Chương 37: (Kết)

Chương 37: (Kết)
Phiên tòa diễn ra với một bị cáo nhưng xử hai tội khác nhau; mà lại toàn là những tội đặc biệt nghiêm trọng. Phóng viên đài truyền hình tỉnh, truyền hình huyện, người dân đều tò mò đến rất đông. Vụ án được xét xử công khai trên truyền hình.
Sáng sớm, người dân đã bu kín xung quanh cổng tòa án tỉnh. Hai bên đường quán xá đầy rẫy những bàn ghế đông nghịt để các bình luận viên nghiệp dư tha hồ bình luận. Máy ảnh, camera chuyên nghiệp và cả điện thoại đều trong tư thế sẵn sàng để quay chụp nhân vật chính của phiên tòa.
Chiếc xe áp giải phạm nhân xuất hiện. Người ta lập tức bu kín lại. Các camera, máy ảnh lập tức đưa lên cao che kín mặt những con mắt đang háo hức chụp, quay cho bằng được gương mặt của bị cáo. Những nữ chiến sĩ công an áp giải Loan phải chật vật lắm mới vượt qua vòng vây của những khán giả bất đắc dĩ này mặc dù có rất nhiều anh công an khác đang dẹp đường cho họ.
Loan đứng trước vành móng ngựa. Gương mặt sọp đi, má hóp, tóc tai búi gọn thành một cục ra đằng sau, hai mắt thâm quầng, mặt cúi gằm không dám nhìn ai.
Khi thẩm phán và các vị bồi thẩm xét hỏi, Loan đã khai hết mọi chuyện không giấu diếm một điều gì.
Mọi người có mặt trong phiên toàn nhìn nhau xì xầm ồn ào khiến chủ tọa phải lên tiếng nhắc nhở. Người ta không thể ngờ được rằng một cô giáo xinh đẹp như thế kia lại có thể làm nên những việc xấu xa và ghê rợn như vậy. Đã vậy lại còn cố tình để mẹ nhận tội thay. Một con người vô nhân tính, một đứa con bất hiếu, trời không dung đất không tha. Ai cũng muốn tòa tuyên án mức án cao nhất cho Loan là tử hình.
Tuy nhiên sau một hồi đối đáp, tranh luận của đại diện viện kiểm và luật sư bào chữa cho Loan. Loan bị phạm tội trong trạng thái bị kích động mạnh. Ông Phó đã đánh bà Hoan và Loan. Vì để tự vệ cho bản thân và bảo vệ mẹ mình mà Loan đã ra tay đập bình hoa lên đầu ông. Hành vi gi.ết người không cố ý. Cuối cùng chủ tọa phiên tòa tuyên án Loan bị phạt 7 năm tù vì cố ý dàn dựng bằng chứng giả, vu khống người khác. Chung thân vì tội giết người. Tổng hợp hai hình phạt là chung thân.
Bà Hoan nghe tuyên án xong thì ngất xỉu trên tay Tuấn. Các cán bộ công an, y tế phải chạy lại cấp cứu cho bà. Loan hét lên khóc lóc muốn chạy lại bên mẹ nhưng bị cán bộ cản thúc ngăn lại. Cô bất lực nhìn mẹ mình bất tỉnh mà không thể làm gì được, thậm chí còn không được lại gần. Tất cả mọi việc này là do cô. Chính bản thân cô đã gây nên cô không thể trách ai được.
Phiên tòa xét xử kết thúc. Người ta cũng không chịu ra về mà đứng lại bàn tán xôn xao. Lâm và Viên đương nhiên cũng có mặt tại phiên tòa.
Lúc bị áp giải, Loan gặp Lâm và Viên ở cổng tòa án. Cô quay lại nhìn hai người rồi bất ngờ cúi đầu như một cách tạ tội và cám ơn. Giọt nước mắt cũng rơi vội trên gò má nhô cao của cô gái trẻ đã trót mang quá nhiều oan nghiệt. Viên đã kịp nhìn thấy nó. Cô cũng gật đầu như một cách đáp lại. Từ nay ân oán giữa hai chúng ta coi như kết thúc. Mong cô cải tạo tốt để có thể một ngày nào đó được hòa nhập cộng động cũng là để tìm lại chút bình an trong tâm hồn. Viên thầm nghĩ và nguyện cầu bình an cho Loan. Người đã gieo cho cô không ít rắc rối và suýt nữa người yêu cô phải vướng vào vòng lao lý.
Loan ngồi trên xe áp giải, sau khi đã nghe tòa tuyên án, không hiểu sao cô cảm thấy lòng nhẹ đi đôi chút. Có lẽ đây là cái giá phải trả thích đáng nhất dành cho cô rồi. Không còn những đêm ác mộng trong trại giam, tỉnh dậy giữa đêm ngồi khóc bó gối trong sợ hãi. Cô mơ thấy ông Phó về bóp cổ mình rồi lại mơ thấy mình bị giải ra pháp trường xử bắn. Cả ba viên đạn bắn vào người mà mắt cô vẫn trơ trơ không chế.t. Cô bật tỉnh dậy thấy đau đau ở lồng ngực. Sống như thế này còn khổ hơn là chết. Cô đã từng nghĩ đến việc t.ự t.ử nhưng trong trong trại giam chẳng có cái gì để cô làm điều đó. Những ngày tháng bị giam ở nơi này, cô sống trong đau đớn sợ hãi chẳng khác gì địa ngục. Nhưng sau khi bị kết án, chấp nhận hình phạt do chính mình gây ra, đối diện với nó, cô đã thấy mình buông bỏ được nỗi sợ hãi bấy lâu trong lòng mình. Có lẽ bác cô đã nói đúng, được sống đã là một ân huệ.
Nhìn lại bản thân mình cô lại nghĩ đến Viên. Trước đây cô đã từng tự hào về bản thân mình bao nhiêu thì bây giờ cô thấy hổ thẹn bấy nhiêu. Cô đúng là trẻ trung hơn, có nhan sắc hơn, có địa vị hơn, giàu có hơn… Nhưng có một thứ quan trọng hơn cô lại không có đó chính là tâm hồn lương thiện và bao dung của Viên. Cô có rất nhiều thứ nhưng thua một thứ. Cô nhận ra một điều, chẳng thế so sánh người khác bằng những thứ phù phiếm bên ngoài được. Cái hơn nhau chính là trí tuệ và trái tim. Thứ mà con người ta không phải mua bán hoặc muốn là có được. Đó là bản chất và cũng là sự cố gắng của một con người khi ngộ ra muốn hướng thiện.
Lâm yêu Viên vì lý do gì. Giờ thì cô không cần phải hỏi hai người đó nữa. Vì chính cô đã nhận ra điều đó rồi. Nhìn cái cách Viên lo lắng cho Lâm; vì anh mà chạy đôn chạy đáo tìm cách cứu anh; cô hiểu tình yêu của Viên đối với Lâm không chỉ là tình yêu đơn thuần. Đó còn là tình thương, tình nghĩa. Một thứ tình cao hơn hẳn thứ tình yêu vị kỷ như cô dành cho Lâm. Cô chỉ muốn chiếm đoạt được anh ta. Không được thì cô sẵn sàng bóp chế.t họ để thỏa mãn lòng ích kỷ của mình.
Giờ thì cô đã hiểu, như cách người ta nói là ngộ ra. Cái gì chẳng phải của mình thì đừng cố mà giành lấy. Càng cố sẽ càng đau thương, thậm chí là hại bản thân mình. Trên đời này, không phải thứ gì tốt cũng phải giành lấy cho mình. Có những thứ biết là tốt đấy nhưng cũng phải cố mà buông bỏ.
***
Lâm đưa Viên trở về nhà. Bích Diệp đã nấu cơm sẵn sàng chờ hai người. Bòn Bon hiểu chuyện rất ngoan không quấy phá.
Từ ngày xảy ra việc của Lâm, Viên phải đi chạy vạy khắp nơi. Thành ra cơm nước chủ yếu là do Bích Diệp lo. Cô biết Viên đang lo việc cho anh trai mình nên cố gắng chăm chỉ tự lập mọi việc, giúp Viên chăm Bòn Bon, tự học nấu ăn không nề hà việc gì. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cả tay nghề lẫn tính tình của Bích Diệp thay đổi hẳn. Cô trầm tĩnh hơn, biết lo nghĩ hơn, không hay nhắng nhít lên như ngày trước nữa.
Thằng bé Bòn Bon thấy Lâm và Viên về liền chạy sà vào lòng Lâm ôm cổ anh. Nó nhớ Lâm hơn là Viên. Chẳng hiểu vì sao. Có lẽ là Lâm chiều nó hơn. Cũng có thể vì Viên vẫn thường xuyên về nhà, hay một lý do gì đó mà nó không giải thích được. Nó vẫn quen miệng gọi Lâm bằng cậu mặc dù cũng nhận ra mẹ với cậu Lâm đang thương nhau. Là Bích Diệp nói với nó như vậy. Sau này mẹ nó với cậu Lâm sẽ cưới nhau và trở thành vợ chồng. Cậu Lâm sẽ thành bố của nó. Bích Diệp thường thủ thỉ với nó như vậy mỗi khi Viên vắng nhà. Cô nhớ anh và thương Viên. Cô cảm động trước tình cảm của hai người dành cho nhau. Chính vì vậy mà cô thương luôn cả thằng bé này còn hơn cháu ruột của mình nữa. Hai con người đó nhất định sẽ vượt qua tất cả để được về bên nhau. Và bây giờ thì cô đã toại nguyện rồi. Ông trời đúng là có mắt, sẽ không hại người lương thiện.
Bích Diệp xới sẵn cơm, thức ăn rồi bày ra đĩa đặt vào mâm, tự mình bê lên nhà trên.
“Anh! Em nấu cơm cúng mẹ xong rồi. Anh để lên cúng mẹ giùm em!”
Lâm đỡ lấy mâm cơm từ tay em gái, mắt nhìn em xúc động. Con bé nay đã lớn thật rồi. Bích Diệp đã trở thành một cô gái biết nghĩ, biết làm. Lâm mừng thầm đặt mâm cơm cúng lên bàn thờ.
“Chị! Chị cũng lại đây đứng với anh ấy đi!”
Bích Diệp kéo Viên đứng dịch lại gần Lâm, ngay giữa bàn thờ bà Phượng.
Viên có chút ngượng ngùng. Cô không biết rằng những đêm mà cô đứng trước bàn thờ bà Phượng khấn vái, Bích Diệp đã nhìn thấy cả. Và chắc chắn mẹ cô cũng đã thấy rồi. Việc này không cần phải giấu diếm nữa.
Lâm chắp tay khấn vái mẹ rồi nắm lấy tay Viên nói:
“Mẹ! Đây là Viên! Người con gái mà con yêu suốt cuộc đời này ! Từ nay cô ấy sẽ là con dâu của mẹ. Mẹ đồng ý chứ mẹ ? »
Tay Viên run run. Lâm quay lại túm lấy tay cô đặt lên ngực mình :
« Viên ! Em hãy ra mắt mẹ của chúng ta đi ! »
« Em… em… » Viên hơi ngập ngừng.
« Không cần ra mắt mẹ đâu anh. Chị ấy đã ra mắt mẹ lâu rồi. Từ hôm anh bị bắt tạm giam ấy. Đêm hôm ấy mẹ đã chấp nhận chị Viên là con dâu của mẹ rồi. Chắc là mẹ vui lắm. »
Cả Lâm và Viên đều ngạc nhiên quay lại nhìn Bích Diệp.
Mắt Bích Diệp bỗng đỏ hoe rồi bắt đầu sụt sùi. Cô tiến lại gần hai người bọn họ rồi đặt tay của Lâm lên tay Viên. Sau cùng là đặt cả hai bàn tay mình ôm chặt tay hai người.
« Em mừng cho anh chị ! Qua bao nhiêu chuyện như vậy em mới thấy hết được tình cảm của hai người dành cho nhau sâu nặng đến mức nào. Em vừa vui vừa ngưỡng mộ. Cuộc đời này em cũng chỉ mơ ước tìm được một tình yêu như anh chị! Chúc mừng anh trai của em đã tìm được một người phụ nữ của đời mình. Em cảm ơn chị Viên đã yêu thương anh thay cả phần mẹ của em. Ông trời đã lấy đi của anh em nhiều thứ nhưng bù lại lại ban cho anh ấy một thứ quý giá nhất không gì sánh nổi. Đó chính là chị.”
Viên nghe Bích Diệp nói thì xúc động lắm. Cô kéo Bích Diệp vào lòng mình ôm thật chặt.
“Cảm ơn em rất nhiều! Cảm ơn em đã hiểu và chấp nhận chị! Cảm ơn em đã bên cạnh anh ấy cho đến bây giờ! Chúng ta là một gia đình!”
Lâm nhìn hai chị em ôm nhau khóc thút thít, thân hơn cả chữ thân. Anh vui và hạnh phúc lắm! Hai người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời anh đang ôm nhau khóc, họ hiểu nhau và thương nhau. Anh không còn mong ước gì hơn nữa.
“Được rồi nào! Hai chị em cứ muốn người ta khóc theo hả?” Lâm quàng tay ôm cả hai người phụ nữ vào vòng tay rộng lớn của mình.
Thằng bé Bòn Bon ngơ ngác nhìn người lớn vừa khóc rồi lại ôm nhau bỏ mặc mình bơ vơ liền chạy lại ôm lấy chân Lâm nói:
“Còn con nữa! Con cũng muốn ôm!”
Cả ba người buông nhau cười ồ lên. Bây giờ họ mới nhớ ra để quên thằng bé mất rồi.
Lâm cúi xuống bế thằng bé lên. Nó với tay ôm cổ Lâm rồi với tay còn lại ôm cả Viên và Bích Diệp chụm vào nhau.
“Chúng ta là một gia đình! » Nó nhắc lại lời nói của mẹ nó lúc nãy. Cả ba người lại cười ầm lên, những giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi mỗi người.
Ăn cơm xong. Bích Diệp tranh phần rửa bát để hai anh chị nghỉ ngơi. Viên nói thế nào Bích Diệp cũng nhất định không cho. Thế là Viên và Lâm chỉ việc bê đồ giúp Bích Diệp xuống bếp rồi lên lau bàn ăn.
Tắm rửa xong xuôi, họ ngồi lại với nhau xem tivi. Tin tức về vụ xử án Loan tối nay lên cả đài truyền hình tỉnh.
« Đúng là quả báo mà ! » Bích Diệp nhìn thấy cảnh Loan bị cảnh sát áp tải lên xe mà liền hả hê nói.
Viên nhìn cô hiền từ : « Không phải tự nhiên Loan lại trở thành con người như vậy. Con người sinh ra ai cũng thiện lương nhưng chính môi trường và cách giáo dục đã khiến họ trở nên như vậy. Loan vừa đáng trách cũng vừa đáng thương. Có ông bố tệ như vậy khó trách nhân cách cô ấy có vấn đề. »
Viên thở dài rồi nhìn Bích Diệp vuốt tóc cô:
« Chúng ta may mắn được sinh ra một gia đình bình thường, được tưới tắm bằng tình yêu thương nên nhân cách mới được nuôi dưỡng như ngày hôm nay. Em may mắn khi có được một người anh trai như anh Lâm, đã yêu thương và chăm sóc em thay cả cha lẫn mẹ. Chị rất ngưỡng mộ anh ấy ở điểm này. »
Bích Diệp nhìn Lâm, bùi ngùi xúc động.
Lâm cười : « Được rồi ! Hai chị em hôm nay khóc hơi nhiều rồi đấy. »
« Em có muốn khóc đâu. Tự dưng nó thế… »
Bích Diệp phụng phịu.
Thằng bé Bòn Bon ngủ trên đùi Lâm từ lúc nào. Bích Diệp thấy thế liền ý tứ :
« Để Bòn Bon ngủ với em hôm nay nhé. »
« Hả ? » Viên ngạc nhiên.
« Mấy hôm rồi chị thường xuyên đi tới muộn mới về. Nó ngủ với em quen rồi. Để em bế nó vào ngủ cho. »
Bích Diệp vừa nói vừa bế thằng bé Bòn Bon từ trong lòng Lâm nhẹ như không, còn không để Viên kịp cản.
Lâm nhìn Viên cười : « Kệ con bé đi em ! »
Lúc này, anh mới ngồi dịch lại gần Viên rồi kéo cô vào lòng mình.
« Lâu lắm rồi mới có cảm giác như thế này ! »
Viên ngả đầu vào ngực Lâm. Lâm quàng tay qua lưng chặt cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô.
Viên cũng lần tay ra sau lưng Lâm ôm chặt anh. Hai cơ thể quyện sát vào nhau. Viên thấy tim mình rung lên từng hồi.
« Viên ! Mình cưới nhau nhé ! »
Lâm bất ngờ cầu hôn cô.
« Vâng ! » Viên khẽ gật đầu áp mặt vào khuôn ngực vạm vỡ của Lâm.
Lâm cảm nhận rõ hơi ấm từ Viên đang lan tỏa qua khuôn ngực vào trái tim mình. Anh buông Viên ra, nâng cằm cô lên ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ mình yêu.
« Cảm ơn em ! Vợ yêu của anh ! »
Một nụ hôn ngọt ngào khẽ đặt lên đôi môi run rẩy của Viên. Dù không phải là lần đầu tiên yêu nhưng đó lại là nụ hôn đầu khiến trái tim cô rung động.
Tình yêu vốn là thế. Nếu người đó là của bạn thì dù đi bao nhiêu vòng bạn cũng sẽ quay lại và gặp người đó vào thời điểm thích hợp nhất.
………………….Hết……………