Chương 31
Chương 31
Với sự sắp xếp và màn kịch hoàn hảo của Xoan, Tiến đã ra mắt gia đình nhà vợ một cách thuận lợi. Họ đồng ý cho Tiến và Xoan chỉ cần đăng ký kết hôn mà không làm đám cưới. Hai người thắp hương vái lạy tổ tiên rồi đãi chú bác một bữa cơm thân mật thế là đã hoàn tất thủ tục.
Tiến đưa Xoan đi đăng ký kết hôn ngay lập tức rồi sau đó đưa cô về quê để giới thiệu với gia đình mình. Đúng như dự đoán bố mẹ Tiến hoàn toàn không chấp nhận bất cứ một cô con dâu nào khác ngoài An. Xoan cũng biết điều này nên giả vờ thấu hiểu cho Tiến không trách anh và cũng không trách gia đình. Tiến lại càng cảm động và biết ơn Xoan nhiều lắm. Anh nói sẽ bù đắp cho Xoan những thiệt thòi này. Người phụ nữ lúc nào cũng hiểu cho anh.
Xoan bầu bì 4 tháng bắt đầu tỏ ra những biểu hiện khó chịu của một bà bầu. Cô nghén không ăn được và lúc nào cũng nóng nực khó chịu. Hôm nào Tiến về cô cũng kêu Tiến dẫn mình đi bộ ra ngoài cho đỡ nóng. Rồi cô ao ước giá như mình có một căn nhà để có thể thoải mái như người ta. Nhiều lần nghe vợ nói vậy Tiến cũng bắt đầu có những suy nghĩ xa hơn. Dù sao thì anh cũng sắp đón đứa con chào đời đầu lòng của mình. Anh không muốn nó phải sống cảnh thiếu thốn như anh. Hơn nữa Xoan đang bầu bì đứa con của anh mệt nhọc thế này anh cũng muốn cô có điều kiện tốt hơn coi như là một cách bù đắp cho cô vậy.
Buổi tối hai vợ chồng đang đi dạo như mọi lần thì Tiến đặt vấn đề:
“Mình mua nhà nhé em! Anh không muốn con và em phải chịu khổ nữa.”
Câu nói bất ngờ của Tiến làm hai mắt Xoan sáng bừng lên.
“Anh nói thật chứ?”
Nhưng vừa nói xong cô mới nhận ra ngay mình hơi lố sợ Tiến nghi ngờ nên thay đổi thái độ ngay:
“Nhưng nhà cửa ở thành phố đắt đỏ lắm. Tiền lương của anh cũng chỉ dư chút ít làm sao đủ mà mua nhà ở nơi này chứ! Ở nhà riêng của mình thì thích thật nhưng em không muốn anh vì em mà phải lao lực nhiều quá hay phải vay nợ khắp nơi. Em không muốn thế đâu. Em chịu khổ tí cũng được. Dù sao cũng quen rồi.”
Xoan nói tỏ ra cam chịu rồi liếc nhìn thái độ của Tiến xem thế nào. Không ngờ anh ta lại càng trân quý Xoan hơn, vừa nắm tay cô vừa dỗ dành:
“Em yên tâm đi. Anh vẫn còn một khoản tiết kiệm chưa dùng đến. Với lại ở quê, ông bà cũng có cho anh một mảnh đất từ hồi anh cưới vợ. Mình đi cầm ngân hàng mảnh đất đó cộng với số tiền tiết kiệm của anh và vay bạn bè một chút ít anh nghĩ cũng đủ mua được một căn nhà nho nhỏ cho vợ chồng mình.”
Xoan nghe Tiến nhắc đến cuốn sổ đỏ ở quê thì mắt sáng rực nhưng cố kìm nén để không lộ ra động cơ của mình.
“Em chỉ sợ là bố mẹ anh không cho.”
“Cái đấy thì em càng không cần lo. Bố mẹ anh đang ở ngôi nhà hiện tại còn mảnh đất kia là mảnh đất đã sang tên riêng cho anh rồi. Anh có quyền bán hoặc cầm mà không cần xin phép ai cả.”
Xoan nghe đến đây thì yên tâm hơn hẳn. Cô vòng tay ôm lấy chồng nũng nịu:
“Em cảm ơn anh đã luôn nghĩ cho mẹ con em.”
“Chỉ cần em vui và con của chúng ta sinh ra khỏe mạnh là việc gì anh cũng có thể làm cho em. Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều nhé! Mọi việc cứ để anh lo.”
Tiến vuốt ve cái bụng chưa có biểu hiện gì của vợ thủ thỉ.
Ngay sau đó Xoan báo với An về chuyện Tiến đồng ý cầm sổ đỏ của mình ở quê để mua nhà mới. An Liên nhờ người liên hệ với công ty bất động sản rồi tìm trước một căn nhà tầm ngang với số tiền của Tiến có được sẵn sàng để giao dịch một cách nhanh chóng nhất.
Đúng như dự đoán bố mẹ Tiến không đồng ý cho anh cầm sổ đỏ để mua nhà trên thành phố với cô vợ thứ ba không được chấp nhận này. Nhưng anh quyết tâm mặc kệ lời phản đối của bố mẹ lấy sổ đỏ cắm ngân hàng được 1 tỷ 7. Cộng với số tiền tiết kiệm của anh và vay bạn bè một chút ít được hai tỷ rưỡi.
Xoan nói với Tiến mình có một người bạn làm bên công ty bất động sản vừa may có một căn nhà đang rao bán giá cả cũng phải chăng kêu anh đến xem nhà cửa như thế nào. Hai vợ chồng đã có tiền trong tay, hơn nữa cũng cần nhà mới để ở nên đi xem luôn.
Ngôi nhà này là do chính tay An chọn. Cô hiểu sở thích của Tiến nên chọn đúng gu của anh. Vì thế khi xem xét căn nhà với số tiền đã được định giá trước Tiến đồng ý ngay. Thế là kế hoạch tiếp theo của Xoan đã thành công tốt đẹp với sự giúp đỡ của An. Cô và Tiến dọn vào nhà mới và hưởng thụ những ngày sống thoải mái trong căn nhà mà cô mơ ước cả đời cũng chưa chắc có được ở cái thành phố đắt đỏ này.
***
Vinh không đến công ty và cắt đứt liên lạc với Khánh Ly hoàn toàn. Chờ đợi Vinh trong mỏi mòn. Càng chờ đợi càng thấy tuyệt vọng Khánh Ly quyết định tìm cho ra chỗ ở của Vinh. Cô ta lần theo địa chỉ trong hồ sơ xin việc của Vinh để tìm đến nhà anh. Nhưng thật trớ trêu là khi đến đúng địa chỉ đó hỏi thăm mới biết ở đây không có người nào tên Vinh cả. Khánh Ly lờ mờ nhận ra mình bị Vinh lừa mất rồi. Cô nhớ đến thái độ và câu nói của An lúc gặp ở quán cà phê “tất cả những thứ mày đang dùng đều là thứ mà tao đã dùng qua”. Chẳng lẽ Vinh là do cô ta cài cắm vào? Anh ta có quan hệ với nó trước? Những câu hỏi nghi vấn cứ xoay quanh trong đầu Khánh Ly. Cô ta đủ thông minh để nhận ra An và Vinh có mối quan hệ thậm chí là rất thân thiết nữa. Như thế này thì không được. Cô ta nhất định phải tìm rõ cho ra môn ra khoai. Tại sao An lại cài cắm người của mình vào bên cạnh cô ta? Chắc chắn là có ý đồ rồi.
Không tìm được Vinh qua những manh mối mà mình có, Khánh Ly đoán chắc chắn An biết Vinh ở đâu. Nghĩ vậy Khánh Ly mặt dày đích thân đến tận nhà An để tìm cô. Cô ta không nghĩ rằng chính mình vừa gây ra tai họa cho gia đình An thì không còn mặt mũi nào để đến nhà cô nữa. Nhưng bản tính Khánh Ly vốn trơ trẽn như vậy. Cô ta làm gì có liêm sỉ chứ!
Khánh Ly dừng xe trước cổng nhà An rồi xuống nhấn chuông. An đã đi ra cửa hàng từ sáng. Nhà chỉ còn Hoài và bố mẹ. Hoài đang tưới cây cảnh trong sân nghe tiếng chuông cửa gọi liền bỏ dở vòi nước rồi đứng dậy đi ra mở cổng.
Vừa trông thấy Khánh Ly gương mặt hoài đã đổi sắc giận dữ nói:
“Chị còn đến đây làm gì? Chị không biết xấu hổ hay sao còn vác cái mặt dày đó đến nhà tôi? À mà không. Chị làm gì biết xấu hổ chứ! Ngay cả chồng bạn thân mà chị còn cướp từ trên giường người ta được mà.”
Khánh Ly tỏ ra rất bình tĩnh trước những lời nhục mạ của Hoài.
“Không phải việc của mày. Tao đến đây là tìm con An. Nó đâu?”
Hoài nhìn Khánh Ly với ánh mắt c ă m g i ậ n rồi nói:
“Chị tống bố tôi vào tù mà nói không liên quan đến tôi à?”
“Thế liên quan đến mày thì mày làm gì được tao? Hay lại dở thói côn đồ giống bố mày? Muốn ăn cơm t ù hả? Nhà mày có vẻ như thích ăn cơm t ù nhỉ?”
Khánh Ly vừa nói xong thì một xô nước tạt thẳng vào mặt cô từ đầu xuống chân ướt chột lột.
“Con đàn bà trơ trẽn biến khỏi nhà tao!”
Hoài cầm xô nước còn nhỏ giọt trên tay hùng hổ nói.
“Con ranh này, sao mày dám…?”
Khánh Ly vừa lau nước trên người vừa gầm gừ chửi rủa Hoài.
“Chị nghĩ tôi không dám hả? Chuyện gì tôi cũng dám làm đấy. Biết điều thì cút đi cho tôi! Mà tôi cũng nói cho chị hay. Chị chuẩn bị tinh thần mà đón nhận những tội ác mà chị đã gây ra cho người ta đi là vừa. Thế nhé!”
Nói xong Hoài đóng sầm cửa lại trước mặt Khánh Ly rồi đi thẳng vào nhà.
Ông Trọng thấy ồn ào ngoài cửa liền hỏi:
“Ai vậy con?”
“À, Người ta nhầm địa chỉ ấy mà bố.”
Hoài biết An đang âm thầm t r ả t h ù Khánh Ly nên không muốn nói cho bố mẹ mình hay. Sợ ông bà lại lo lắng.
Khánh Ly bị tạt nước ướt nhẹp từ đầu đến chân. Nhưng cơn tức giận khiến cô ta không còn thấy ngại ngùng gì nữa. Cô ta đập cửa gào thét tên An một lúc rồi quyết đi tìm cô cho bằng được. Nhất định hai người đó đang ở cùng một chỗ. Khánh Ly lồng lộn khi nghĩ đến cảnh Vinh và An đang ngồi bên nhau ở một nơi nào đó. Cô ta vừa ghen tuông vừa không đành lòng để Vinh – người đàn ông mà cô ta hết mực yêu chiều lại thuộc về An, người phụ nữ mà cô ta ghét nhất trên đời này.
Khánh Ly leo lên xe thay chiếc áo ngoài mặc kệ đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp chạy thẳng đến cửa hàng nội thất của An tìm cô và Vinh.
Đúng như cô ta đã đoán. Vinh đang ở cùng An. Hai người đang bàn bạc điều gì đó. Trên bàn còn có một tập giấy tờ.
Khánh Ly không nói không rằng trước sự chào đón của nhân viên bán hàng mà hùng hổ lao thẳng vào trong cửa hàng hét lên:
” Gừ!Tao đoán không sai mà. Chúng mày đang ở đây hú hí với nhau. Vậy mà cứ tỏ ra là thanh cao lắm. Mày đúng là loại đàn bà hai mặt.”
Sau giây phút ngỡ ngàng vì sự xuất hiện bất thình lình của Khánh Ly, An bình thản nói:
“Mày nói xong chưa? Mày đang xâm phạm nhà tao một cách bất hợp pháp đấy. Chưa kể cái tội sỉ báng người khác!”
“Sỉ nhục ư? Mày không cần diễn kịch với tao. Mày luôn miệng chửi tao là loại đàn bà này nọ. Nhưng mày có hơn thì tao đâu. Mày cũng dụ dỗ đàn ông của tao đấy thôi! Nhưng tao hơn mày ở chỗ là tao dám sống thật. Còn mày thì bên ngoài tỏ ra thanh cao còn bên trong thì bẩn thỉu chẳng khác gì tao đâu!”
Khánh Ly vừa dứt lời thì ngay lập tức một cốc nước bị hắt vào mặt. Mắt mũi cay xè. Cô ta điên tiết giơ tay định đánh An thì một cánh tay lực lượng đã túm lấy tay cô quật mạnh xuống. Khánh Ly loạng choạng ngã ra phía sau.
“Tôi đã cảnh cáo cô không được động tay động chân đến cô ấy rồi mà. Cô không có não hả?”
Vinh trừng mắt nhìn Khánh Ly đe dọa.
“Cậu dám vì con đàn bà này mà đánh tôi? Tôi sẽ cho cậu không thể ngóc đầu dậy nổi ở cái thành phố này.”
“Cô cứ thử làm đi? Tôi đang chờ đây!” Vinh nhìn Khánh Ly cười khiêu khích.
An li
ếc qua Khánh Ly rồi ung dung nhấp một ngụm nước có vẻ như không thèm để tâm đến một người như cô ta nữa.