Chương 32

Chương 32:

 

Khánh Ly về đến nhà liền lao vào phòng tắm. Nhìn bộ dạng mình trong gương Cô ta không còn nhận ra mình nữa. Đầu tóc rối bù. Những lọn tóc chưa kịp khô bết vào nhau. Lớp phấn trang điểm nham nhở vì bị nước tạt vào mặt. Mascara thì nhòa đi chỗ đen chỗ trắng…nhìn cô ta không khác gì như một x á c c h ế t trôi sông lâu ngày nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

 

Khánh Ly ném lọ sữa rửa mặt vào trong gương rồi hét lên:

 

“Tại mày. Tất cả là tại mày. Con khốn nạn!Mày dám dụ dỗ đàn ông của tao!”

 

Vừa chửi rủa An cô chợt nghĩ đến thái độ và hành động của Vinh lúc anh vực An khiến cô ta lại lồng lộn lên:

 

“Được lắm! Cậu dám vì con đàn bà đó mà đánh tôi. Để xem cậu dám mạnh miệng được bao lâu!”

 

Khánh Ly rít lên quá kẽ răng rồi xối nước như điên vào người mình. Một lúc sau cô ta quơ vội chiếc khăn tắm khoác lên người rồi chạy vào phòng lục túi xách lấy điện thoại ra gọi cho một người thân cận nào đó.

 

Hóa ra là cô ta gọi điện cho một công ty thám tử để theo dõi Vinh. Khánh Ly đưa tất cả thông tin của Vinh cho bên công ty thám tử điều tra để lần tìm dấu vết của anh.

 

Chỉ sau hai ngày nhân viên bên thám tử đã lần tìm được dấu vết của Vinh và báo cáo cho Khánh Ly.

 

“Anh ta thường xuyên đến công ty Tân An. Hình như là làm việc ở đó.”

 

“Tân An sao?”

 

Khánh Ly cố nhớ ở trong đầu những doanh nghiệp trong địa bàn thành phố này có cái tên là Tân An. Nhưng không nhớ ra doanh nghiệp nào có tên như vậy cả. Hay là mới thành lập nhỉ? Chắc có lẽ là lại mồi chài được bà chị nào rồi được bế vào làm trong công ty đây mà! Xem ra anh ta cũng có bản lĩnh thật đấy! Khánh Ly suy đoán. Cô ta nghi ngờ Vinh có mối quan hệ với An và được An cài vào bên cạnh cô ta. Nhưng Cô ta không biết vì lý do gì Vinh lại làm như vậy. Cô ta vì quá đắm chìm vào tình yêu nên chuyện gì cô ta cũng nghĩ nó liên quan đến ái tình như mình.

 

“Cậu được lắm Vinh à. Để xem cậu làm được bao lâu nào!’

 

Khánh Ly rủa thầm Vinh. Không ăn được thì đạp đổ. Cô ta nhất định không thể đứng c Nhìn Vinh thuộc về một người đàn bà khác. Thế là cô đi nhờ vào mối quan hệ của mình để tìm hiểu xem công ty Tân An đó là công ty nào. Nhất định cô ta sẽ nhờ người ta đuổi việc Vinh. Với mối quan hệ của mình cô ta đảm bảo rằng tất cả các doanh nghiệp trên địa bàn thành phố này sẽ không ai dám nhận Vinh vào làm việc. Nhưng thật là trớ trêu thay. Sau khi tìm hiểu về công ty Tân An đó, cô mới biết chính Vinh là chủ nhân của công ty này. Khánh Ly đi hết cú sốc này đến cú sốc kia. Cô không tin đó là sự thật liền đích thân chạy đến công ty Tân An để kiểm chứng.

 

Cô ta hùng hổ lao vào đòi gặp giám đốc của công ty mặc dù thư ký chạy theo cản lại.

 

Cô ta chạy đến phòng của giám đốc rồi đập cửa ầm ầm.

 

“Ai vậy?”

 

“Tôi Khánh Ly đây!”

 

Vinh ngồi ở trong vừa nghe giọng Khánh Ly đã nhận ra cô ta ngay liền đứng dậy mở chốt cửa.

 

Khánh Ly xông vào phòng Vinh một cách thô lỗ.

 

Còn vô thư ký của Vinh thì hốt hoảng cuống cuồng giải thích:

 

“Thưa giám đốc! Tôi đã cố ngăn cản nhưng chị ta cứ lăn sả lao vào tôi không cản được!”

 

“Được rồi! Không có chuyện gì cô cứ đi ra ngoài đi.”

 

 

Vinh tỏ ra khó bình tĩnh nói với cô thư ký.

 

Cô thư ký thấy Vinh không giận mình thì cũng bớt lo lắng hơn rồi xin ra ngoài.

 

Khánh Ly nhìn bàn làm việc có biển hiệu mang tên Vinh, cô ta bỗng cười vang:

 

“Tôi khá khen cho cậu đấy cậu Vinh ạ! Không ngờ tôi đã coi thường cậu. Cậu có gan thành lập công ty và tranh giành khách hàng của tôi. Hóa ra bấy lâu nay những hợp đồng mà tôi mất là do cậu đã âm thầm giành lấy đúng không?”

 

 

 

Vinh nhìn Khánh Ly không có một chút lo lắng hay sợ hãi gì cả. Anh không có ý định giấu cô ta. định đến ngày thích hợp sẽ cho cô ta một bất ngờ lớn nhưng không ngờ của ta đã tự tìm đến đây rồi.

 

“Có vẻ như tôi không cần nói nữa rồi. Chị đã tự hiểu.”

 

“Đến giờ mà cậu vẫn lạnh tanh như thế nhỉ? Cậu đã âm thầm cấu kết với cô ta để chui vào công ty tôi đúng không? Nếu cậu có tham vọng muốn làm chủ công ty thì chỉ cần nói với tôi một tiếng. Tôi sẵn sàng cho cậu mở một chi nhánh và làm chủ. Thậm chí là song song với công ty tôi luôn. Tại sao cậu lại phản bội tôi hả? Tôi đối xử với cậu không tốt sao?”

 

“Đương nhiên là chị đối xử với tôi rất tốt. Nhưng rất tiếc là chị lại đắc tội với quá nhiều người. Điều tội lỗi lớn nhất của chị đó là dám làm tổn thương cô An.”

 

“Mở mồm ra là lại nhắc đến cái con kh ố n kiếp đó! Cô ta thì có gì hay ho chứ hả?”

 

Khánh Ly trợn mắt gầm gừ chửi Vinh như tát nước vào mặt khi cậu nhắc đến tên An.

 

“Tôi đã cảnh cáo chị nhiều lần là không được nhục mà đến cái tên cô ấy rồi cơ mà. tại sao chị dám không nghe lời cảnh báo của tôi hả?”

 

Tiến tức giận bóp hàm Khánh Ly đe dọa.

 

“Cậu vì con đàn bà đó mà dám đối xử với tôi như thế này hả?”

 

“Như thế này chưa là gì đâu! Haha”

 

Vinh buông Khánh Ly ra rồi cười lớn.

 

Khánh Ly vừa ôm mặt rên la đau đớn vừa đe dọa Vinh:

 

“Cậu dám ăn cắp hết hợp đồng của công ty rồi thành lập một công ty mới một cách bất hợp pháp. Tôi sẽ kiện cậu ra tồ xem cậu còn đầu óc nào mà tơ tưởng đến con đàn bà t h ối nát đó!”

 

“Chị cứ kiện đi! Tiện thể để cơ quan có chức trách điều tra luôn công ty của chị. Chắc là nhiều chuyện hay ho lắm đấy!”

 

“Cậu đừng có mà hù dọa tôi. Khánh Ly này chưa chuyện gì mà không dám làm.”

 

“Tôi thì đã rất mong chờ chị làm cho rõ việc này đấy. Cứ kiện đi nhé. Tôi sẵn sàng ra tòa hầu chị. Còn bây giờ thì chị hết phận sự rồi. Mời chị về cho. Chị muốn tự mình về hay là cần tôi cho người tiễn nào?”

 

Khánh Ly nhìn Vinh căm hờn một lúc rồi tự quay mặt bỏ đi.

 

Cô ta tức tốc trở về công ty mặt hầm hầm không nói không rằng sau không thẳng vào cửa phòng mình đóng sầm lại. Những lời nói của Vinh như thách thức cô ta. Nhưng đương nhiên Khánh Ly vẫn đủ tỉnh táo để biết được những điều Vinh nói là đúng. Vinh làm ở công ty cô ta mới chỉ một thời gian ngắn nhưng đã nắm được rất nhiều tài liệu mật. Đương nhiên cô ta không thể đứng ra tố cáo Vinh được vì điều đó chẳng khác nào đang tự tố cáo công ty mình.

 

Không đi được đường quang minh chính đại bằng pháp luật thì cô ta sẽ đi con đường bụi rậm tiểu nhân. Đến giờ phút này thì cô ta không còn muốn nương tay với Vinh nữa. Nghĩ vậy cô ta liền gọi điện cho một đám giang hồ cũng thường làm việc dưới tay cô ta để tìm Vinh tính sổ.

 

“Cứ đánh thẳng tay cho tôi. Cho anh ta nằm liệt luôn cũng được miễn là đừng g i ế t người. Xong nhiệm vụ tôi sẽ trọng thưởng cho các anh.”

 

Đám giang hồ này thường làm việc cho Khánh Ly. Họ biết Khánh Ly là người không tiếc tiền sẵn sàng tay chi những khoản lớn chỉ cần làm đúng ý cô là được. Lần này nhiệm vụ quá nhỏ chỉ cần đánh một người đến liệt thì đã được một khoản lớn. Điều này đối với người bình thường thì có chứ đối với đám xã hội đen này thì đó là chuyện như cơm bữa. Hai tên xã hội đen cầm thông tin của Vinh để đến tìm anh ta dạy cho một bài học như lời Khánh Ly đã chỉ đạo.

 

Bọn họ được Khánh Ly Chỉ đường đến công ty của Vinh rồi chờ thời cơ khi Vinh đi làm về sẽ chặn đường anh ta giả vờ đụng xe. Nhân cơ hội này khi Vinh xuống để giải quyết sẽ đánh anh đào trận nhớ đời.

 

Kế hoạch tưởng như hoàn hảo. Vinh ra về hơi muộn. Hai tên xã hội đen đã chờ sẵn anh ở một gốc cây ven đường trên một quãng đường vắng.

.

Thấy xe Vinh đang từ từ lao tới hai tên kia áp sát vào hông xe Vinh rồi giả vờ ngã lăn quay ra đất.

 

Vinh thấy xe mình đụng phải người thì cũng vội vàng xuống xe xem người ta có sao không.

 

Một tên không nói không rằng vung tay đấm Vinh một quả bất ngờ khiến anh loạng choạng là xuống đất.

 

“Mày là…”

 

Lúc này hắn ta mới nhìn rõ mặt Vinh. Bỗng nhiên cả hai tên xanh mặt. Miệng ấm ớ không nói được gì nữa.

 

Vinh đứng dậy phủi áo quần rồi Tiến lại gần hai tên côn đồ:

 

“Chúng mày định giở trò gì?”

 

Hai tên lưu manh nhìn nhau sợ hãi rồi nháy mắt nhau tìm đại một lý do:

 

“Em xin lỗi anh. Em không biết anh. Em vô tình bị đâm trúng nên hồ đồ tức giận muốn dạy cho chủ xe một bài học. Không ngờ đó lại là anh. Bọn em Đúng là có mắt mà không tròng. Xin anh bỏ qua cho chúng em!”

 

Cả hai nữ đứng chắp tay vái lại cầu xin.

 

Ở cái địa bàn này giới anh chị em ai mà chẳng biết Vinh chứ. Cứ tưởng hôm nay được một món hời không ngờ lại gặp sao quả tạ thế này.

 

Bọn họ run rẩy Nhìn Vinh dò xem anh ta sẽ trừng phạt mình như thế nào. Nhưng không ngờ Vinh chẳng những không nổi giận vì ăn một cú đấm bất ngờ mà còn cười nói:

 

“Các chú biết như vậy là được rồi. Thôi đứng dậy đi về đi. Nhưng lần sau chắc chắn là không may mắn được như vậy nữa đâu nhé! Giang hồ thì cũng phải làm cho ra Giang Hồ. Người ta chẳng có lỗi gì với mình thì cũng không được vô cớ và tay với họ.”

 

“Vâng bọn em biết rồi. Em xin ghi nhớ lời đại ca. Bọn em cảm ơn đại ca vì đã không chấp. Em xin phép đi trước ạ.”

 

Hai tên vừa nói vừa nhìn nhau. Thấ

y Vinh không phản ứng gì họ liền leo lên xe rồi bỏ chạy mất hút. Coi như vừa thoát được một kiếp nạn lớn. Thật là hú hồn.