Chương 37
Chương 37:
Vân khóc một hồi lâu, được mẹ ôm vào lòng, được mẹ xoa xoa lưng an ủi, mọi cảm xúc tủi hờn bấy lâu trong lòng dường như cũng đã được giải toả bớt. Cô ngồi dậy từ lòng bà Ba rồi hỏi:
“Mẹ, có phải mẹ đã nhận ra con từ lâu rồi không? Là mẹ cố ý kêu con dẫn con về nhà bố mẹ con phải không mẹ?”
Bà Ba khẽ gật đầu.
“Sao mẹ không nói cho con biết hả mẹ? Sao mẹ phải khổ sở chờ đợi từng ấy năm trời hả mẹ?”
“Mẹ cũng chỉ vừa biết tối hôm qua thôi.” Bà Ba lắc đầu.
“Mẹ nhận ra bức ảnh đó?”
“Ừm!”
Bà Ba ôm Vân vào lòng vuốt ve mái tóc của cô rồi kể lại cho cô nghe cái ngày định mệnh ấy. Cái ngày bà dẫn con gái mình đi chợ cùng rồi để nó đi lạc. Và rồi để cuộc đời cô trôi lạc vào gia đình này.
“Vân! Bố mẹ xin lỗi con!” Ông Thanh cầm lấy tay Vân ngậm ngùi.
“Không! Bố không có lỗi gì cả bố ạ. Bố đã rất thương con, chăm sóc và lo lắng cho con bao nhiêu năm qua. Con luôn luôn biết ơn bố.”
Vân nhìn bà Thao. Bà vẫn cúi đầu nhìn đi chỗ khác không dám nhìn vào Vân và bà Ba. Bà cũng không đủ can đảm để nói ra lời xin lỗi với cô.
“Vân! Mẹ con… bà ấy cũng có lỗi khổ riêng. Con đừng trách bà ấy.”
“Không! Con không trách mẹ. Trong lòng con luôn biết ơn bố mẹ. Tuy bố mẹ không sinh ra con nhưng đã cưu mang con bao nhiêu năm qua. Con làm sao dám trách bố mẹ được chứ!”
Bà Ba biết Vân là một đứa con gái hiếu thảo. Tuy chịu nhiều thiệt thòi, bị mẹ nuôi đối xử ghẻ lạnh như vậy vẫn không một lời oán than, bà cũng không muốn truy cứu chuyện cũ nữa tuy trong lòng vẫn còn giận bà Thao lắm. Thực tâm nếu bà Thao không có tâm địa bắt Vân về nuôi thì bà đã đưa nó ra uỷ ban xã báo cho người ta rồi. Cách đây ba mươi ba năm chứ mấy. Chỉ là bà muốn mang Vân về nuôi mới đỡ được vận hạn cho những đứa con đẻ của mình. Nhưng thôi, bà không muốn Vân phái áy náy gì với bố mẹ nuôi mình. Dù sao thì đây cũng số phận của cô. Vân bây giờ cũng có Phương rồi, còn có cả thằng Bi nữa. cuộc sống của Vân sau này se hạnh phúc hơn. Người ta nói nên nhìn vào hiện tại và tương lai chứ không nên nhìn vào quá khứ để dằn vặt hay thù hận ai.
“Cảm ơn ông bà đã cưu mang con gái tôi bao nhiêu năm qua. Cảm ơn ông đã luôn yêu thương và đứng về phía nó, để nó còn có chỗ mà nương tựa vào.”
Bà Ba nói đến đây thì tự dưng nước mắt cứ ứa ra.
“Chị! Chị đừng lo về cái Vân. Vân nó vẫn là con gái của chị. Nó là đứa hiểu chuyện, chị biết mà. Nó sẽ không bao giờ bỏ rơi anh chị đâu.”
Bà Ba quay qua nói với bà Thao.
“Vâng! Cảm ơn bà!” Bà Thao nói, trong lời nói và cử chỉ vẫn có chút ngượng ngùng.
Thấy không khí hơi gượng, Vân liền nói:
“Giờ cũng gần trưa rồi, để con chạy ù ra chợ coi có gì ngon mua về nấu cơm ạ.”
“Phải đấy!Để bố đi cùng con!” Ông Thanh thấy vậy cũng hùa theo Vân giục cô. Ông muốn hai người đàn bà kia có thêm khoảng không gian và thời gian riêng tư để muốn nói gì thì nói cho tiện.
“Vâng ạ!”
Vân vui vẻ nhận lời.
“Chị ở đây chơi với nhà tôi. Tôi đi chợ với con bé.”
“Vâng! Ông cứ đi ạ!”
“Vậy con đi đây nha mẹ!” Vân nhìn bà Ba cười hạnh phúc. Cảm giác như đứa trẻ hồn nhiên vô tư trước một người mẹ nhân hậu, luôn nở nụ cười bao dung trước đứa con yêu quý của mình.
***
Chuyện Vân nhận được người mẹ đẻ giàu có, được thừa hưởng gia tài lớn lại còn có người yêu là bác sĩ chả mấy chốc mà đồn ra cả làng cả xã biết. Mặc dù người trong nhà không ai nói ra nhưng không biết tin tức từ đâu lọt ra ngoài. Một đồn mười, mười đồn trăm, dần dà câu chuyện nhà bà Thao được lấy làm chủ đề bàn tán khắp nơi. Người thì cười, kẻ chê, nhưng cũng có người trung lập nói rằng nhà bà Thao kể ra cũng có phước đấy. Tưởng có hai cô con gái bị chồng bỏ thì thê thảm rồi, ai ngờ đứa con gái nuôi lại là con nhà giàu có, lại còn hiếu thảo sống biết trước biết sau thì kiểu gì về sau bà Thao chả được nhờ. Dân làng người ta cũng thừa biết tính cách của Vân tốt xấu thế nào.
Đương nhiên câu chuyện này cũng đến tai gia đình bà Thái. Bảo là người biết đầu tiên khi bọn bạn chọc anh là vợ cũ mày lấy được giai tân, là bác sĩ, cao to đẹp trai ngon hơn mày nhiều. Có kẻ biết Bảo yếu sinh lý còn đá đểu anh có vấn đề nên vợ mới bỏ. Bảo tức mình đánh nhau với bạn trong một buổi nhậu. Sau vụ đó, anh ta bị khiển trách, may mà chưa khai trừ khỏi Đảng.
Về nhà bị bố mẹ càm ràm, vợ thì coi thường chẳng thèm ngó ngàng gì đến, Bảo chán đời đi lang bạt ngoài đường không thèm về nhà. Có khi vào một quán karaoke nào đó kiếm đại một em út ôm ngủ cho qua cái sự đời. Sáng lại lên cơ quan như bình thường.
Đêm qua, Bảo uống hơi quá chén nên xỉn nặng. Ngủ mãi đến 7 giờ sáng mới tỉnh dậy. Anh ta ngủ trong nhà nghỉ kín mít nên không ai gọi nên bị trễ giờ. Mặc vội bộ quần áo, đội cái mũ, anh ta hộc tốc phi đến cơ quan. Ra đến đường cái ngã ba quanh vào Uỷ ban xã thì bất chợt va vào chiếc xe ô tô đi từ hướng thành phố xuống chạy cùng chiều vào Uỷ ban. Bảo vì sợ muộn giờ nên rồ ga rất nhanh, không kịp phanh cả khúc cua gì cả, mắt cứ chăm chăm nhìn về phía trước chứ không ngó ngàng các phía.
“Két!” Chiếc xe ô tô phanh gấp nên chỉ mới chạm vào đầu bánh xe trước của Bảo.
Bảo bị văng ra khỏi xe ngã xuống gần bờ ruộng. May mà chỗ ấy là đất với cỏ.
Bảo hoảng hồn đứng dậy, một bên đầu gối bị rách toạc. Má bị cọ sát xuống đất xước một mảng.
“Mẹ kiếp! Đi đứng kiểu gì thế không biết!”
Bảo lẩm bẩm định xông lại gây gổ với người trên xe. Nhưng anh thanh niên kia đã bước xuống trước.
“Là anh đi sai đường mà. Rõ ràng đến khúc cua anh phải đi bên phải mà anh lại cua bên trái. Với lại, tốc độ của anh quá nhanh. Anh vi phạm luật giao thông sao còn trách người khác chứ!”
“Mày biết tao là ai không mà dám đem luật ra đây với tao? Mày ở xứ nào đến?”
“Tôi không cần biết anh là ai. Tôi chỉ cần biết, anh đi sai luật rồi còn mắng người.”
“Tao chả cần biết luật gì cả. Cứ xe lớn tông trúng xe con là phải đền.”
Anh thanh niên nhìn đôi giày và tất của Bảo đang đi trên chân liền cười nói:
“Xem ra anh cũng là công an mà lại không hiểu luật rồi nhỉ. Vậy để tôi nói cho anh biết nhé. Không có luật nào nói rằng xe lớn phải bồi thường xe bé khi xảy ra tai nạn cả. Mà bên nào có lỗi bên đó sẽ phải chịu phạt. Tôi còn có cả camera ghi lại hình trình xe anh chạy quá tốc độ vượt xe tôi đấy. Anh có muốn xem lại hay mình gọi công an đến luôn nhỉ?”
Bảo nghe anh thanh niên nói rành mạch về luật giao thông, lại còn biết mình là công an mà không rành luật thì xấu hổ vừa sợ liền nói:
“Thôi được! Coi như hôm nay tao đen! Bố khỉ!”
“Anh! Có sao không anh?” Tiếng một người phụ nữ quen quen từ phía sau tiến lại. Bảo quay người nhìn ra thì bất ngờ trố mắt ngạc nhiên. Đó chính là Vân, vợ cũ của anh ta. Nhưng sao Vân khác quá! Cô trẻ hơn, ăn mặc sang trọng và đẹp hơn rất nhiều so với trước đây. Bảo vội quay mặt đi chỗ khác.
“Là anh sao?”
Vân cũng ngạc nhiên không kém khi gặp Bảo. Anh ta trông thê thảm quá. Đầu óc bù xù, người thì bệu ra, quần áo lếch thếch, hôi rình vì cả hai ngày không tắm rửa lại còn nốc bia rượu vào người.
“Em biết anh ta sao sao?” Chàng thanh niên hỏi người yêu.
“Anh ta… là bố cu Bi.”
“Hả?” Phương rất ngạc nhiên khi biết gã đàn ông luộm thuộm, ăn nói bố đời kia lại là chồng cũ của Vân, là bố thằng Bi. Vân sao lại lấy hạng người như thế này chứ!
“Không sao chứ anh?” Vân nhìn Bảo rồi quay sang hỏi nhỏ Phương.
“Không sao. Chỉ trầy xước đôi chỗ. May mà mình cũng đi chậm. Với lại anh ta cũng ngã ở đường đất nên không việc gì.”
“Vậy thì may rồi. Mình về thôi anh!”
Vân nói khẽ với Phương.
Bảo nghe hai người nói thầm thì vào tai nhau rất tình tứ thì vừa xấu hổ vừa tức vừa ngượng. Hoá ra thằng bác sĩ đó chính là hắn sao? Hắn đẹp trai và thông minh hơn mình nghĩ. Bảo nghĩ thầm rồi tự lủi đi trước khi Phương và Vân bước đi.
Anh ta phủi phủi quần áo rồi đi tập tễnh lại chỗ cái xe đang nằm chổng vó lên trời của mình nâng nó dậy. Khổ nổi, Bảo chỉ được cái to con nhưng lại không có sức vì suốt ngày lười biếng, ăn chơi không vận động. Anh ta nâng mãi vẫn không nâng được.
“Để tôi giúp anh!” Phương bất ngờ đi tới gần Bảo đề nghị.
“Không cần.”
Bảo hất tay Phương ra rồi tự mình nâng tiếp.
Chiếc xe ga air blade quá nặng so với sức của Bảo. Anh ta gân cổ cố gắng hết sức nâng mới nâng nó lên được khỏi mặt đất thì lại bị đổ xuống. Một phần vì sức khoẻ vốn đã không bằng người một phần vì anh ta vừa bị ngã tay chân còn yếu, phần nữa vì tâm lý gặp Vân trong hoàn cảnh trớ trêu này. Chắc Vân coi thường anh ta lắm.
“Thôi đủ rồi! Anh không cần cố chứng tỏ làm gì. Một mình anh có nâng đến trưa cũng không nâng nổi nó lên đâu. Anh xem tay anh bị chảy máu rồi kìa.”
Phương nói rồi tự mình nâng chiếc xe lên một cách nhẹ nhàng, khác một trời một vực với Bảo.
Phương đang định mở khoá xe máy thử ga coi xe có bị hư hỏng gì không thì Bảo đã giằng lấy ghi đông gắt gỏng:
“Đưa đây!”
Bảo trèo lên xe một cách khó nhọc rồi chạy một mạch. Anh ta vội quá không nhìn rõ đường vấp một cái ổ gà to tướng giữa đường ngã nhào xuống. Cả Phương và Vân đều hốt hoảng chạy theo coi có sao không.
Lần này thì không may mắn như lần trước. Vì bị ngã trên nền đường nhựa nên cả cẳng chân anh ta xước một vết dài rớm máu. Cái xe đè lên một bên chân trái không nhấc lên được.
“Anh có sao không vậy?” Phương vừa nâng chiếc xe lên vừa sốt sắng hỏi. Thấy cái chân anh ta nằm bẹp dưới lòng đường anh thật sự lo.
Bảo nghiến răng cố chịu đau nói:
“Không… không sao…”
Mặt Bảo tái lại, mồ hôi rịn ra trên trán.
“Thật sự anh không sao chứ?”
“Đã nói là không sao mà.”
Bảo gắt lên rồi đẩy Phương ra ngoài tự dắt xe mình. Nhưng khổ nổi, anh ta đến thân mình còn lê không nổi thì làm sao mà dắt thêm được cái xe nặng cả hơn trăm kilogam kia. Hai chân Bảo loạng choạng rồi ngã khuỵ. May mà Phương đoán trước nên đỡ được.
“Có cần tôi gọi người nhà ra đón không vậy?”
“Đã nói không là không rồi mà.”
Bảo điên máu vứt luôn cái xe nằm chỏng chơ ra đường rồi bỏ đi.
Vân thấy vậy thì nhìn Phương nói:
“Kệ anh ta đi! Anh ta sĩ diện lắm không đời nào để chúng mình giúp đâu. Mình cứ đi đi, khuất bóng anh ta tự khắc sẽ kêu người ra giúp.”
“Thế cũng được.”
Phương nghe lời Vân rồi hai người quay lại chỗ chiếc xe tô tô của mình vừa đỗ lại chỗ lề đường ngã ba lúc nãy.