! Em đừng bỏ anh! Hoài An!”

 

Gia Bảo có chút mất bình tĩnh khi nghĩ đến một ngày nào đó, Hoài An sẽ rời xa mình. Anh hiểu, cô là người như vậy, dứt khoát và bản lĩnh. Một khi đã quyết định làm việc gì rồi là không bao giờ quay đầu nhìn lại.

 

“Gia Bảo! Nghe em nói này! Chúng ta hãy cho nhau thời gian để suy nghĩ lại chuyện này. Em nghĩ anh cần bình tĩnh lại hơn. Được không anh?”

 

Hoài An nắm tay người yêu để anh trấn tĩnh lại. Ít ra thì cô cũng đã có một khoảng thời gian mà suy nghĩ lại. Nhưng Gia Bảo cũng chỉ vừa mới nghe cô nói thôi, chắc anh cũng rất sốc. Anh cần có thời gian. Hoài An hiểu.

 

“Được rồi! Anh nghe em. Chúng ta cho nhau thêm thời gian để bình tĩnh lại. Nhưng em tuyệt đối không được bỏ cuộc nghe không?”

 

“Em đâu có phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Anh hiểu mà, đúng không?” Hoài An dỗ ngọt người yêu dù trong lòng mình đã có quyết định cho mối quan hệ này. Cô hiểu, Gia Bảo ngay lúc này vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật. Cô cũng không muốn ép anh chấp nhận và bị sốc.

 

Hoài An đứng dậy pha cho Gia Bảo một ly cà phê sữa. Hai người ngồi uống cà phê với nhau thật lâu, nhưng tuyệt đối không bàn về chuyện tình của họ nữa. Họ có một thỏa thuận, khi cả hai vẫn chưa sẵn sàng về một chuyện gì đó thì sẽ không nói đến nó cho đến khi cả hai đều chấp nhận và thật bình tĩnh.

 

Hai người uống với nhau đến hơn 11 giờ thì Hoài An giục Gia Bảo đi về. Cũng muộn rồi, mai cả hai đều cần phải đi làm. Gia Bảo tuy vẫn không muốn xa người yêu chút nào nhưng vẫn phải nghe lời cô. Bởi những gì anh nói đều có tính thuyết phục cả. Anh không có lý do nào để phản bác lại hay từ chối.

 

Gia Bảo ra về, tâm có bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn còn đầy những nỗi lo. Anh không hiểu tại sao mẹ mình hành động một cách thiếu suy nghĩ như vậy. Bà đã tìm đến tận nơi gặp người yêu anh để yêu cầu cô rời bỏ anh. Tại sao chứ! Đó là người mà anh yêu cơ mà. Tại sao lại bắt người anh yêu bỏ anh? Gia Bảo suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lý do vì sao mẹ anh lại hành động như vậy.

 

Anh về đến nhà thì đã gần 12 giờ đêm. Mọi người đã đi ngủ hết. Gia Bảo tự mở chìa khoá dự phòng của mình đi vào nhà. Đỗ xe ở sân trước xong anh thì đi vào nhà chính. Anh bật điện lên mới giật ngửa mình khi thấy bà Nhung đang ngồi chình ình trong bóng tối giữa căn phòng khách.

 

“Con đi đâu mà giờ này mới về hả? lại đi đến gặp con bé đó phải không?”

 

Gia Bảo vốn đang muốn cho bản thân mình thật bình tĩnh lại như lời người yêu khuyên rồi mới nói chuyện với mẹ. Nhưng chính bà Nhung đã khiến anh không thể giữ được lời hứa đó. Anh dừng bước quay lại nói với mẹ:

 

“Câu này lẽ ra còn phải hỏi mẹ mới đúng. Tại sao mẹ lại tự ý đến gặp cô ấy mà không nói với con?”

 

Bà Nhung nghe xong thì mặt lạnh tanh nói:

 

“Nó lại mách lẻo với con nữa chứ gì? Mẹ biết ngay mà. Thứ con gái nói xấu người khác sau lưng thì có tốt đẹp gì đâu. Mẹ không hiểu sao bao nhiêu đứa tốt như vậy mà con lại chọn con bé đó!”

 

“Mẹ! Con muốn nói để mẹ hiểu điều này. Thứ nhất chuyện tình cảm của chúng con, mẹ hãy để chúng con tự quyết định, con lớn rồi con có quyền quyết định hạnh phúc riêng của mình. Thứ hai về Hoài An, cô ấy không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác. Cô ấy cũng không nói xấu về mẹ. Tính cô ấy như thế nào, con là người hiểu rõ hơn mẹ. Thứ ba là về hoàn cảnh của Hoài An. Cô ấy không có bố nhưng cô ấy vẫn là một cô gái tốt, sống có lý tưởng và nhân hậu. Đó là người con gái con muốn lấy làm vợ. Dù mẹ không thích hoàn cảnh của cô ấy nhưng mẹ cũng không có quyền xúc phạm đến. Xin mẹ hiểu cho. Con chỉ cầu xin mẹ có bấy nhiêu thôi. Con cũng nói luôn cho mẹ hiểu. Dù mẹ có không thích thì con cũng quyết lấy cô ấy. Chúng con sẽ ra riêng, không làm phiền đến bố mẹ hay để gia đình bị bất kỳ một tai tiếng nào. Con mệt rồi, con xin phép về phòng nghỉ. Mẹ cũng nghỉ đi!”

 

Bảo nói xong thì bước đi luôn. Bà Nhung còn không kịp tỏ thái độ chứ chưa đừng nói là lên tiếng. Mắt bà ta mở to kinh ngạc, miệng chữ O như không thể tin vào tai mình nữa. Đứa con trai duy nhất của mình đang đòi ra riêng, nó muốn bỏ bà mà đi sao? Không! Không đời nào! Đứa con gái đó là cái thá gì mà muốn tranh giành con trai bà với bà chứ!

 

“Á…” Bà Nhung bất ngờ ôm đầu ôm cổ hét lên trong đêm làm cả nhà đang ngủ cũng giật mình tỉnh ngủ chạy ra phòng khách.

 

“Có chuyện gì vậy em?” Ông Quang ngơ ngác trong bộ quần áo pijama há hốc miệng hỏi. Cô Tình thì đứng khép nép nhìn sợ hãi.

 

“Lên… lên mà hỏi thằng con quý tử của anh kia kìa! Trời ơi nó định bỏ nhà ra đi đấy!”

 

“Hả?” Ông Quang khó hiểu nhìn vợ. Gia Bảo vốn rất hiền lành, luôn nghe lời bố mẹ, chưa bao giờ thấy nó đòi bỏ nhà ra đi bao giờ. Có chăng là Tuyết, đứa con gái ham chơi hơn ham học của ông bà. Thời học cấp ba cứ dăm bữa nửa tháng lại chốn học đi chơi một lần. Chứ Bảo bao nhiêu năm đi học toàn đạt học sinh giỏi tiêu biểu thôi.

 

Bà Nhung thấy chồng thì như tìm được nơi trút vào ôm lấy ông gào khóc.

 

“Thằng Bảo nhà mình! Hu Hu! nó vì một đứa con gái mà đòi bỏ tôi với ông đó. Hu hu!”

 

Ông Quang nghe vợ vừa khóc vừa nói thì mới vỡ lẽ ra.

 

“Thì ra là chuyện đó. Em khéo lo. Chúng nó lớn rồi cũng đến lúc gả vợ gả chồng cho chúng rồi. Em can thiệp sâu quá làm gì. Hãy để chúng nó tự quyết định cuộc sống của mình đi.”

 

“Không! Không đời nào! Tôi nhất định sẽ không để con hồ ly tinh đó bước vào ngôi nhà này cướp mất con trai của tôi.”

 

Bà Nhung nghe chồng nói vậy thì tức giận bật khỏi người chồng nói một cách quả quyết.

 

Ông Quang cũng không dám nói thêm điều gì nữa. Ông biết tính tình vợ mình. Có nói gì lúc này thì bà cũng nổi đóa lên mà thôi.