Chương 33

Chương 33:

 

Tối hôm đó Gia Bảo không về thật. Quyên cũng đi đâu mãi đến tối mịt mới về. Bà Nhung ở nhà trông cháu vất vả cả ngày nên tức sẵn trong trong người rồi về lại thấy con dâu ngà ngà say, người nồng nặc mùi rượu thì càng tức điên lên chửi:

 

“Cô đi đâu cả ngày không thèm ngó ngàng gì đến con cái vậy hả? Đã thế lại còn uống rượu nữa chứ! Nhà tôi không có thứ con dâu mất nết như vậy.”

 

Quyên lờ đờ mệt lả người định không thèm chấp lời nói của mẹ chồng đâu. Nhưng nghe thấy bà nói quá đáng như vậy liền lục túi xách lấy một tờ giấy ra rồi vứt túi xách xuống đi lại sát mặt mẹ chồng gầm gừ:

 

“Mất nết ư? Bà nói tôi mất nết ư? ha ha! Nhà bà thì hay rồi. Con gái thì bị chồng bỏ. Con trai thì đòi vợ bỏ. Ha ha!”

 

Quyên vứt cái tờ đơn ly hôn vào mặt mẹ chồng rồi cười điên dại đi bước thấp bước cao vào phòng.

 

Bà Nhung sững sờ cầm tờ giấy lên đọc. Đơn ly hôn của con trai bà đã có sẵn chữ ký của nó trong đó.

 

“Trời ơi! Nó nhất quyết ly dị thật ư?” Bà lẩm bẩm nói một mình rồi đi lại bàn lấy điện thoại di động của mình gọi cho Gia Bảo. Số điện thoại không liên lạc được. Gia Bảo đi đâu được chứ? Bà điên cuồng gọi cho con trai thêm mấy cuộc nữa nhưng vẫn không liên lạc được. Bà lại gọi cho chồng. Không biết giờ này còn việc gì nữa mà ông lại đi ra ngoài. Không ai cầm máy nghe bà gọi. Bà vừa lo vừa tức vứt luôn cái máy điện thoại xuống ghế sofa rồi ngồi phịch xuống thở hổn hển.

 

Mãi đến khuya ông Quang mới về. Bà Nhung làm một trận lu loa chửi chồng vô tâm, vô trách nhiệm để công việc cả cái nhà này đè nặng lên vai bà. Đang chửi ông Quang dở thì Tuyết về. Từ ngày sang nhà mẹ đẻ, Tuyết sinh cái tật đi chơi khuya như thời con gái. Chả biết có phải vì buồn chán hay không mà cô lại kết thân với mấy hội chị em độc thân rồi đi bar nhảy nhót suốt đêm.

 

“Mẹ làm gì mà chửi bố om sòm vậy?”

 

Tuyết bênh bố nói mẹ.

 

“Được mày nữa!Mày về đây để báo tao có phải không?”

 

“Ơ, con làm gì mà mẹ lại mắng con?”

 

“Mày hỏi mày đấy. Đàn bà con gái gì đi chơi 12 giờ đêm mới về. Trách sao không bị chồng nó bỏ rồi lại vác mặt về mẹ đẻ cho thiên hạ nó cười chê kia kìa!”

 

Bà Nhung tức chồng chửi con khiến cả hai cha con không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Bình thường họ vẫn đi như vậy có thấy bà chửi nặng nề thế đâu.

 

Tuyết thấy mẹ chửi mình nặng lời như vậy thì cũng tức máu nói lại:

 

“Chính mẹ xúi giục con bỏ chồng. Rồi cũng chính mẹ kêu con cứ về đây mẹ nuôi. Sao giờ mẹ lại đem coi ra chửi, rồi nói con làm xấu mặt bố mẹ hả?”

 

Bà Nhung bị con nói lại thì lại càng tức:

 

“Còn không phải do mày sao? Chính mày đi làm dâu người ta mà ăn ở không nên thân khiến họ coi bố mẹ mày không ra gì. Tao đến nói chuyện phải trái với họ mà bị người ta nói cho ê mặt. Tao vì mày đến tận trường nó để kiện cáo đòi lại công bằng cho mày thì bị họ nói chuyện riêng tư của giáo viên nhà trường không giải quyết. Người ta còn nói, chồng mày là người chừng mực, sống đạo đức, không tai tiếng gì. Có chăng là tai tiếng từ mày mà ra. Trời ơi, tao xấu hổ mà không biết giấu mặt đi đâu… Hoá ra tất cả là do mày mà ra cả. Thằng Thanh nó có ngoại tình đâu. Là mày tự dưng đổ tội cho nó, bắt chẹt nó nên nó tức nó đòi bỏ mày cho rảnh nợ. Tao đã làm hết nước hết nước hết cái mà chỉ rước được cái nhục vào mình mà thôi.”

 

“Mẹ! Mẹ thấy nhục nhã vì con chứ gì? Sao mẹ không hỏi bản thân mẹ ấy? Chính mẹ đã xúi con mà!  Chẳng phải lần nào con về đây nói chuyện với mẹ, mẹ đều xúi con làm như thế sao? Là tại mẹ hết! Con ra nông nổi này là tại mẹ! Con bị chồng bỏ cũng là tại mẹ!”

 

Tuyết khóc lóc rồi hét lên to tiếng với mẹ.

 

Vốn là định cho anh con rể một trận sau khi nó định đòi bỏ con gái mình, bà Nhung đã đến tận nhà thông gia để dằn mặt vì con gái bỏ về nhà mẹ đẻ mà con rể không thấy mò mặt tới để xin lỗi. Nhưng lại bị chính bà thông gia lật lại tình thế. Bà nói chuyện rất đàng hoàng với bà Nhung về con dâu của mình. Những thói hư tật xấu của Tuyết với gia đình chồng. Bà không cãi cọ qua lại nặng lời chỉ khuyên bà Nhung về dạy lại con gái nếu như muốn vợ chồng nó hàn gắn. Lúc đầu bà Nhung còn tức lắm. Nhưng không nói lại được với thông gia vì họ nói rất có lý và có dẫn chứng hẳn hoi. Bà định bụng sẽ hành động để cho nhà sáng mắt ra. Bà đến tận trường của Thanh tố cáo với hiệu trưởng là Thanh ngoại tình mà đòi bỏ vợ. Nhưng hiệu trưởng nói nhà trường không có trách nhiệm giải quyết việc cá nhân của từng giáo viên nếu như họ không vi phạm đạo đức, hay pháp luật gì. Bà Nhung khăng khăng ngoại tình là vi phạm đạo đức và nói mình nhất định sẽ lấy bằng chứng cho nhà trường. Nói là làm, bà Nhung thuê người theo dõi Thanh nhưng không tìm ra bằng chứng gì. Bà đích thân đến gặp con rể nói chuyện phải trái. Thanh mới nói thực cho mẹ vợ biết quan hệ giữa anh và cô bạn gái kia không có gì cả. Chẳng qua là do Tuyết cạn nghĩ mù quáng làm um lên. Anh cũng chán ghét Tuyết rồi nên muốn ly hôn vợ chứ không phải vì anh có người phụ nữ khác.

 

Bà Nhung cay đắng ra về. Không lẻ cho người đánh cho nó một trận? Vì lý do gì? Chẳng lẽ vì nó dám bỏ con gái mình? Như vậy chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?  Bà lo lắng cho nó, muối mặt vì con vì cái. Vậy mà bây giờ nó to tiếng hét vào mặt mình như vậy! Bà Nhung không còn lý do gì để bênh con gái nữa rồi.

 

“Mày cút đi! Cút đi cho khuất mắt tao!”

 

Bà Nhung chỉ tay ra vào mặt con gái quát.

 

“Được! Mẹ đuổi tôi! Vậy tôi cút cho mẹ vừa lòng!” Tuyết trợn mắt nói lại mẹ một cách hỗn xược rồi xách túi định quay mặt bước đi thì nghe tiếng ông Quang quát lớn

 

“Tuyết! Đứng lại ngay!”

 

Ông Quang quay lại xoa dịu vợ:

 

“Kìa em! Đang đêm đang hôm sao lại đuổi con nó đi? Có gì để sáng mai nói!”

 

“Còn anh nữa! Anh đi luôn đi! các người đi luôn đi. Các người có còn coi cái nhà này là nhà nữa không? Muốn đi là đi, muốn về lúc nào thì về? các người xem nó lại cái chợ hả? Cả ngày chỉ thấy cái thân tôi ở nhà trơ trọi một mình.”

 

Bà Nhung bật khóc hu hu.

 

Ông Quang vẫn ra sức an ủi vợ:

 

“Em cũng biết anh đi ra ngoài là vì công việc mà.”

 

“Không công việc gì hết. Ông về mà xem con cái ông đi! Con Tuyết bị chồng bỏ còn con trai ông đang đòi bỏ vợ kia kìa!”

 

“Sao? Thằng Bảo đòi ly dị nữa à? Sao bảo chúng nó làm hòa rồi?”

 

“Làm sao tôi biết được. Con vợ nó đi đâu từ sáng đến giờ, mới vừa về thì người nồng nặc mùi rượu. Còn thằng chồng thì gọi mãi không được. Sao cái số tôi lại khổ thế này hả trời!”

 

Bà Nhung vẫn ngồi khóc than không dứt thì bỗng nghe tiếng khóc từ trong phòng của con dâu.

 

“Chết rồi! Con bé dậy!” Bà Nhung bật dậy chạy vào phòng con dâu thì thấy Quyên đang nằm thẳng cẳng trên giường, quần áo còn chưa kịp cởi. Có lẽ vì say quá nên ngủ thiếp đi không biết trời đất gì. Con gái khóc ngay chiếc nôi bên cạnh mà cũng không thấy động đậy gì.

 

“Đúng là cái thứ đàn bà ăn hại!”

 

Bà Nhung tức giận hất cái tay của con dâu sang một bên đi lại bên nôi cháu gái bế nó lên. Cái tã con bé bị ướt thành một đùm to tướng. Có lẽ vì khó chịu cộng với tiếng ồn ào ở ngoài nên nó thức dậy.

 

Bà Nhung vốn thương con quý cháu. Nhưng phải là ruột già máu mủ của mình nhà mình cơ nên xót cháu gái lắm. Bà quên bẵng luôn cơn tức giận hồi này mà lật đật cởi tã, lau rửa cho cháu rồi ru cho nó ngủ lại. Ông Quang và Tuyết cũng nhờ đó mà thoát nạn.

 

***

 

Gia Bảo không về nhà. Anh thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của mẹ nên mới gọi về báo tin cho bà. Tạm thời anh ở nhờ nhà một người bạn. Anh đang thu xếp công việc. Một thời gian ngắn nữa, sau khi giải quyết việc ly hôn xong anh bay sang Mỹ. Anh muốn học lên thạc sĩ. Cũng là một cách để anh bắt đầu cuộc sống mới của mình. Thủ tục ly hôn anh đã bàn giao cho luật sư của mình. Anh chỉ cần toà án gọi là có mặt và ký vào đơn ly hôn là xong cho dù Quyên có ký hay không.

 

Quyên vẫn giữ ý định không ký đơn ly hôn. Bị toà gọi 2 lần cô vẫn không lên toà mà cũng không có bất kỳ lý do gì. Theo luật thì Toà vẫn xử ly hôn theo yêu cầu của Gia Bảo. Họ chính thức không còn là vợ chồng trên giấy tờ.

 

Giải quyết xong việc ly hôn, Gia Bảo gọi điện cho Mạnh Kiên hẹn anh đi uống mấy chén. Lâu rồi họ cũng không đi cùng nhau. Mạnh Kiên đồng ý ngay.

 

Gia Bảo đến từ rất sớm. Cảm giác như vừa được bức ra khỏi cái cánh cửa cuối cùng của căn phòng đã giam cầm anh trong suốt một thời gian dài. Mạnh Kiên đến thì thấy trên bàn đã có vài lon bia rỗng.

 

“Anh đến rồi à? Xin lỗi anh vì đã uống trước mấy lon không chờ anh!”

 

“Không sao!” Mạnh Kiên cười rồi ngồi xuống ghế, mắt vẫn không rời Gia Bảo.

 

“Hình như cậu có chuyện gì vui à?”

 

“Cũng không hẳn! Nhưng đúng là có một sự việc quan trọng với cuộc đời em. Em ly hôn rồi. Em đã giải thoát chính mình rồi.”

 

Gia Bảo đặt tờ quyết định ly hôn lên bàn.

 

Mạnh Kiên liếc qua liền hiểu ra mọi chuyện. Anh cũng đoán Gia Bảo sẽ hành động như vậy nhưng không ngờ là nhanh quá. Gia Bảo cũng chưa từng nói sẽ ly hôn với Quyên. Thấy họ vẫn bình thường mà. Hôm sinh nhật còn thấy khá vui vẻ. 

 

“Tôi không biết nói chúc mừng hay chia buồn với cậu nữa! Nhưng tôi hi vọng lòng cậu sẽ an yên hơn sau quyết định này.”

 

“Cảm ơn anh vì những lời khuyên quý báu. Sau cuộc nhậu này chắc anh em mình còn lâu mới gặp lại.”

 

Gia Bảo cười nhàn nhạt, có chút ưu tư. 

 

“Cậu định đi đâu sao?”

 

“Em xuất ngoại một chuyến. Em đi học.”

 

“Đó cũng là một ý hay. Có lẽ đi ra ngoài một thời gian sẽ giúp cậu nhiều trong hoàn cảnh này. Không sao cả. Có gì cứ liên lạc với tôi. Dù sao bên đó vẫn còn dì út nữa. Chúc cậu mọi việc thuận lợi.”

 

Mạnh Kiên bật lon bia rồi cụng ly với Gia Bảo uống cạn.

 

Hai người đàn ông không còn khách sáo nữa, họ bật liên tiếp những lon bia rồi uống cạn cùng nhau. Họ khoác vai nhau nói cười. Lâu lắm rồi họ mới lấy lại cảm giác anh em thân thiết mà không còn gượng gạo như thời gian gần đây nữa.