Chương 33
Chương 33:
“Bố đi tìm cô ấy đi!” Hồng Ngọc bất ngờ nói.
Duy vô cùng ngạc nhiên nhìn con gái. Một lúc sau anh cười cười buồn.
“Cô ấy có bạn trai rồi. Bố tìm cô ấy thì có ích gì nữa chứ!” Giọng nói của Duy có chút tiếc nuối và cay cay.
Hồng Ngọc chìa ra cho bố cái tờ giấy nhỏ rồi nói:
“Đây là địa chỉ của cô ấy!”
Duy liếc qua tờ giấy thấy địa chỉ ghi tên một khách sạn ở bãi biển sinh thái thì lại càng buồn hơn. Anh đẩy mảnh giấy về phía con gái từ chối.
“Con cất đi!”
“Chẳng phải hồi nãy bố vừa thừa nhận là bố thích cô Tiểu Ngọc ư?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì sao bố không đi tìm cô ấy đi?”
“Bây giờ không còn kịp nữa rồi!”
“Còn chứ!”
Hồng Ngọc vừa nói vừa cười tủm tỉm. Duy thấy thái độ của con bé lạ quá liền hỏi:
“Con nói như vậy là có ý gì?”
“Con nói là bố hãy đi tìm cô ấy đi. Nếu không thì bố sẽ mất cô ấy vào tay người khác thật đấy.”
“Thì cô ấy cũng đang thuộc về người khác rồi đó thôi.”
“sao bố biết?”
“Chẳng phải con nói cô ấy có bạn trai rồi ư?”
“Là còn nói dối bố đấy. Cô ấy chưa có bạn trai. Cô ấy vẫn đang chờ bố đấy, bố nhanh lên!”
“Hả? Con nói cái gì mà ngày càng bố càng khó hiểu vậy hả? Con nói dối bố sao? Con và cô ấy…” Duy như phát hiện ra điều gì đó không bình thường nên hỏi liên tục một loạt những thắc mắc của mình.
“Thôi bố không cần phải hiểu gì cả. Bố chỉ cần hiểu một điều là cô Tiểu Ngọc đang chờ bố. Nếu bố không đến ngay bây giờ thì ngày mai bố sẽ không còn cơ hội được gặp cô ấy nữa. Đây chính là địa chỉ của cô ấy. Bố đi luôn đi. Ở nhà có con rồi. Con sẽ đóng cửa cẩn thận, bố không cần lo đâu.”
“Đi bây giờ sao?” Duy như bị Hồng Ngọc thao túng tâm lý vậy.
“Vâng ạ!’
“Con có biết giờ đang là nửa đêm không?”
“Biết. Nhưng ở đó là khu du lịch. Người ta đang còn thức cả đêm nữa mà bố.”
Duy trố mắt nhìn con gái vì ý tưởng táo bạo của nó.
“Bố chờ con tí!” Hồng Ngọc nói rồi nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng của bố mình. Một lúc sau nó đã mang ra một cái vali kéo đặt đường trước mặt bố.
“Con đã chuẩn bị sẵn đồ cho bố rồi đây. Bố mau lấy xe rồi đi đến chỗ cô ấy đi!”
Duy kinh ngạc nhìn con gái.
“Nhanh lên bố!” Con bé vô tư luôn miệng hối thúc bố nó với giọng nói vô cùng phấn khích.
“Bố… bố…” Duy luống cuống không biết phải làm như thế nào. Thực sự trong lòng anh lúc này cũng muốn đi lắm nhưng mà vẫn còn chút gì đó ái ngại, ngượng ngùng.
Hồng Ngọc dúi cái vali vào tay bố rồi lấy chìa khóa xe ô tô sẵn bỏ vào túi áo cho bố đẩy lưng anh từ đằng sau.
Duy bị con gái đưa vào Thế thì đã rồi nên miễn cưỡng nghe lời. Anh kéo vali ra xe ô tô rồi mở cốp xe để vào.
Hồng Ngọc nhanh nhảu chạy ra mở cửa cổng.
“Bố đi vui vẻ nhé! Nhất định phải mang được cô Tiểu Ngọc về đây cho con đấy!” Con bé lém lỉnh vẫy tay chào bố.
“Còn ở nhà nhớ đóng cửa cẩn thận rồi đi ngủ sớm đi nhé!” Duy có phần ngượng nghịu né tránh.
“Con lớn rồi bố không cần lo cho con đâu. Bố cứ lo làm tốt việc của bố đi ạ.”
Duy ra khỏi cổng thì Hồng Ngọc cũng đóng cửa cẩn thận lại rồi đi vào nhà như lời bố dặn.
***
Tôi nằm trong phòng khách sạn mãi không thấy tin tức của Hồng Ngọc thì sốt ruột lắm. Không biết cuộc nói chuyện của hai cha con ra sao rồi? Việc tôi có bạn trai như lời Hồng Ngọc nói có khiến Duy buồn hay lo lắng quá không? Hoặc có khi anh nghe thấy nó nói tôi có bạn trai tưởng thật lại bỏ cuộc? Hay là anh không thích tôi thật? Có lẽ như vậy rồi cho nên Hồng Ngọc mới không nhắn tin cho tôi? Tâm trạng tôi cứ rối bời như một mớ tơ vò. Tôi định gọi để hỏi chuyện ra thế nào rồi nhưng sợ nó đang nói chuyện với bố tôi gọi sẽ lộ chuyện nên thôi.
Tôi nằm một lúc cố ép mình vào một bài hát tĩnh tâm nhưng không được. Hình ảnh của anh và những câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu tôi. Nó mà chạy vòng vòng rồi bất chợt đảo ngược làm tôi không còn giữ được trạng thái an tĩnh nữa.
Tôi gửi chìa khóa lại khách sạn cho cô nhân viên rồi đi ra bãi biển đi dạo một lúc cho đầu óc thư thái. Chứ ở một hồi trong phòng chắc tôi lại tưởng tượng nhiều tình huống thì đầu óc tôi nổ tung mất.
Biển mùa hè gió thổi hơi mạnh nhưng được cái rất “đã” với tôi vào lúc này. Tôi đang cần có thứ gì đó tác động thật mạnh vào mình.
Tuy đã 1:00 đêm rồi nhưng vẫn còn nhiều người đang lang thang ngoài biển. Nhiều nhất là những cặp tình nhân đang ngồi như tôi nhưng họ đang thủ thỉ tâm tình với nhau hoặc là đang nắm tay nhau đi dạo. Chẳng ai ngồi một mình như tôi cả. Tự nhiên tôi thấy hơi chạnh lòng. Người ta đi ra biển giờ này đều có đôi cặp cả Chỉ Còn Mình Tôi là lẻ loi. Mặc dù tôi biết cái giá cho sự thoải mái độc lập này chính là sự cô đơn. Tôi đã chấp nhận nó hàng chục năm nay rồi. Nhưng sao bây giờ tôi thấy nó đắng chát quá. Hình như nó làm trái tim tôi đau nhói. Tôi ngước mặt lên trời để cho từng cơn gió tạt qua mặt mình. Tóc tôi bị một cơn gió luồn vào đánh bung ra bật tung chiếc dây thun rơi xuống đất. Tôi mặc kệ cho mái tóc cứ buông xõa ra tung bay dập dờn theo nhịp của cơn gió. Tự dưng tôi thấy mình tủi thân ghê gớm. Sống mũi cứ cay cay! Không phải chứ? Tôi không thể hiểu được mình nữa! Tôi rất mạnh mẽ cơ mà! Sao tôi thấy mình bây giờ lại yếu đuối mỏng manh quá vậy!
***
Duy chạy một mạch hơn một tiếng đồng hồ mới đến khách sạn nơi tôi ở. Anh đến quầy lễ tân hỏi thăm phòng và tên tôi thì mới biết là tôi đã đi ra ngoài rồi. Nhưng anh cũng không biết là đi đâu cả. Nơi này ngoài đi ra biển thì chắc chắn chẳng ai đi đâu vào giờ này cả. Anh đoán vậy nên chạy dọc bờ biển để tìm tôi.
Anh đi bộ hơn cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy cô gái nào đi một mình cả. Ai cũng đi có đôi có cặp. Tự dưng anh thấy lo. Lỡ như anh gặp được tôi rồi nhưng lúc đó tôi lại đang đi cùng một người đàn ông khác thì sao? Tâm trạng anh cũng rối bời không biết mình đang mong điều gì nữa. Nhớ đến lời động viên của con gái anh lại càng có thêm động lực. Con bé chắc không nói dối mình. Là cô ấy đang chờ mình. Anh đinh ninh như vậy và tự nhủ để lấy thêm tự tin cho bản thân mình. Mạ gì đến cô ấy vì con đường ảnh mới thấy một cô gái đang ngồi trên bờ biển. Đi gần đến cuối con đường đi bộ ảnh mới thấy bóng dáng một người con gái đang ngồi một mình trên bãi cát. Tuy là chỉ dưới ánh đèn điện mờ mờ ảo ảo anh vẫn nhận ra đó là tôi.
Anh hơi bối rối từ từ tiến lại phía Tôi đặt tay lên vai tôi khẽ gọi tên tôi:
“Tiểu Ngọc!”
Tôi giật mình quay lại nhìn. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Tôi phải dụi mắt Hai lần mới dám ngước nhìn anh. Tôi muốn khẳng định mình không phải đang mơ hay đang tưởng tượng.
“Là anh thật sao?”
Duy nhìn tôi với ánh mắt trìu mến rồi khẽ gật đầu.
“Sao anh biết em ở đây mà tìm?”
Duy chầm chậm ngồi xuống bên cạnh tôi khẽ nói:
“Là hồng ngọc cho anh địa chỉ của em.”
“Con bé cho anh địa chỉ sao? Sao nó không nói với em chuyện này nhỉ?” Điều này đúng là không có trong kế hoạch của 2 cô cháu nên tôi vô cùng ngạc nhiên.
“Ừ. Nó còn thúc giục anh phải đi ngay bây giờ. Nó nói em đang chờ anh ở đây. Anh chạy một mạch đến khách sạn nhưng người ta nói gì Em đi ra ngoài rồi. Anh đoán là em đi ra đây.”
Tôi quay mặt, giọng có chút buồn buồn:
“Anh đến đây tìm em là vì Hồng Ngọc?”
Duy bất chợt nhìn sang phía tôi rồi cầm lấy bàn tay tôi:
“Không hẳn là như vậy. Tiểu Ngọc à! Anh cũng không biết tình cảm của mình đối với em là gì cho đến khi Hồng Ngọc nói em có bạn trai. Lúc đó anh rất sợ. Một nỗi sợ mơ hồ giống như thể anh sắp mất đi một thứ gì đó rất là quý giá. Hồng Ngọc nói đúng, khi con người ta sắp mất đi một thứ gì đó họ mới biết trân trọng điều đó. Tiểu Ngọc! Anh không muốn mất em. Em …em…có chấp nhận làm vợ anh không?”
Lời Cầu hôn bất ngờ của anh làm tôi run lên. Tôi không biết mình đang bị làm sao nữa! Đứng trước đàn ông tôi luôn thể hiện là một người phụ nữ tự cao và có phần tự đại nữa. Tôi là người luôn luôn chủ động muốn là tôi nói muốn không là tôi nói không. Sao hôm nay trước anh tôi cảm thấy bối rối quá! Tôi thấy mình nhỏ bé và trở thành một cô gái tuổi đôi mươi dè dặt trước lời tỏ tình của một chàng trai. Tôi cảm giác như mình lần đầu tiên được người mình thích nói lời yêu vậy.
“Tiểu Ngọc!” Anh gọi khẽ tên tôi.
Hai tay tôi run lên. Tôi vẫn không nói được lời nào.
Hình như Duy có chút hoang mang khi thấy tôi có thái độ như vậy. Anh cầm lấy hai bờ vai tôi lay thật khẽ:
“Tiểu Ngọc …em có…”
“Em đồng ý!” Tôi cắt ngang lời anh vỡ òa trong niềm hạnh phúc.
Anh ghì chặt tôi vào vai mình.
“Cảm ơn em đã chấp nhận anh!”
Tôi vùi mặt mình trong vòm ngực của anh. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày nào đó mình lại được chạm vào anh, được gần anh như thế này. Cứ nghĩ mối tình đầu 20 năm về trước chỉ là những kỷ niệm mãi mãi chôn vùi trong trái tim tôi đến suốt cuộc đời này. Tôi chưa từng nghĩ có một ngày nó lại trở thành hiện thực. Lần thứ hai trong đời nước mắt tôi rơi vì một người đàn ông. Cả hai lần tôi rơi nước mắt đều vì anh. Lần đầu tiên là những giọt nước mắt thất bại. Lần này là giọt nước mắt hạnh phúc.
Dường như anh cũng cảm nhận được tôi đang khóc. Đôi tay anh khẽ nhấc gương mặt tôi ra khỏi ngực ấm áp của mình rồi nhìn tôi:
“Tiểu Ngọc! Em đừng Khóc!”
“Em… Em đã chờ đợi anh lâu lắm rồi Anh có biết không?” Tôi nghẹn ngào đấm khẽ vào ngực anh dỗi hờn. Tôi cũng thèm được nũng nịu hờn dỗi trước người mình yêu như thế. Bởi vì suy cho cùng tôi cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi cho dù binh thường tôi có tỏ ra mạnh mẽ đến mấy.
“Anh xin lỗi vì đã để em chờ đợi lâu như vậy. Từ nay anh nhất định sẽ không bao giờ để cho em rơi nước mắt vì anh nữa.”
Tôi nhắm mắt khẽ gật đầu mỉm cười.
Một làn hơi ấm rất gần trên gương mặt tôi. Đôi môi dịu ngọt của anh chạm vào môi tôi. Trái gì tim tôi run rẩy. Cả người tôi như như có hàng ngàn xung điện lan truyền rần rần ần, khắp cơ thể tôi như tê dại đi. Tôi chưa từng có cảm giác này đối với bất kỳ người đàn ông nào dù có đang trong những phút giây ân ái cuồng nhiệt.
Người ta nói phụ nữ yêu bằng trái tim. Chỉ khi nào họ yêu một người thì họ mới có trọn vẹn cảm xúc ngọt ngào đến tê dại bên
người đó.
Đêm nay dưới ánh trăng khuya làm chứng cho mối tình 20 năm chờ đợi của tôi. Cuối cùng thì nó cũng đã kết tinh thành mật ngọt.