chương 32
Chương 32:
Tuyết ở hẳn ngủ lại bên nhà mẹ đẻ không về nhà chồng nữa. Quyên thấy Tuyết ở lại nhà thì không những không hạch họe như những lần trước mà ra sức vồn vã:
“Cô Tuyết đến chơi đấy à? Sao không rủ cả chú ấy sang chơi cho vui?”
“Chị không phải cạnh khoé tôi. Thứ chồng ấy tôi không cần. ” Tuyết nhảy dựng lên chửi lại chị dâu.
Nhưng lần này Quyên bỗng trở lên khác hẳn những lần trước. Cô không đốp trả lại tay đôi với em chồng như lần trước mà xuống nước dịu giọng nói:
“Ấy, tôi nào có ý cạnh khoé cô. Người cùng một nhà cả, lại phận đàn bà con gái nên dễ cảm thông. Chú ấy lại làm chuyện gì có lỗi với cô à?”
Tuyết mặt vẫn xị ra không nói gì.
Quyên vẫn hạ mình hỏi tiếp:
“Mà thôi. Cô mà sống khổ quá ở bên đó thì về đây mà. Nhà mình rộng, không thiếu gì chỗ cho cô ở, tội gì phải chen chân vào cái nhà vừa chật chội vừa không biết điều ấy.”
Cả bà Nhung và Tuyết đều nhìn nhau ngạc nhiên trước sự thay đổi trái ngược hẳn với Quyên của trước đây.
Quyên thoáng thấy thái độ của hai người bọn họ, cũng đoán biết họ đang ngờ vực mình nên nói luôn:
“Mẹ với cô Tuyết chắc là đang nghĩ xấu về con đúng không? Con xin lỗi vì trước đây đã cư xử không đúng với cô Tuyết và nhất là với mẹ. Lúc đó con đang trẻ con và bồng bột nên nghĩ không thông. Giờ con hiểu chuyện rồi nên mong mẹ và cô Tuyết không trách chuyện cũ mà giận con. Chúng ta là người một nhà, không bênh nhau thì bênh ai?”
Bà Nhung cau mặt nhìn chăm chăm vào cô con dâu này. Đúng là dạo gần đây cô ta có thái độ khác hẳn. Có vẻ ngoan và biết nghe lời hơn, không cự cãi hay ăn nói xấc xược như trước nữa. Có lẽ sau vụ Gia Bảo dọa ly hôn thì cô ta biết sợ rồi. Phải thế chứ! Con nhà này là cành vàng lá ngọc, tài giỏi hơn người phải có uy như vậy mới đúng. Còn Tuyết nữa, con rể bà đã nghèo mà còn không biết thân biết phận đòi ly hôn con gái bà, bà sẽ cho biết tay. Dám cả gan đụng vào cái nhà này. Con nhà quyền quý như Quyên còn phải biết điều xuống nước nữa là.
“Được rồi. Coi như con cũng đã biết đạo làm dâu trong cái nhà này. Mẹ cũng chẳng muốn trách cứ con làm gì. Thấy mấy đứa hoà thuận với nhau như vậy mẹ cũng thấy yên lòng.”
Nói xong thì nhìn Tuyết nói:
“Con không phải về nhà đó làm gì. Để ngày mai mẹ nó mà không đến đây xin lỗi con thì mẹ sẽ cho nó biết tay.”
“Mẹ! Mẹ định làm gì?” Tuyết lo lắng hỏi mẹ.
“Mày không cần hỏi. Nếu mày không làm được thì mẹ làm. Thứ chồng đó không cần phải giữ. Đã ngoại tình còn đòi bỏ vợ. Có lý nào lại như thế? Mà mày có đui què mẻ sứt kém cỏi gì cho cam chứ?”
Quyên nghe mẹ chồng nói Thanh ngoại tình thì liền xen vào:
“Trời đất! Chú Thanh ngoại tình hả cô Tuyết? Không được! Chuyện gì thì có thể bỏ qua được chứ riêng cái vụ ngoại tình thì không thể bỏ qua. Cô cứ ở lại đây, để chú ấy xử sự như thế nào.”
Tuyết nghe chị dâu nói thế thì lại tủi thân khóc nức nở.
“Thôi, cô đừng khóc nữa! Khóc làm gì cho tốn nước mắt. Cái loại chồng bạc bẽo như thế bỏ quách nó đi cho xong rồi làm lại từ đầu. Cô còn trẻ còn đẹp lo gì không kiếm được tấm chồng hơn đứt chú ấy.”
Bà Nhung thấy con dâu nói đúng ý mình thì thêm vào:
“Con Quyên nó nói đúng đấy. Mày khóc làm gì cho loại đàn ông đấy, phí nước mắt. Tội gì còn có thể bỏ qua chứ tội ngoại tình là không thể tha thứ. Mày xem, bố mày, anh mày tiền tài danh vọng đủ cả, đẹp trai phong độ ngời ngời, gái bu đầy ra đấy mà họ có ngoại tình bồ bịch lăng nhăng gì đâu. Nhà này là không chứa ba cái thói mèo mả gà đồng đấy. Bỏ quách nó cho mẹ.”
Quyên hơi chạm lòng khi nghe mẹ chồng nói về chồng như vậy. Nhưng bù lại, cô thấy vui vì mẹ chồng bây giờ cũng về phe mình, đúng như ý cô. Chỉ cần cô cố gắng thêm một chút nữa thì chắc chắn Gia Bảo sẽ không có cớ để bỏ cô.
***
Sinh nhật bé Son một tuổi, nhà bà Nhung tổ chức rất hoành tráng. Cứ như một cái đám cưới vậy. Dù gì thì đây cũng là đứa cháu đầu tiên của gia đình, phải tổ chức đâu ra đấy chứ.
Đồng nghiệp và cấp dưới của ông Quang đến chúc mừng rất đông dù có người gia đình ông chẳng mời. Họ tự đến hoặc chủ động gửi phong bì cho con bé. Bạn bè đồng nghiệp của Gia Bảo và Quyên thì lại càng đông. Cả đám bạn hay đi làm đẹp cùng bà Nhung nữa.
Con bé Son như một cô công chúa nhỏ trong buổi tiệc hoành tráng. Vợ chồng Mạnh Kiên đương nhiên cũng đến chung vui. Mạnh Kiên chủ động đưa lái xe đưa ông bà ngoại cùng vợ con đến từ sớm để chúc mừng sinh nhật cháu. Bà Nhung thì ghét Hoài An ra mặt, bà không thèm nhìn Hoài An lấy một cái mà tìm cách lánh đi. Quyên cũng vậy nhưng cô ta cố tỏ ra vui vẻ. Suốt buổi cô ta đi kè kè bên cạnh chồng rồi nhìn liếc trộm Hoài An xem cô đang làm gì. Nhưng thật tiếc là Hoài An chỉ tập trung bên gia đình nhỏ của mình, còn Gia Bảo thì có thỉnh thoảng nhìn về phía Hoài An nhưng chỉ vài giây thôi lại cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Cả vợ chồng Mạnh Kiên và Gia Bảo đều tỏ ra thoải mái và khá tự nhiên. Nhưng họ cũng hạn chế nói chuyện với nhau nhiều.
Sau buổi tiệc hôm đó, Gia Bảo say khướt. Anh cho phép bản thân mình say lần cuối cùng. Anh ngồi uống rượu với bạn bè đến khuya. Và cũng là lần đầu sau gần một năm ngủ riêng với vợ, anh để Quyên dìu mình vào phòng ngủ.
Gia Bảo say đến mức không biết gì nữa. Quyên cởi quần áo, lau người cho chồng, lấy chậu cho chồng ói rồi lau dọn. Lần đầu tiên cô tự tay chăm sóc cho chồng. Cô cảm thấy rất vui dù bản thân có chút vất vả. Thật mâu thuẫn nhưng quả thật là như vậy. Thế mà trước kia cô không nhận ra điều này. Vợ chồng cô lấy nhau đã không có tình yêu. Ngay cả sự quan tâm chăm sóc nhau hằng ngày cũng không có. Quyên quen thói sống sung sướng có kẻ hầu người hạ nên không có thói quen quan tâm người khác, kể cả đó là chồng hay con mình. Đến bây giờ cô mới hiểu, tự tay chăm sóc những người mình yêu thương cũng là một thứ hạnh phúc.
Gia Bảo ói xong một mớ hỗn độn thì yên bụng nằm im ngủ một mạch.
Quyên nằm bên cạnh chồng, vòng tay ôm qua bụng anh ngủ. Gia Bảo chịu đi vào phòng cô cũng là một dấu hiệu tốt rồi. Có lẽ anh ấy đang dần có tình cảm với mình. Được như thế này đã là một điều may mắn. Ít nhất anh ấy đã chịu ngủ cùng giường với vợ dù anh chẳng làm gì cả.
Sáng, Gia Bảo giật mình tỉnh dậy mới thấy mình đang ngủ trên giường của vợ. Quyên vẫn say sưa ngủ, tay ôm ngang qua bụng anh.
Đầu óc Gia Bảo ong ong vì dư âm của cồn hôm qua vẫn còn. Anh cố mở mắt, lật tay của Quyên ra khỏi người mình rồi nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng.
Anh rót một cốc nước lạnh to ngồi uống một lúc cho tỉnh ngủ rồi đi tắm. Cả nhà vẫn chưa ai ngủ dậy.
Gia Bảo vào phòng mình mở máy tính ra rồi in hai tờ giấy đã soạn thảo sẵn trong máy tính. Căn phòng này anh đã dọn ra ở riêng từ lâu rồi. Dù bà Nhưng và ông Quang khuyên can thế nào anh cũng không nghe theo mà nhất quyết nói bố mẹ hãy để cho anh tự quyết định cuộc sống của mình. Không còn cách nào khác, họ phải thuận theo ý anh.
Gia Bảo cầm một tờ giấy lên rồi ký mà không cần suy nghĩ gì thêm. Có lẽ anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Chỉ cần con gái anh được một tuổi là anh sẽ ly hôn vợ. Ngày anh giải phóng chính bản thân mình trong cái lồng mà chính anh đã vô tình tạo ra. Gia Bảo đã chuẩn bị rất kỹ cho ngày ra đi của mình.
Quyên tỉnh dậy không thấy chồng bên cạnh thì hốt hoảng đứng dậy đi tìm. Lúc này bố mẹ chồng đã dậy đang ngồi dưới phòng khách.
“Anh Gia Bảo đâu hả mẹ?” Quyên buột miệng hỏi.
“Không phải tối qua nó ngủ ở phòng con sao?”
“Vâng! Nhưng sáng ra con không thấy anh ấy đâu cả.” Quyên có phần lo lắng.
Bà Nhung nhìn ra cổng thấy cổng vẫn khoá trái thì nói:
“Nó chưa đi ra ngoài đâu. Chắc đang ở phòng của nó. Con vào tìm thử xem.”
Quyên nghe mẹ nói vậy thì vội chạy vào phòng riêng của chồng. Cô đẩy cửa vào luôn mà không gõ cửa. Cửa phòng của Gia Bảo không khóa.
Gia Bảo đang ngồi lặng im bên bàn làm việc. Thấy chồng ngồi như vậy, Quyên mới đỡ lo hơn một chút.
“Anh ở đây vậy mà em tưởng anh đi đâu rồi.”
Gia Bảo nhìn Quyên một cách lạnh nhạt.
“Anh cũng định tìm em, mà sẵn em vào dây rồi thì anh nói luôn. Em ký vào đơn đi. Một lá đơn thuận tình và một lá đơn ly hôn đơn phương. Nếu em không ký thì anh đành phải nộp đơn ly hôn đơn phương thôi.”
Quyên sững người nhìn chồng.
“Không! Em không ly hôn với anh đâu. Chẳng phải em đã nói với anh từ trước rồi sao? Có chê.t em cũng không bao giờ ly hôn với anh.”
Gia Bảo bình thản nói:
“Quyên! Tôi để cho em thời gian gần một năm qua để em suy nghĩ cho kĩ. Vậy mà em vẫn còn ấu trĩ như vậy. Tôi chưa ly hôn với em không phải vì còn lưu luyến cuộc hôn nhân này mà là vì con của chúng ta chưa được một tuổi, toà không cho phép tôi ly hôn đơn phương. Giờ con bé đã được một tuổi rồi. Đã đến lúc chúng ta giải thoát cho nhau.”
Quyên bật khóc.
“Hoá ra, anh âm thầm chịu đựng bao lâu nay là chờ đến ngày này sao? Anh chán ghét tôi đến vậy sao? Anh nói anh thương con mà anh nỡ bỏ rơi mẹ nó sao? Anh là đồ tồi, đồ bạc bẽo! Hu hu!”
“Cô có thể nghĩ tôi là người thế nào cũng được. Những lời muốn nói tôi cũng đã nói hết rồi. Tôi mong cô sau này gặp được người yêu thương mình thật lòng. Còn bây giờ, nếu cô không muốn ký thì tôi cũng không còn cách nào đành phải gửi đơn ly hôn đơn phương ra toà thôi.”
Gia Bảo lạnh lùng đứng dậy để một lá đơn thuận tình ly hôn lên bàn đã có sẵn chữ ký của mình. Anh bỏ lá đơn còn lại vào cặp sách rồi đứng dậy xách đi ra khỏi phòng một cách bình thản. Có lẽ anh đã quyết tâm rũ bỏ tất cả.
“Con đi làm sớm vậy?”
“Vâng! Con có chút việc riêng. À, tối nay con có việc nên có thể không về nhà. Mẹ đừng chờ cửa con.”
“Đi đâu mà không về?”
“Việc quan trọng mẹ ạ. Mà thôi, mẹ đừng hỏi nữa. Con phải đi đây.”
Bà Nhung thấy thái độ của con trai lạ quá. Giống như thể nó đang chuẩn bị cho một việc gì hệ trọng lắm. Bà muốn hỏi cho rõ ràng nhưng hình như con trai bà không mặn mà lắm với mình thì phải? Gia Bảo chỉ chào hỏi bà cho có lệ rồi lái xe đi ra khỏi nhà một cách dứt khoát.