Chương 36
Chương 36: (kết)
Hiếu Nhân đến chơi nhưng không có An ở nhà. Anh vui vẻ nói chuyện với bà Nhiên. Hầu như mỗi lần Hiếu Nhân đến đều gặp bà Nhân là chính. An tuy không bận bịu như trước nhưng suốt ngày chỉ ở ngoài cửa hàng nội thất mãi đến chiều mới về ăn cơm. Ông Trọng hôm nay cũng ra cửa hàng phụ An. Hoài thì lo thi tốt nghiệp nên cũng ít khi ở nhà. Thành ra nhà chỉ còn bà Nhiên thôi.
Vốn định ghép đôi Hiếu Nhân và An nhưng không thành. Bà Nhiên lấy làm buồn lòng lắm. Nhìn Hiếu Nhân bà lại thở dài nghĩ đến An. Từ lâu bà đã nhắm chàng trai này cho con gái mình rồi. Chẳng có người đàn ông nào vô dưng vô cớ lại tốt với một người phụ nữ không phải là người thân của mình cả. Với trực giác của một người phụ nữ bà Nhiên dễ dàng nhận ra Hiếu Nhân có tình cảm đặc biệt với An. Nếu bản thân đã không thể tự giúp con gái thì bà tin là người đàn ông này có thể làm lay chuyển ý nghĩ tiêu cực phá tan bóng tối trong trái tim con gái mình. Bà quyết định nhờ vả Hiếu Nhân một lần nữa như thể cách mà Hiếu Nhân đã từng giúp đỡ An trong vụ việc của ông Trọng vậy. Nếu như ông trời đã cố tình để Hiếu Nhân đến bên An trong lúc cô khó khăn nhất thì chắc chắn ổng cũng có ý định đưa Hiếu Nhân đến bên An để giúp cô bước ra vũng lầy ngập ngụa mà chính cô đang chìm ngập trong đó.
“Hiếu Nhân, bác có thể nhờ cháu giúp một việc này được không?”
Bà Nhiên mở lời.
“Bác cứ nói đi ạ. Nếu trong khả năng của cháu thì cháu nguyện hết lòng.”
Hiếu Nhân rất tự tin khẳng định điều này với bà Nhiên.
“Có câu nói này của cháu bác yên tâm rồi.”
Ánh mắt bà nhiên bất chợt rưng rưng khi nghĩ đến An.
“Bác nói chuyện này hơi đường đột. Nhưng mong cháu hãy nghĩ với cương vị là một người mẹ. Bác muốn khẳng định một điều trước khi nhờ cháu.”
“Vâng, bác cứ hỏi đi ạ!”
“Cháu với cái An nhà bác là như thế nào? Bác muốn biết sự thật rồi mới có thể nhờ vả cháu được. Bởi vì chỉ những người đàn ông yêu thương con gái bác thật lòng mới có thể giúp nó được.”
Bà Nhiên không chút ngại ngùng hay giấu diếm điều gì.
Hiếu Nhân cũng là một người thẳng thắn và cương trực. Anh cũng cũng không muốn giấu bà Nhiên làm gì vì anh biết chắc bà sẽ nhận ra tình cảm của anh đối với An từ lâu rồi.
“Cháu rất thương và quý mến An.”
“Bác muốn biết cụ thể về tình cảm của cháu đối với con gái bác như thế nào cơ.”
“Nếu bác đã hỏi rõ như vậy rồi thì cháu xin phép bác được nói rõ luôn nỗi lòng của mình. Cháu yêu cô ấy và thật sự muốn ở bên đồng hành cùng cô ấy trong suốt quãng đời còn lại. Cháu hi vọng hai bác cho phép cháu.”
Bà Nhiên nghe Hiếu nhân nói xong thì thở nhẹ. Bây giờ bà mới yên tâm nói ra nguyện vọng của mình.
“Thực ra bác cũng biết cháu có tình cảm với em An. Nhưng để chắc chắn hơn nên bác mới muốn chính miệng cháu khẳng định điều đó. Bởi vì bác biết An của bác bây giờ đã nguội lạnh tình cảm yêu đương rồi. Nó như một đống tro tàn sau một cơn hỏa hoạn. Phải một người yêu nó thật lòng thật dạ mới đủ kiên nhẫn với nó. Tuy mọi việc đã ổn rồi nhưng bác xót xa lắm cháu ạ. Tâm trí nó bây giờ chỉ còn những khoảng trống rỗng, cuộc đời đối với nó chẳng còn ý nghĩa gì. Thậm chí nó còn suy nghĩ rất tiêu cực rằng cuộc đời chỉ còn là những điều khổ đau. Nó nói với bác là không muốn có con vì sợ sinh ra một kiếp khổ nữa. Cháu biết không khi nghe con gái mình nói ra điều này bác thấy mình có lỗi với con vô cùng. Vì bản thân người mẹ lại khiến con mình suy nghĩ rằng đã sinh ra một kiếp khổ. Bác không thể gỡ được nút thắt trong lòng nó. Nhưng bác hy vọng cháu có thể làm được điều đó. Hiếu Nhân! Bác có thể hi vọng vào cháu chứ?”
Bà Nhiên chợt nắm lấy tay Hiếu Nhân khẩn khoản cầu xin.
Hiếu Nhân vội khụy xuống đỡ lấy bà Nhiên nói:
“Bác à! Cháu rất hiểu An bây giờ. Cô ấy vừa trải qua một cuộc khủng hoảng tinh thần quá lớn. Tạm thời tuy vết thương đã lành nhưng vẫn còn để lại một vết sẹo dài sâu hoắm. Cô ấy cần thời gian để phục hồi và cần được chữa lành. Bác cũng đừng quá đau lòng nữa. Cháu hứa với bác cháu sẽ cố gắng hết sức để cùng An chữa lành vết thương cho cô ấy. An là cô gái mạnh mẽ và có sức chịu đựng cực kỳ lớn. Cháu tin là cô ấy có thể vượt qua cái hố đen của cuộc đời mình.”
Bà Nhiên nghe Hiếu Nhân nói như vậy thì cảm thấy có chút ánh sáng le lói. Bà tin vào Hiếu Nhân và cũng tin vào con gái mình.
“Bác cảm ơn cháu! An của bác giờ giao lại cho cháu!”
“Cháu cảm ơn bác đã tin tưởng cháu!”
Ánh mắt bà Nhiên bớt đau đớn xót xa hơn. Tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng đã được thắp sáng bằng lời nói và niềm tin của Hiếu Nhân.
***
Những ngày sau đó, Hiếu Nhân cố tình chọn ngày An rảnh rỗi rồi đến thẳng cửa hàng nội thất rủ cô đi uống trà. Vì mang ơn Hiếu Nhân với lại An luôn coi Hiếu Nhân là một người bạn thân thiết nên cô chưa từng chối từ lời đề nghị nào của anh.
Hiếu Nhân đưa An đến một cửa hàng trà thiền. Không gian tĩnh lặng và an lành.
Gương mặt An phảng phất một sự trống trải vô hồn dù mọi việc của cô đã hoàn thành như mong muốn.
Hai người rơi vào trầm lặng một lúc. Nhấp một ngụm trà rồi lặng im. Hiếu Nhân cố tình để cho an có một khoảng lặng như vậy để cô bình tâm lại sâu lắng Tâm hồn.
“An à?”
Hiếu Nhân khẽ mở lời trước.
“Dạ!”
“Hôm trước bác gái có nói chuyện với anh về em. Bác rất đau lòng khi thấy em như thế này. Anh biết là bây giờ trái tim em đã nguội lạnh mất rồi. Và anh cũng hiểu điều đó. Nỗi đau và t h ù h ậ n đã cướp mất niềm tin vào cuộc sống của em. Em như thế này sẽ làm những người yêu thương em rất đau lòng. Giờ em đã trả t h ù xong rồi nhưng trong trái tim em vẫn còn tổn thương nặng nề. Lấy o á n t h ù để đổi lấy oán th ù thật không phải là cách làm đúng đắn. Nhất là đối với một cô gái có tấm lòng nhân hậu như em, nhìn người khác phải trả giá đắt chịu lại những tổn thương mà em đã từng gánh chịu, em không hề thấy vui vẻ chút nào đúng không? Có khi còn nặng lòng hơn nữa. Nhưng dù sao mọi việc cũng đã xong rồi. Bây giờ em hãy đóng lại tất cả những ân oán, tổn thương trước đây để bước sang một trang mới. Xung quanh em vẫn còn có nhiều người yêu thương và trân trọng em. Cuộc đời vẫn còn nhiều thứ tươi đẹp hiện tại và sau này nữa.”
An nghe những lời nói của Hiếu Nhân thì khẽ nhoẻn miệng cười. Nhưng dù cô cố gắng thế nào thì nụ cười trên môi cô nó vẫn héo hắt như cánh hoa đã rũ.
“Em hiểu anh muốn nói gì. Nhưng trong cuộc đời này chẳng có ai an toàn cả. Cho dù cuộc sống có an toàn thì con người cũng không còn an toàn. Dù bây giờ họ có yêu thương mình thì sau này họ cũng sẽ thay đổi. Chẳng có gì là an toàn cả.”
An lắc đầu. Khóe môi cô đắng ngắt.
Nhìn An lúc này Hiếu Nhân mới cảm thấu hết nỗi xót xa của bà Nhiên khi nói chuyện với con gái.
“”Anh biết chính những đau thương trong quá khứ đã tôi luyện em trở thành một người đàn bà cứng cỏi, gai góc và vô tình như hôm nay. Anh hoàn toàn không muốn em trải qua những đau đớn ấy. Một thứ trải nghiệm tồi tệ trong cuộc đời của người phụ nữ. Nhất là đoạn đường đó không có anh đi cùng. Anh chỉ muốn em hãy cứ từ từ mà trưởng thành, từ từ mà chiêm nghiệm thế giới ngày một cách bình yên nhất!”
An nghe xong những lời Hiếu Nhân nói thì bất ngờ cúi xuống cầm ly nước trong tay xoay xoay. Cô không nói gì mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Hiếu Nhân hiểu bây giờ trong tâm hồn An đau thương vẫn cháy âm ỉ. Thật không dễ dàng chỉ bằng những lời nói mà có thể xoa dịu đi nỗi đau đó. Anh chỉ có thể lặng lẽ bên cô. Ít nhất là trong những lúc này để cô thấy mình hoàn toàn không đơn độc.
Chờ đợi cho An không còn khóc nữa. Hiếu Nhân mới chạm khẽ vào bàn tay cô nói:
“An à. Có lẽ em cần đến một nơi thật an yên để chữa lành cho chính tâm hồn em. Anh nghĩ em nên đi tìm lại chính mình. Anh có quen một thiền sư chuyên chữa lành cho những tâm hồn bị tổn thương. Bởi ý chính thầy ấy đã từng bị vướng vào nỗi đau tột cùng khi mất cả bố lẫn mẹ lúc vừa 16 tuổi. Anh tin thấy ấy sẽ giúp em tìm lại được chính mình.”
An ngước lên nhìn Hiếu Nhân. Đúng là cô đã đánh mất chính mình từ lâu. Nghĩ lại con người của mình trước đây so với bây giờ cô thấy mình quá nhiều đau khổ. Bản thân cô cũng nhận ra mình đang đắm chìm trong sự u mê tăm tối mà không có cách nào thoát ra được.
Hiếu Nhân thầm cảm nhận được An đang bắt đầu có ý thức muốn tự bước ra cái ranh giới của tổn thương và chữa lành đó.
“Hãy nghe anh và tin vào chính bản thân mình!” Hiếu Nhân siết chặt tay An rồi kẻ ở một nụ cười đầy sự tin tưởng.
Tối hôm đó Hiếu Nhân gửi cho An một video pháp thoại của vị thiền sư mà anh đã kể cho cô nghe. Anh đã thức suốt đêm nghe đi nghe lại buổi pháp thoại đó rồi bật khóc. Cô nhận ra mình đúng là đang ngập ngụa trong những tổn thương bấy lâu nay. Chính cô cũng đang làm tổn thương những người thân yêu mình. Ngay cả bản thân cô còn không hạnh phúc thì làm sao khiến những người xung quanh mình hạnh phúc được. Cô nói cô yêu thương họ và mong muốn họ được bình yên. Cô đã tìm mọi cách để những người thân của mình có một cuộc sống vui vẻ nhưng chính mình lại không vui vẻ. Chẳng phải công sức bấy lâu nay của cô đã trở nên vô dụng hay sao? An như thức tỉnh được tâm hồn mình. Cô quyết định phải tìm về với chính mình. Cô muốn được chữa lành như Hiếu Nhân đã nói.
Ngay sáng hôm sau cô đã liên lạc với Hiếu nhân và nói rõ ý định của mình với anh. Hiếu Nhân rất vui mừng. Anh vội liên lạc với vị thiền sư nói chuyện về trường hợp của cô rồi cho cô địa chỉ. An nói chuyện với bố mẹ về ý định của mình rồi xin phép đi lên Lâm Đồng một thời gian. Hiếu Nhân cũng đã nói trước cho bà Nhiên và ông Trọng nghe về ý định của An nên họ cũng hoàn toàn ủng hộ cô.
Sau khi đã bàn giao hết công việc ở cửa hàng cho bố, An không còn vướng bận chuyện gì chỉ mang theo một chiếc điện thoại và đồ dùng cá nhân bay vào Lâm Đồng. Cô đi một mình, hành trang chỉ vỏn vẹn trong một chiếc ba lô vải.
Thật trùng hợp là vừa may ở trung tâm thiền viện này cũng đang tổ chức một khóa tu chữa lành tâm hồn cho những người bị tổn thương sâu sắc như An. Tuy chỉ mới chuẩn bị tinh thần trong vòng ba ngày nhưng An đã sẵn sàng cho công cuộc chữa lành của mình.
Ngày đầu tiên cô và mọi người được sư thầy giảng sơ qua về quy định của khóa tu thiền rồi ngay chiều hôm đó cất hết điện thoại và tư trang không mang theo thứ gì. Lần đầu tiên cô đi ngủ sớm lúc 9 giờ tối rồi dậy lúc 4:00 sáng đến thiền đường cùng mọi người và ngồi vào thứ tự đã chia sẵn, im lặng, nhắm mắt nghe pháp thoại dưới sự hướng dẫn của vị thiền sư. Tất cả tập trung hơi thở quay về chính mình.
Mọi người đều ăn ngủ đúng giờ nghiêm trang. Mỗi ngày đến thiền đường quay về chánh niệm đối diện với chính mình. Tất cả vui sướng, muộn phiền, thù hận, hạnh phúc, khổ đau… chồi lên qua một tấm kính.
Tâm hồn An bắt đầu được gột rửa. Cô trút bớt muộn phiền. Sau 10 ngày không soi gương nhưng cô cảm thấy gương mặt mình nhẹ nhõm và thanh thản hơn hẳn.
Ai sinh ra cũng có một lần để sống, phải sống sao để không hối tiếc. Cô nhớ có một câu nói mình đã đọc được trong sách như vậy. Cuộc đời còn nhiều thứ tươi đẹp. Nhưng sân si đã che mắt không nhìn thấy. Bây giờ đã bỏ bớt những tham sân si chúng ta mới có thể nhìn thoáng ra xung quanh một cách quang đãng. Chỉ cần nhìn thấy một chiếc lá xanh buổi sớm đang rung rinh trên cành và giọt sương long lanh còn đọng trên đó đã đủ khiến tâm hồn con người ta xanh mượt trở lại. Hạnh phúc suy cho cùng chẳng ở đâu xa cả. Nó ở ngay xung quanh chúng ta.
Khóa tu 10 ngày đã kết thúc một cách nhanh chóng. Cô và mọi người tập trung ở thiền đường nghe thiền sư nói chuyện buổi cuối cùng rồi chia tay nhau. An gặp gỡ nhiều mảnh đời cũng chịu nhiều tổn thương không kém mình. Có người mất đi bố mẹ, có người mất người yêu, có người bị phản bội, có người vì chịu áp lực quá lớn trong gia đình muốn rời bỏ cuộc sống…mỗi người đều có một nỗi đau riêng nhưng đều có một điểm chung là chịu nhiều tổn thương. Họ không thể chấp nhận những điều khó chấp nhận nhưng bây giờ đã có thể chấp nhận được những điều không như ý xảy ra trong cuộc sống. Họ từng đến đây với đầy vết thương trên người nhưng bây giờ đã ra về với gương mặt thanh thản và tâm hồn đã được chữa lành.
An nhận lại chiếc điện thoại đã gửi ở thiền viện. 10 ngày không cầm điện thoại cô có chút hồi hộp. Bật máy lên cô nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Của bố mẹ cô, em gái, đồng nghiệp và cả Vinh nữa…nhưng không có anh. An có chút hụt hẫng nhưng ngay sau đó cô đã tự nhủ rằng. Cuộc đời vốn có nhiều thứ không như ý. Biết chấp nhận những điều khó chấp nhận để nhìn đời một cách thoáng hơn và thanh thản hơn.
Cô sắp xếp đồ đạc của mình vào chiếc ba lô nhỏ gọn rồi đeo trên lưng thanh thản xuống núi. Cô tự mình đi bộ ra bến xe để bắt xe ô tô. Bây giờ cô không phụ thuộc vào những phương tiện mà luôn muốn tự mình trải nghiệm bằng đôi chân của mình.
Xuống đến chân núi cô tiếp tục đi bộ về phía bến xe. Mới đi được 10 bước thì bất ngờ có tiếng gọi từ đằng sau.
“An!”
Tiếng nói trầm ấm vang lên có gì đó quen thuộc. An từ từ quay đầu lại. Một nụ cười như ánh nắng buổi sớm đang chiếu rọi về phía cô.
Hiếu Nhân từ từ tiến lại. An bồi hồi xúc động cúi xuống không nói nên lời.
Hiếu Nhân trìu mến nhìn cô rồi vòng tay ôm lấy An kéo cô về phía anh.
“Mình về nhà thôi em! Anh chờ em đã lâu lắm rồi!”
An buông thõng hai tay cúi mặt vào vai Hiếu nhân khẽ nói:
“Vâng!”
Một cơn
gió sớm lướt nhẹ qua vai An. Cô biết mình đã sẵn sàng đón nhận một cuộc đời mới một cách thanh thản và bình yên nhất.