Chương 34 (kết)

Chương 34:

 

8 năm sau.

 

“Bố! bố mau vào bệnh viện đi. Mẹ sắp sinh em rồi!”

 

Duy đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân về ca mổ tim vừa hoàn thành thì Quốc, con rể của anh gọi đến báo tin.

 

“Cái gì cơ? Mẹ sắp sinh hả? Sao nói còn 1 tuần nữa mới đến ngày dự sinh mà?”

 

“Tí nữa bố vào bệnh viện rồi con giải thích sau. Giờ Đang gấp quá. Con phải chở hai mẹ con họ vào bệnh viện đây. Bố đến ngay nhé!”

 

Quốc chỉ kịp nói vậy rồi tắt máy lên xe chở mẹ vợ và vợ đến bệnh viện phụ sản nơi Tiểu Ngọc làm việc.

 

Quốc ngồi lái xe mất vẫn liếc liếc xuống hàng ghế dưới. Hồng Ngọc đang lên cơn đau Tiểu Ngọc ngồi ngay bên cạnh đỡ cô. Cả hai người đều đang mang thai tháng cuối thai rồi.

 

Hồng Ngọc thi vào sư phạm ra trường xin vào một trường trung học ở thành phố rồi lấy chồng là Quốc cũng là một thầy giáo cùng trường với cô. Ra trường sau một năm thì Ngọc lấy chồng. Chính Tiểu Ngọc là người đã tư vấn cho cô nên lấy chồng sớm vì căn bệnh suy buồng trứng lấy chồng muộn sẽ không tốt. May mắn cho Hồng Ngọc là quen được Quốc cũng là một người đàng hoàng tử tế và hết lòng yêu thương vợ. Mặc dù biết rõ bệnh tình của vợ nhưng anh sẵn sàng chấp nhận không một chút do dự mà cưới cô. Đây cũng có thể coi là một ân huệ mà ông trời đã bù đắp cho những thiệt thòi trước đây của Hồng Ngọc.

 

Hồng Ngọc khó có con nên đã sử dụng trứng Trữ đông để thụ tinh nhân tạo. Giữ lời hứa với Hồng Ngọc, Tiểu Ngọc cũng thụ tinh cùng ngày với cô. Hai mẹ con may mắn đậu thai ngay lần đầu thụ tinh và đều là thai con trai. Hồng Ngọc may mắn có Tiểu Ngọc bên cạnh chỉ dẫn cách chăm sóc sức khỏe thai sản cũng như những biến chứng có thể xảy ra trong thai kỳ. Tiểu Ngọc tuy lớn tuổi nhưng cơ thể khỏe mạnh và là người am tưởng kiến thức sinh sản nên vượt qua quá trình thai kỳ khá nhẹ nhàng. Hai mẹ con cứ xong giờ làm việc lại rủ nhau đi mua sắm đồ cho con. Hai người cứ gặp thứ gì của trẻ con là lại mua một đôi giống hệt nhau. Cứ như thể là đang sắp đón một cặp sinh đôi vậy.

 

Cơ địa của Hồng Ngọc không được tốt lắm nên yếu hơn của Tiểu Ngọc. Thành ra trong suốt thai kỳ toàn Tiểu Ngọc phải chăm sóc cô con gái này thôi. Cũng may là Quốc cũng có nhiều thời gian chăm vợ lúc Tiểu Ngọc đi làm.

 

Quốc vừa lái xe nhưng không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu thấy vợ đau đớn thì lo lắng quay xuống hỏi:

 

“Mẹ… mẹ …vợ con đau như vậy…”

 

“Không sao đâu, con cứ tập trung lái xe đi. Có mẹ ở đây rồi!”

 

Tiểu Ngọc vừa xoa dịu cho Hồng Ngọc đỡ đau vừa động viên con rể để anh tập trung lái xe cho an toàn.

 

Máy mà bệnh viện cũng gần nhà nên chỉ khoảng 15 phút là đã đến nơi rồi.

 

Hồng Ngọc được đưa thẳng vào phòng cấp cứu sản phụ. Chính tay Tiểu Ngọc thăm khám cho con gái mình.

 

“Mẹ …cô ấy…”

 

Quốc sốt sắng hỏi mẹ vợ.

 

“Con bé đau bụng với lại tử cung đã mở rộng 8 phân rồi. Có thể đẻ thường được.”

 

“Liệu có được không mẹ?”

 

Quốc bẩn bất an nhìn mẹ vợ.

 

Tiểu Ngọc nắm tay Hồng Ngọc hỏi:

 

“Còn muốn đẻ thường hay đẻ mổ?”

 

“Nếu có thể sinh thường được con muốn sinh thường mẹ ạ.”

 

“Vậy được rồi. Con cố gắng nhé. Mẹ sẽ điều ekip tốt nhất để đỡ đẻ cho con. Con chịu khó nghe theo lời hướng dẫn của bác sĩ nhé!”

 

“Vâng ạ!”

 

“Gắng nhé con gái! Mẹ tin con làm được!”

 

“Vâng ạ! Mẹ cũng vậy nhé mẹ!” Hồng Ngọc đang đau bụng nhưng được Tiểu Ngọc khích lệ cô như được tiếp thêm sức mạnh vậy.

 

Tiểu Ngọc sắp xếp ê kip bác sĩ tốt nhất cho Hồng Ngọc rồi dặn họ kỹ càng.

 

Hồng Ngọc được đưa lên bàn đẻ ngay lập tức.

 

Sắp xếp cho con gái xong cô mới yên tâm lo cho việc của mình. Còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh. Nhưng cô cũng quyết định để con ra sớm một tuần cùng ngày sinh với con trai của Hồng Ngọc.

 

Bác Sĩ sản phụ đồng thời cũng là bạn của cô khám xong nói rằng cô không thể sinh thường được vì cô lớn tuổi rồi, tử cung cứng, khó mở. Chuyện này dù Tiểu Ngọc cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước rồi nhưng cũng hơi cảm thấy lo lo. Bàn tay này đã từng đỡ đẻ cho biết bao đứa trẻ nhưng đến lượt mình thì cô không tránh khỏi những bỡ ngỡ. Cô được đưa vào phòng để chuẩn bị tinh thần cho cuộc vượt cạn sắp tới.

 

Duy lật đật chạy đến bệnh viện. Anh không hỏi thăm mà chạy thẳng lên phòng sinh tìm vợ. Vừa đến nơi thì anh thấy Quốc đang bế một đứa trẻ. Anh mừng quá chạy lại túm lấy Quốc rồi nhìn mặt thằng bé rưng rưng:

 

“Sinh rồi sao?”

 

“Vâng bố ạ!”

 

“Ôi ơn trời!” Duy xúc động bồi hồi:

 

“Con đưa đây bố để bố bế cho!”

 

Duy nói gì với con rể rồi đưa tay ra đón đứa bé vào lòng nhìn ngắm mãi thì không thôi.

 

Thấy bố vợ cứ bế đứa bé mãi không rời Quốc liền lên tiếng:

 

Bố… bố để con bế đỡ cho!”

 

“Thôi Ở đây có bố rồi! Con đi về làm việc của mình đi.” Duy vẫn say sưa ngắm đứa trẻ rồi vẫy tay ra hiệu cho con rể đi về nhà một cách rất tự nhiên.

 

“Bố…nhưng đây… là con của con mà.” Quốc ngập ngừng.

 

“Hả? Là con của con sao? Vậy là Hồng Ngọc sinh rồi hả? Sao lúc nãy con gọi điện nói đưa mẹ đi sinh?”

 

“Vâng. Hồng Ngọc đau bụng chuyển dạ trước nên mẹ kêu chở cả mẹ và Hồng Ngọc vào bệnh viện sinh luôn.”

 

“Vậy con của bố đâu?”

 

“Mẹ chưa sinh bố ạ. Mẹ nói chờ bố vào để ký giấy cam đoan.”

 

“Thế sao?” Duy đờ người.

 

“Thế Hồng Ngọc đâu rồi? Con bé có khỏe không?”

 

“Cô ấy sinh xong mệt quá nên đang nằm nghỉ ở trong phòng bố ạ.”

 

Duy đi vào phòng con gái thì thấy Hồng Ngọc đang nằm trên giường, mắt nhắm hờ.

 

“Hồng Ngọc!” Duy vuốt tóc con gái. Mái tóc người vẫn còn ướt nhẹp vì mồ hôi.

 

Hồng Ngọc mở mắt nhìn bố nhoẻn miệng cười.

 

“Bố đến rồi à?”

 

“Ừ. con thấy thế nào rồi?”

 

“Con không sao. Chỉ hơi mệt một chút. Ơn trời con sinh cháu cũng nhanh và thuận lợi bố ạ.”

 

“Ờ. Thật may quá!”

 

“Mẹ thế nào rồi bố?”

 

Hồng Ngọc thêù thào.

 

“Mẹ chưa sinh.”

 

“Vậy bố hôm nay mau chạy xuống chỗ mẹ đi. Lúc này mẹ đang cần bố nhất đấy! Con ở đây có anh Quốc lo rồi.”

 

“Ừ. Con nghỉ tí cho khỏe nhé. Bố xuống với mẹ liền đây.”

 

Duy nói rồi chạy một mạch xuống phòng của Tiểu Ngọc.

 

Tiểu Ngọc đang nằm trên giường, vẻ mặt hơi lo lắng.

 

“Tiểu Ngọc!” Duy chạy sà xuống giường nắm tay cô hỏi dồn.

 

“Em có đau không? có làm sao không?” Anh cuống quýt xoa xoa người vợ.

 

“Em không sao, cũng không đau chỗ nào cả!”

 

“Sao em không để ý đến ngày dự sinh rồi hãy đi? Em chưa có dấu hiệu xinh mà. Anh nghe Quốc nói Hồng Ngọc đau bụng sinh rồi em kêu nó chở hai mẹ con vào đi sinh luôn.”

 

Tiểu Ngọc Nhìn chồng cười:

 

“Em cũng chỉ còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh rồi. Nhưng em muốn sinh cùng ngày với Hồng Ngọc. Trước đây em và con bé hay đã hứa với nhau rằng hai mẹ con sẽ cùng thụ tinh cùng ngày rồi sinh cùng ngày luôn. Em muốn để con bé đỡ sợ. Không ngờ nó lại simh trước em rồi. Sau này cậu còn bé hơn cả cháu nữa.”

 

Tiểu Ngọc cố tình chọc cho Duy cười vì thấy mặt anh căng thẳng quá.

 

“Tiểu Ngọc! Em thật tốt! Chuyện gì em cũng nghĩ cho Hồng Ngọc trước. Anh không biết cha con anh đã tạo được phúc đức gì mà kiếp này lại được gặp em!”

 

Duy sụt sịt, mắt rưng rưng hai tay xoa xoa tay vợ cảm động.

 

“Anh nhìn anh kìa! Mình là người nhà rồi Anh còn khách sáo làm gì! Em tự nguyện làm những việc này cho cha con anh và rất hạnh phúc vì điều đó. Em không thấy mình thiệt thòi hay mất mát gì cả. Anh phải vui lên mà đón con chúng ta nữa chứ!”

 

“Ừ! anh biết rồi. anh nghe em!” Tiểu Ngọc đưa bàn tay của mình lau những giọt nước mắt còn vương vương trên mi trồng.

 

“Anh thật là… còn khóc như con nít nữa chứ!”

 

“Anh đến rồi ạ?” Cô y tá cũng là nhân viên cấp dưới thân thuộc của Tiểu Ngọc đi vào thấy gì liền cười ở nói rồi đưa cái bản cam kết cho Duy.

 

“Anh ký vào đây giùm em để em đưa chị đi mổ!”

 

Duy nghe thấy vậy liền nhìn Tiểu Ngọc lo lắng:

 

“Mổ sao?”

 

Hồng Ngọc thấy chồng lo lắng quá thì giật giật tay anh lại nói khẽ:

 

“Em lớn tuổi rồi, tử cung cứng khó sinh nở nên chủ động mổ là hơn anh ạ. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Anh đừng lo quá. Em đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này rồi. Anh cứ ký đi!”

 

Duy nghe vợ nói nhưng vẫn lo lắng, tay run run cầm bút, mắt nhìn vợ.

 

Tiểu Ngọc gật đầu để khích lệ Anh. Thực ra cô cũng lo nhưng thấy Duy còn lo hơn mình nên cô cố tỏ ra bình thản để chồng không phải lo lắng nhiều.

 

Duy nhìn ánh mắt động viên của vợ cũng mạnh dạn hơn ký và tờ giấy cam đoan.

 

Tiểu Ngọc được đưa vào phòng mổ ngay sau đó. Duy cũng có mặt cùng vợ. Anh muốn được bên cạnh vợ trong suốt quá trình vượt cạn này.

 

Duy tuy là bác sĩ lâu năm, đã cầm dao m ổ cho rất nhiều bệnh nhân nhưng khi chứng kiến cảnh vợ m ổ lấy t h ai anh vẫn rất lo sợ. Người ta nói Bác sĩ có thể chữa cầm d ao m ổ x ẻ chữa trị không run tay cho người khác nhưng lại không thể cầm d ao chữa bệnh cho chính người thân của mình. Đây chính là tình cảnh của Duy lúc này.

 

Trong suốt quá trình bác sĩ mổ lấy thai cho Tiểu Ngọc, Duy luôn nắm lấy tay cô. Tiểu Ngọc tuy không cảm nhận được cơn đau nhưng cô vẫn sợ. Lúc nãy cô còn cố gắng động viên Duy nhưng bây giờ thì cô sợ thật. Bàn tay cô nắm chặt lấy tay chồng. Duy cảm nhận được vợ đang sợ hãi. Anh cố tỏ ra bản lĩnh để không rơi nước mắt. Anh hôn lên trán vợ kêu cô nhắm mắt lại tưởng tượng về đứa con của mình. Hai vợ chồng cùng siết chặt tay nhau cầu nguyện. Họ đang tiếp thêm sức mạnh cho nhau, cùng vượt qua cửa ải sinh tử này.

 

Tiếng khóc của đứa trẻ oa oa khiến hai vợ chồng như bừng tỉnh dậy.

 

“Bác sĩ Ngọc dậy Nhìn con này!”

 

Anh bạn đồng nghiệp của Tiểu Ngọc vui vẻ đỡ đứa trẻ lên đưa cho y tá vui vẻ nói.

 

“3 cân rưỡi nhé! Trộm vía quá cơ!” Cô y tá cười tươi như hoa trao thằng bé cho Duy.

 

Duy bế con trong tay mà cứ lóng hóng như muốn đánh rơi đứa bé vậy dù đây không phải là đứa con đầu tiên của anh. Nhưng đã gần 30 năm trôi qua rồi anh mới được đón con chào đời. Khó tránh khỏi xúc động và lóng ngóng.

 

“Em xem con mình này!” Duy bế con lại gần bên vợ.

 

Hồng Ngọc ngắm nhìn con rồi khẽ nhoẻn miệng cười:

 

“Nó giống anh quá!”

 

Duy lúc này mới bật khóc rồi hôn lên trán vợ:

 

“Cảm ơn em! Cảm ơn em rất nhiều… Tiểu Ngọc!”

 

Duy cúi xuống, một tay ôm con một tay quàng qua vai vợ.

 

Hồng Ngọc cũng cố đưa tay ôm cả hai cha con. Vậy là cô đã vượt cạn thành công rồi. Điều hạnh phúc hơn cả là đứa trẻ được sinh ra khỏe mạnh, bên cạnh lại có người đàn ông của cuộc đời mình luôn song hành cùng cô. Coi như cuộc đời này của cô đã không uổng phí rồi. Hồng Ngọc khẽ mỉm cười mãn nguyện. Từ trên khóe mắt hai giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má.

 

Tiểu Ngọc rất ít

khi khóc, nhất là khóc vì hạnh phúc như thế này. Cô không phải là người dễ rơi nước mắt vì đàn ông. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ của nó. Duy chính là ngoại lệ của cuộc đời cô.